Thế Giới Tu Chân

Trong bóng đêm, Thương Lăng Tuyết trầm mặc không nói, nàng giống như một bức tượng gỗ, bất động ngồi đó. Khuôn mặt xinh đẹp thoáng có chút đau thương, trong bóng đêm, nàng mất đi sự ước thúc, vất bỏ uy nghiêm nàng giống như một thiếu nữ mười bảy tuổi bình thường, ngồi ở đó nhìn cảnh núi đồi phía xa.
Đèn đuốc liên miên giống như những ngôi sao trên bầu trời. Nàng nhớ lại mấy năm trước, đèn đuốc nơi đây rất thưa vắng. Thương gia bây giờ so với lúc đó đã thịnh vượng hơn nhiều lắm.
Trong lòng nàng không quá kiêu ngạo, chỉ có sự mệt mỏi.
Lúc này sự kiên cường của nàng đã biến mất, nàng giống như một con mèo nhỏ bất lực cuộn mình vào trong góc.
“Đại nhân.” Một giọng nam khàn khàn vang lên trong bóng đêm.
Nàng không ngẩng đầu, giọng nói này nàng rất quen thuộc, quen thuộc tới mức không cần phải giả bộ trước mặt hắn, nàng nhẹ giọng ừ một tiếng.
“Tối hôm qua có người bái phỏng nhị trưởng lão, nhị trưởng lão còn tiễn đối phương ra khỏi cửa.” Nam tử trầm giọng nói, giọng hắn dù bình thản nhưng xen lẫn sự phẫn nộ: “Nhi tử của tam trưởng lão cũng được đưa đến yêu thuật phủ tốt nhất.”
Thương Lăng Tuyết khẽ mở miệng, hờ hững nói: “Đây không phải chính là điều hắn mong muốn sao? Đứa con hư hỏng kia luôn là tâm bệnh của hắn mà.”
“Đại trưởng lão chỉ sợ cũng không duy trì được bao lâu nữa.” Nam tử thấp giọng nói: “Nghe quản gia của đại trưởng lão nói, ngày hôm qua bọn họ đã nhận được uy hiếp không rõ lai lịch, mục tiêu uy hiếp là tôn nữ của đại trưởng lão. Đại trưởng lão rất có khả năng sẽ giữ im lặng về vấn đề này.”
“Mọi người xa lánh, ha ha.” Thương Lăng Tuyết cười cười, chỉ là lúc này tiếng cười của nàng thể hiện ra sự tang thương không tương xứng với tuổi của nàng chút nào.
Nam tử trầm mặc một hồi rồi bỗng mở miệng nói: “Đại nhân, trốn đi!”
“Trốn? Trốn đi đâu?” Thương Lăng Tuyết mờ mịt nói: “Thương gia sẽ ra sao? Thương hội sẽ ra sao?”
“Bây giờ là lúc nào mà còn quản được nhiều như thế?” Nam tử lo lắng nói: “Nếu đại nhân không trốn, chỉ sợ...”
“Chỉ sợ cái gì?” Thương Lăng Tuyết cười đầy thê lương: “Tùy tâm là được, ta sống so với chết còn có giá trị hơn. Bất luận muốn thôn tính thương hội hay Thương gia, hay muốn biến ta thành công cụ kiếm tiền cho họ thì cũng cần ta phải sống.”
Nam tử trầm mặc không nói.
Thương Lăng Tuyết lẩm bẩm nói: “Các trướng lão quá nhát gan, nếu có thể tiếp tục kiên trì thì thương hội cũng không phải không có lợi thế để ra giá với những người kia…”
“Đại nhân, nếu như chúng ta rời khỏi thương hội thfi sao?” Nam tử đột nhiên hỏi.
“Thoát khỏi thương hội?” Thương Lăng Tuyết ngẩn ra, cau mày, ngồi thẳng người dậy: “Ai nói với ngươi như vậy?”
“Đêm qua ta theo dõi nhị trưởng lão, trên đường về bị người ta bắt.” Nam tử bình tĩnh nói.
“A!” Thương Lắng Tuyết thất kinh, vẻ mặt nghiêm túc đầy uy nghiêm biến mất, vội vàng quan tâm hỏi: “Không bị thương chứ?”
Trong lòng nam tử cảm thấy rất ấm áp: “Không có. Đối phương chỉ nhờ ta nói những lời này.”
Mặt Thương Lăng Tuyết khẽ giãn ra, nhưng trong lòng lại run lên, trong mắt nàng thực lực của Nghiêm thúc là sâu không thể lường được, bất luận nhiệm vụ nào dù gian nan tới đâu Nghiêm thúc cũng có thể hoàn thành một các hoàn mỹ. Nghiêm thúc là chỗ dựa mà phụ thân lưu lại cho nàng, nếu không có Nghiêm thúc thì nàng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy mà nắm giữ được Thương gia. Mặc dù Nghiên thúc chưa bao giờ nói hắn mạnh như thế nào nhưng qua những lời mọi người nói nàng có thể nhận ra trước đây Nghiêm thúc là một cao thủ rất lợi hại.
“Lai lịch của đối phương như nào?” Thương Lăng Tuyết hơi hiếu kì hỏi, đầu óc nàng xoay chuyển rất nhanh, nàng không e ngại có thế lực mới tham gia chuyện này. Trên thực tế, bất cứ biến số mới nào đối với một kẻ tuyệt vọng như nàng cũng là một tin tức tốt.
Bởi vì cục diện sẽ không thế mà bớt tệ hơn.
“Không nhìn ra.” Nghiêm thúc trầm giọng nói, trong lời nói có chút kiêng kị hiếm có: “Thủ đoạn của đối phương rõ ràng là của thế giới ngầm, ta thấy có ít nhất ba kẻ thực lực không kém hơn ta. Có thực lực như vậy ở trong thế giới ngầm chắc chắn không phải hạng vô danh, nhưng ta không thể nào nhận ra lại lịch mấy người này.”
Tinh thần Thương Lăng Tuyết rung lên, nàng vô cùng thông minh, trong lời nói của Nghiêm thúc lộ ra rất nhiều tin tức. Thực lực của đối phương rất mạnh, cao thủ đông đảo như thế tuyệt đối không phải là thế lực tầm thường. Đối phương có thể khiến nàng thoát khỏi thương hội vậy hiển nhiên là coi trọng khả năng kinh doanh của nàng. Vứt bỏ thương hội mà không phải thoát khỏi Thương gia nói lên rằng đối phương có đủ tự tin bảo vệ được sự an toàn của Thương gia.
Điều này làm nàng cảm thấy khiếp sợ, nếu tin tức này không phải do Nghiêm thúc người mà nàng tin tưởng nhất mang về nàng tuyệt đối không tin. Nghiêm thúc nhìn nàng lớn lên, không khác gì cha nàng, tuyệt đối không bao giờ phản bội nàng.
Đối phương là ai?
Nàng biết rõ những gia tộc đang gia tăng áp lực với nàng, sở dĩ khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng chính là hậu trường phía sau bọn họ, là những trưởng lão nắm thực quyền của trưởng lão hội!
Đó là thứ không phải nàng hay Thương gia, thương hội có thể chống lại.
Thế lực thần bí này lại có thể tự tin như thế làm nàng cảm thấy có chút khó tin.
“Có thế lực ngầm mạnh như vậy sao?” Nàng thì thảo tự nói.
“Không có.” Ngoài dự đoán của nàng Nghiêm thúc trả lời, giọng hắn đầy chắn chắn nói: “Thế giới ngầm không lớn, cũng không có thần bí như trong lời đồn, mấy thế lực ngầm lớn đằng sau đều là trưởng lão hội, quan hệ trong đó cũng rất lằng nhằng.”
“Vậy bọn họ từ đâu tới?” Thương Lăng Tuyết không hiểu hỏi.
Nghiêm thúc do dự một chút rồi nói: “Chưa chắc bọn họ đã là thế lực ngầm.”
Thương Lăng Tuyết ngẩn ra: “Vậy là sao?”
Nghiêm thúc giải thích: “Thế giới ngầm nói trắng ra chính là nanh vuốt, có một số thế lực chỉ hi vọng hành sự thuận lợi chút, ví dụ như tìm hiểu tình báo, còn có một số chuyện chỉ có thể dùng thủ đoạn ngầm để giải quyết. Các thế lực ngầm của yêu tộc ta trên cơ bản đều có chỗ dựa của mình, đôi khi bọn họ có chút va chạm. Nếu ta đoán không nhầm thì nếu sự việc tiếp tục phát triển thì thế lực đứng đằng sau bọn họ mới bước ra ngoài ánh sáng.”
“Thảo nào những thế lực ngầm này muốn làm gì thì làm.” Thương Lăng Tuyết rốt cuộc cũng hiểu, không khỏi cảm khái than một tiếng.
“Đó là hiểu nhầm, thực ra bọn họ có rất nhiều kiêng kị.” Nghiêm thúc nói: “Rất nhiều chuyện không thể vượt quá giới hạn. Khi mà cao tầng mắt nhắm mắt mở không truy cứu thì bọn họ mới có đường để sống. Hơn nữa một khi cao tầng có nhiệm vụ phân phó xuống thì cần phải hoàn thành ngay. Cạnh trang giữa các thế lực ngầm rất tàn khốc.”
Không phải thế lực ngầm làm Thương Lăng Tuyết thấy có chút phấn chấn hơn. Mặc dù đã đến mức này nhưng nàng cũng không hi vọng trờ thành tay sai của các thế lực ngầm. Thế giới ngầm không đường quay lại, đặc biệt đối với một gia tộc.
“Nghiêm thúc có thể điều tra được lai lịch của thế lực ngầm này không?” Nàng hơi mong đợi hỏi.
Nếu có thể thăm dò được lai lịch những người này thì hậu trường phía sau bọn họ sẽ lộ ra chút khe hở.
Tử cục này nếu có người quậy một cái nói không chừng có thể sống lại.
Một lần nữa Thương Lăng Tuyết tràn ngập ý chí chiến đấu.
Nghiêm thúc nhìn thấy Thương Lăng Tuyết lấy lại ý chí chiến đấu thì gật đầu nói: “Ta sẽ cố gắng thử xem.”
-------------------------------
Ngón tay Tả Mạc giống như bút vậy, không ngừng vẽ vào không trung, thỉnh thoảng hắn có dừng lại, suy nghĩ về điều gì đó.
Mấy ngày nay hắn như bị nhập ma vậy, không ngừng ngoắc ngoắc họa họa, những người khác biết rõ lúc này nhất định hắn đang nghĩ về một vấn đề nào đó nên không quấy rầy hắn.
Tả Mạc ăn thịt tới phát điên đang chuẩn bị để rèn luyện hấp thu cho tốt chỗ thần lực kia, trong lúc hắn đang luyện hóa thần lực thì bỗng những hoa văn đặc biệt xuất hiện lần đầu tiên khi hắn đưa thần lực vào trong thanh tơ lại hiện ra trong đầu.
Lúc này hắn thấy rõ ràng hơn nhiều.
Rất nhiều chỗ lần trước không thấy rõ lần này đã trở nên rõ ràng hơn nhiều. Phát hiện mới này làm hắn mừng rỡ tới phát điên.
Tả Mạc kết luận hoa văn này chính là thần văn!
Đối với mọi người mà nói thần văn bây giờ không phải là thứ quá xa xôi. Thiên Hoàn đã sớm tìm hiểu thần văn, bọn họ cũng là môn phái nghiên cứu sâu nhất đối với thần văn. Thiên Hoàn thần lực vơi cơ sở là thần văn diễn hóa mà ra. Rất nhanh, khi mà thần lực không ngừng phát triển, càng ngày càng có nhiều người tu luyện thần lực, mọi người đối với thần văn cũng hiểu rõ hơn nhiều.
Nếu như nói bản chất linh lực là phù văn, vậy bản chất của thần lực chính là thần văn.
Thần văn không thần bí như tưởng tượng của mọi ngươi nhưng vẫn là một vấn đề rất thâm ảo, rất hấp dẫn người ta.
Cho dù Thiên Hoàn nghiên cứu thần văn đã rất kĩ thì tới tận bây giờ mới chỉ nắm giữ được năm thần văn hoàn chỉnh.
Cho nên khi Tả Mạc nhận ra hoa văn này là cái gì mà khiến người xem không hiểu thì tinh thần hắn bỗng trở nên rất phấn khích.
Về thần văn, Tả Mạc biết nhiều hơn những người khác rất nhiều. Ở mỗi bộ lạc thời viễn cổ đều có thần văn của chính mình. Ví dụ như thái dươnh hoa văn của bộ lạc thái dương, thanh đằng hoa văn của bộ lạc thanh đằng, những thần văn này không những liên quan tới thần lực của bọn họ mà còn quan hệ đến một thứ, đó chính là thần binh viễn cổ!
Thần binh viễn cổ không giống với trang bị thần binh hiện nay, để luyện chế thần binh viễn cổ đại năng của các bộ lạc đã khắc thần văn lạc ấn lên binh khí. Mà trang bị thần binh bây giờ, Tả Mạc đã tham khảo rất nhiều phương pháp luyện khí và do không có thần văn hoàn chỉnh để lĩnh ngộ nhưng may mắn tạo ra được một bộ.
Bây giờ trang bị thần binh hoàn toàn dựa theo một bộ này của Tả Mạc.
Tả Mạc nắm giữ hai thần văn, một là thái dương hoa văn, một là thanh đằng hoa văn.
Hai thần văn, trình độ thái dương hoa văn của hắn rất thâm hậu, mà thanh đằng hoa văn thì nghiên cứu ít hơn chút. Nhưng dù là nắm giữ rất vững thái dương hoa văn thì vẫn có những chỗ hắn không thể nào giải thích nổi. Điểm khác nhau giữa thần văn và phù văn là thần văn cần phải lĩnh ngộ, không có lĩnh ngộ thì không thể nào sử dụng được, cũng không thể nào vẽ ra được.
Có được một thần văn hoàn toàn mới làm Tả Mạc vô cùng kích động.
Mặc dù hắn vẫn chưa thể lĩnh ngộ nhưng mà giá trị thần văn mới này vẫn khiến Tả Mạc kích động không thôi.
Mấy năm nay mọi người đều theo đuổi thần lực, không ngừng khai quật các di chỉ viễn cổ, các loại thần văn không trọn vẹn cũng không ngừng được phát hiện.
Trên chợ đen, một bản khắc thần văn không trọn vẹn có giá trị liên thành.
Chỉ có lĩnh ngộ thần văn mới có thể chế tạo được bản khắc, hơn nữa mỗi lần khắc sẽ tạo ra gánh nặng rất lớn với người sao chép. Bởi vậy bản khắc thần văn trên thị trường cực kì hiếm có.
Tả Mạc chìm đắm vào việc tìm hiểu thần văn hoàn toàn mới này, hắn căn cứ vào hình vẽ trong đầu không ngừng thử phác họa.
Bỗng đầu ngón tay hắn trầm xuống, một cảm giác khác lạ truyền tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận