“Trận vừa rồi Ma Phàm đánh đẹp lắm!” Thời Đông có chút ao ước nói, đối với bất cứ gã chiến tướng nào mà nói, thắng được một trận đấu gian khổ đều vô cùng hấp dẫn bọn họ.
Huống hồ, đây là một trận thắng đủ để Ma Phàm có thể bước chân vào hàng ngũ nhất lưu chiến tướng, thanh danh vang dội.
Giữa các chiến bộ bên trong Mạc Vân Hải cũng có cạnh tranh, Hôi doanh của Thời Đông Dã Lăng trong mắt rất nhiều chiến bộ không phải là quá xuất sắc. Mặc dù thực lực của Thời Đông không tầm thường nhưng ở trong Mạc Vân Hải nhân tài đông đúc cũng không tính là quá mạnh.
Có rất nhiều kẻ thực lực không hề kém hắn.
Nhưng không ai có chút đố kị nào đối với thắng lợi của Ma Phàm, đây là thứ Ma Phàm nên có. Bình thường bọn họ tập trận với nhau rất nhiều lần, không biết bao nhiêu mà kể, hắn biết rất rõ thực lực của Ma Phàm.
Chỉ cần cho Ma Phàm một phòng tuyến, thực lực của hắn có thể tăng lên gấp đôi.
Đây là lời bình của mẹ trẻ đại nhân, không hề khoa trương chút nào. Chiến tích của Ma Phàm ở các phương diện khác chỉ có thể coi là bình thường nhưng một khi tiến vào phù trận phòng ngự thì khả năng thắng của hắn liền trở nên vô cùng kinh khủng.
Không ai thích đánh phòng chiến với Ma Phàm cả.
Nhưng Thời Đông cũng vô cùng tự tin vào bản thân, Ma Phàm có chiến pháp của bản thân, tương tự hắn cũng có chiến pháp.
“Mệnh lệnh của Biệt Hàn đại nhân thật là kì quái!” Dã Lăng thấy mệnh lệnh của Biệt Hàn nhịn không được nói.
Ánh mắt Thời Đông hướng về phương xa, thản nhiên nói: “Ta cũng đoán được đại khái ý nghĩ của Biệt Hàn đại nhân.” Cho dù hắn đã cố gắng khiến bản thân bình tĩnh nhưng sâu trong mắt hắn vẫn tràn ngập sự sợ hãi.
Biệt Hàn đại nhân… Quá lớn mật!
Chẳng lẽ đây là sự tự tin của đỉnh giai chiến tướng?
Đây là sự tự tin cỡ nào chứ!
“Ý nghĩ của đại nhân ngươi đoán ra được?” Dã Lăng hơi kinh ngạc nhưng cũng không cảm thấy quá kì quái, hắn biết rõ bản thân ở phương diện tầm nhìn chiến lược là không thể so sánh với Thời Đông được.
Thời Đông lắc đầu: “Không phải chỉ có mà mọi người đều đã nhìn ra rồi.”
“Sao lại giống như giải đố vậy…” Dã Lăng có chút bất đắc dĩ nói.
“Ngươi nhìn vị trí của bọn ta, nhìn vị trí của Đường Phỉ, vị trí của A Trát Cách.” Tay của Thời Đồng thoáng chỉ qua giới đồ, một hư tuyến không rõ ràng dần trở nên sáng ngời trước mắt Dã Lăng, hắn vẫn chưa hiểu lắm: “Không nhìn ra cái gì cả…”
Thời Đông không nhiều lời nói tiếp: “Chúng ta, Đường Tự bộ, A Trát Cách chiến bộ, nhìn qua thì không có liên hệ gì với Chiêu Sơn giới nhưng mà ngươi nhìn xem.
Ở trên giới đồ, hắn tìm được vị trí của Hôi Doanh, lấy nó làm tâm vẽ ra một vòng tròn. Sau đó tìm hai điểm khác, cũng làm tương tự vẽ ra hai vòng tròn.
“Ngươi nhìn xem.” Thời Đông bình tĩnh nói: “Mặc dù chúng ta không liên quan trực tiếp gì tới Chiêu Sơn giới nhưng phạm vi hoạt động và trấn giữ của chúng ta lại giống như ba chiếc nam châm hấp dẫn các chiến bộ xung quanh chúng ta. Chúng ta ngăn cản đường cứu viện Chiêu Sơn giới của kẻ địch.”
“Ngươi nói thế ta cũng hiểu sơ sơ.” Dã Lăng lại hỏi tiếp: “Thế nhưng ngăn cản viện quân có ích gì chứ? Chiêu Sơn giới hiện tại có Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh, Ma Phàm mặc dù đánh bại hai vị soái giai nhưng chắc chắn hắn đã đại thương nguyên khí, không thể nào giúp được Biệt Hàn đại nhân. Hải Kim Vân Thường Vũ Sinh là ai ngươi chắc cũng biết rõ, họ chính là hai hảo thủ gần đây của ma tộc đó, Biệt Hàn đại nhân chỉ có một mình… chờ chút! Ý của ngươi là…”
Hai mắt Dã Lắng trợn tròn, hắn không tin nhìn Thời Đông, bộ dáng giống như gặp quỷ vậy.
“Không sai! Ý đồ của Biệt Hàn đại nhân ngay từ đầu chúng ta đều đã đoán sai.” Thời Đồng cố gắng làm giọng nói mình bình tĩnh lại nhưng vẫn tràn ngập cảm khái khó nói thành lời: “Ngay từ đầu hắn đã định lấy một địch hai! Chúng ta không ai đoán ra được!”
Sau đó hắn cười tự giễu nói: “Đây có lẽ chính là khác biệt giữa đỉnh giai chiến tướng và chúng ta, chỉ riêng sự tự tin này đã đủ làm người khác cảm thấy khâm phục.”
Dã Lăng trợn mắt há mồm cả nửa ngày không biết nói gì.
“Cái này cái này cái này…”
Hắn ‘cái này’ cả nửa ngày vẫn không nói được gì.
Thời Đông lắc đầu, sự kinh ngạc trong mắt dần biến mất, khôi phục lại sự bình tĩnh thong dong ngày thường: “Biệt Hàn đại nhân đã dám mưu tính như thế thì chắc cũng có chỗ dựa. Chúng ta nên làm tốt việc của bản thân để không làm chậm trễ việc của Biệt Hàn đại nhân.”
Một lúc lâu sau Dã Lăng mới phun ra được một câu: “Thật quá điên khùng rồi! Quá điên khùng rồi!”
Thời Đông nhìn thấy vẻ mặt thất thố của Dã Lăng không khỏi mỉm cười, nhưng rất nhanh liền biến mất, khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm ngày thường: “Đừng nghĩ cho Biệt Hàn đại nhân nữa, trước hết chúng ta nên nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ rồi hãy nói. Ma Phàm thắng một trận hay như vậy mà chúng ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình, trở về thể nào cũng bị cười chê.”
Dã Lăng nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu nói: “Ngô vương tại thượng! Chúng ta sẽ cố gắng hết sức vì hiệu lệnh của vương! Ừa, không thể để bọn họ cười nhạo được, Lôi Bằng và Niên Lục hai con hàng này miệng lưỡi rất đê tiện! Ngươi nói nên đánh thế nào đây?”
“Ta có ý này.” Hàn quang chớp động trong mắt Thời Đông.
------------------------------
“Ý nghĩ của Biệt Hàn đại nhân thật quá mạo hiểm!” Đường Phỉ nhíu mày, khi mệnh lệnh của Biệt Hàn tới được tay nàng thì ý đồ của Biệt Hàn rốt cuộc cũng bước ra ngoài ánh sáng. Không thể không thừa nhận, ý đồ chiến đấu của Biệt Hàn đại nhân hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Miêu Quân cũng bị ý đồ này của Biệt Hàn làm cho giật mình: “Quá điên khùng! Lấy một địch hai… Thật khiến người ta không biết phải nói thế nào! Hắn hoàn toàn không cần phải mạo hiểm như thế, chúng ta binh hùng tướng mạnh, mặc dù nhân số ít nhưng đều là tinh nhuệ, chiếm lấy Bách Mang giới không phải là vấn đề gì quá lớn, trừ phi…”
“Trừ phi đại nhân có ý đồ gì đó lớn hơn nữa!” Đường Phỉ tiếp lời, giọng nàng trở nên mơ hồ không xác định: “Ý đồ như nào mới coi là ý đồ lớn hơn chứ?”
Miêu Quân cũng nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, hắn đang suy nghĩ có lý do nào khiến Biệt Hàn phải mạo hiểm như thế.
Bỗng, hai người đồng thời ngẩng đầu, bọn họ thoáng nhìn nhau, đều nhận ra được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Biệt Hàn…
-----------------------------
“Quá mạo hiểm!” A Trát Cách nhìn mệnh lên trong tay thì thào tự nói.
Ý đồ của Biệt Hàn đại nhân giờ mới sáng tỏ, không có gì khó đoán nhưng A Trát Cách vẫn không hiểu tại sao Biệt Hàn lại vạch ra một kế hoạch chiến đấu điên cuồng như vậy.
Mặc dù A Trát Cách không biết thực lực của Biệt Hàn tới đâu nhưng hắn chắc chắn Biệt Hàn đại nhân lợi hại hơn hắn rất nhiều lần. Đừng tưởng hắn là hoàng kim chiến tướng, so sánh với đỉnh giai chiến tướng thì trình độ của hắn chỉ giống đứa trẻ lên ba thôi.
Ý nghĩ của Biệt Hàn đại nhân…
Bỗng hai mắt hắn sáng rực lên, một ý nghĩ lớn mật cơ hồ không có khả năng bỗng xẹt qua trong đầu hắn!
Lẽ nào…
------------------------------
“Mục tiêu của hắn là chúng ta.” Thường Vũ Sinh chậm rãi nói, tốc độ nói của hắn rất chậm, tựa như rặn ra từng chữ một vậy.
Hải Kim Vân không hề mất kiên nhẫn, cười nhạt nói: “Tâm của hắn thật lớn! He he, quả nhiên không hổ là đỉnh giai chiến tướng, ngươi nhìn xem, người ta có khí phách như vậy, làm sao chúng ta có thể so sánh được.”
“Mục tiêu của hắn không phải là Chiêu Sơn giới mà là chúng ta, ngay từ đầu đã là như vậy.” Thường Vũ Sinh tự mình nói: “Hi không thể nào di chuyển được, ở liên minh có thể chống lại hắn chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Hắn quá kiêu ngạo đó! Nếu như hắn đánh vào thời điểm khác, tiêu diệt từng bộ phận thì hắn còn có mấy phần cơ hội thắng! Bây giờ hai chúng ta đã hợp lại, chỉ với sức một mình hắn mà dám có chủ ý với chúng ta sao? Thực sự là quá ngây thơ!” Giọng Hải Kim Vân đầy trào phúng.
Hai người là nhân tài mới nổi của liên minh, thực lực cũng coi là mạnh nhất, trong số những nhân tài mới xuất hiện của ma tộc hai người cũng được coi là nhân vật lợi hại. Hai người đều có khả năng trở thành đỉnh giai chiến tướng, không ai nghi ngờ điều này cả, mọi người đều tin tưởng chỉ cần cho bọn họ mấy năm nữa thì hai người bọn họ sẽ trở thành đỉnh giai chiến tướng.
Bây giờ bọn họ không được coi là đỉnh giai chiến tướng nhưng chênh lệch trong đó là không lớn.
Một ngươi bọn họ thì chưa chắc đã chống lại được Biệt Hàn nhưng hai người liên thủ, lại chiếm ưu thế về nhân số, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, so với Biệt Hàn chỉ có mạnh hơn.
Hải Kim Vân coi thường cũng không phải tự cao tự đại.
Vẻ mặt Thường Vũ Sinh vẫn ngưng trọng như trước, hắn vẫn nói rất chậm: “Nếu như không phải như vậy, chúng ta vẫn sẽ giao thủ với hắn sao?”
Hải Kim Vân sửng sốt, nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không. Nếu như chỉ có mình ta đối mặt với hắn, ta nhất định sẽ tránh đi chờ cơ hội tái hợp với ngươi sau đó tìm kiếm cơ hội để quyết chiến.”
“Có lẽ đây là thứ hắn muốn.” Thường Vũ Sinh nói.
Hải Kim Vân không ngốc, phản ứng của hắn rất nhanh, có chút nghi ngờ hỏi: “Ý của ngươi là hắn cố tình tạo ra cục diện như này để hai chúng ta cảm thấy bản thân đang chiếm ưu thế?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Thường Vũ Sinh hỏi ngược lại.
Hải Kim Vân lặng đi, thế cục trước mắt hoàn toàn là do một tay Biệt Hàn dựng lên. Nếu như Biệt Hàn thật sự làm như vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất Biệt Hàn tuyệt đối tin tưởng vào bản thân!
“Sao có khả năng!” Hải Kim Vân nhịn không được hỏi: “Ta thừa nhận Biệt Hàn rất mạnh nhưng ta không tin hắn có thể ở vào tình huống như này đồng thời đánh hai chúng ta! Ngay cả Tiết Đông cũng không có khả năng! Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hai chúng ta không bằng hắn?”
“Ta cũng không tin.” Thường Vũ Sinh lắc đầu: “Nhưng ta tin Biệt Hàn chắc chắn có thủ đoạn lợi hại nào đó mà chúng ta không biết.”
Hải Kim Vân gật đầu: “Ngươi nói không sai, chúng ta phải cẩn thận với âm mưu của hắn.” Vẻ mặt Hải Kim Vân trở nên nghiêm túc: “Nhưng ta càng tin trong chiến đấu trực diện như này chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất! Chúng ta phải giám sát chặt chẽ bên dưới xem thử có gian tế trà trộn vào hay không?”
“Ừ, ngươi nói cũng phải, lấy bất biến ứng vạn biến. Giám sát chặt bên dưới, bản thân chúng ta không loạn thì sẽ không có vấn đề gì lớn.” Thường Vũ Sinh cũng hết nghi ngờ, hai người rốt cuộc vẫn là một trong những chiến tướng mạnh nhất của liên minh Ma Soái, dù cho có rất nhiều chỗ không nghĩ ra nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không vì đối phương bày ra nghi trận mà luống cuống tay chân.
Thứ mà danh tướng tin tưởng nhất chính là bản thân mình, là chiến bộ dưới trướng mình.
Hải Kim Vân cười dài một cái, chiến ý dâng trào, giọng đầy kích động nói: “Không sai, chỉ cần bản thân chúng ta không loạn hắn sẽ không có cơ hội để lợi dụng! Cứng đối cứng, ai sợ ai chứ! Hừ, đỉnh giai chiến tướng cái rắm, chẳng qua là chúng ta chưa phát uy thôi. Lão tử cũng muốn nhìn xem rốt cuộc đỉnh giai chiến tướng có cái vẹo gì!”
Bỗng một hồi chuông cảnh báo vang lên, hai người liếc nhau, vẻ mặt ngưng trọng.
Biệt Hàn tới rồi!