Biệt Hàn lấy một địch hai, nỗ lực giảm thiểu thương vong của Nghiệt bộ xuống năm thành, đánh chết hai đỉnh giai chiến tướng là Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh, chôn cùng họ là hai chiến bộ.
Thiên hạ rung chuyển!
Cho dù là xếp hạng thứ nhất tu chân giới Tiết Đông cũng không có chiến tích huy hoàng như thế. Hành động cắt yếu hầu đầy lãnh khốc vô tình của Biệt Hàn vào giờ phút cuối được vô số thiếu niên hâm mộ làm theo.
Mạc Vân Hải với chiến lực cường đại lần thứ hai tập trung sự chú ý của thiên hạ.
Biệt hàn ở Mạc Vân Hải chỉ có thể coi là chiến tướng số hai, mọi người đều đánh giá hắn kém xa Công Tôn Sai, từ xếp hạng trên chiến tướng bảng có thể nhận ra điều này. Nhưng qua trận chiến vừa rồi mọi người đều có một cái nhìn hoàn toàn mới với Biệt Hàn.
Thủ đoạn của hắn trở nên rất phong phú và toàn diện, thân kiêm sở trường hai nhà, Biệt Hàn như thế có tính uy hiếp hơn nhiều. Toàn bộ chiến dịch đều do Biệt Hàn chỉ huy, từ lúc đầu bài binh bố trận tới thời điểm kết thúc, Biệt Hàn đã thể hiện ra tài hoa kinh người của hắn.
Trước đây trong mắt mọi người Biệt Hàn mạnh thì có mạnh nhưng so với Công Tôn Sai thì kém rất nhiều, nhất là ở phương diện mưu lược.
Bây giờ không ai dám có ý nghĩ như thế nữa.
Càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ chính là sự lãnh khốc của Biệt Hàn, lãnh khốc tới mức lãnh huyết, vì thắng lợi không từ bất cứ thủ đoạn nào. Trong lòng rất nhiều người Biệt Hàn đã trở thành một chiến tướng lãnh huyết.
Cảnh tượng cắt yết hầu với ý tứ khiêu khích trắng trợn càng khiến người xem cảm nhận được sát ý ập tới trước mặt.
Các thế lực đối địch với Mạc Vân Hải không khỏi lo lắng.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là xếp hạng của Biệt Hàn không vì thế mà tăng lên.
Bởi vì Nghiệt bộ thương vong tới năm thành. Ở bất cứ một chiến bộ nào thương vong như vậy đều là tổn thương tới gân cốt, huống hồ Nghiệt bộ lại là chiến bộ không thể bổ sung được.
Biệt Hàn thông qua trận chiến này chứng minh được thực lực cường đại của mình. Trang bị thần binh trên người hắn cũng được lộ ra, hung danh của túng hỏa phạm lan truyền khắp thiên hạ.
Chỉ dựa vào chiến quả của trận chiến này đã đủ làm xếp hạng của hắn tăng thêm vài bậc.
Nhưng mọi người cũng hiểu rằng thực lực của Biệt Hàn bây giờ không còn như trước. Biệt Hàn thân kiêm sở trưởng hai nhà, có thể phát huy được sở trường của hắn chỉ có mỗi Nghiệt bộ.
Thế nhưng Nghiệt bộ không thể nào bổ sung được!
Chỉ cần có chiến đấu là sẽ có thương vong, không thể bổ sung được sẽ làm chiến sĩ của Nghiệt bộ càng ngày càng ít đi, thực lực của chiến bộ càng ngày càng yếu, bị liên lụy bởi điều này Biệt Hàn cũng sẽ yếu đi.
Trước mắt chính là lúc Biệt Hàn suy yếu nhất.
Nhưng dù vậy, chiến lực cường đại của Mạc Vân Hải vẫn khiến người ta khiếp sợ. Chiến tướng số hai của Mạc Vân Hải đã kinh khủng như thế thì chiến tướng số một là Công Tôn Sai sẽ mạnh tới mức nào chứ?
Kết quả của trận chiến này làm thiên hạ khiếp sợ, có rất nhiều thảo luận được đưa ra, ngược lại nguyên nhân Mạc Vân Hải phát động cuộc chiến này lại bị nhiều người bỏ qua.
Nhưng bên trong Mạc Vân Hải, cao tầng đều hiểu rõ Bách Mang giới đã nắm trong tay, Mạc Vân Hải sẽ lên như diều gặp gió.
-----------------------------
Thắng lợi của Biệt Hàn rất nhanh đã được truyền tới tay Tả Mạc, tiểu Mạc ca vô cùng kích động, chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng. Bách Mang giới! Thần tinh!
Phát tài rồi phát tài rồi!
Nghĩ tới việc sau khi trở về sẽ nằm giữa một núi thần tinh, đó chắc chắn là khoái cảm tuyệt vời nhất cuộc đời này!
Đám chuột nhắt!
Các ngươi vẫn còn đang chơi đùa với tinh thạch, anh đã bắt đầu chơi với thần tinh rồi!
Tả Mạc vô cùng thỏa mãn, chiến ý dâng trảo, tràn ngập mong đợi vào chuyến đi tới di chỉ viễn cổ này.
Nhưng đúng vào lúc này chưởng môn của Liên Tôn tự vội vã chạy tới.
Tả Mạc nhận ra sự bi thương trên mặt của chưởng môn Liên Tôn tự, sắc mặt mấy đệ tử xung quanh không khỏi hiện lên vẻ bi phẫn, hắn biết chắc đã có chuyện gì đó xảy ra, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Viên Thông sư huynh của Lăng Nghiêm Tâm môn vừa mới gặp nạn.” Hai mắt chưởng môn Liên Tôn tự hơi sưng lên, chắc chắn là vừa mới khóc.
Bạch liên tôn giả giải thích: “Quan hệ giữa Viên Thông sư thúc và sư phụ rất tốt, nhưng vừa rồi bị người ta ám sát, không may gặp nạn.” Nàng thoáng nhìn qua Tả Mạc rồi trầm giọng nói: “Tín vật của Lăng Nghiêm Tâm môn ở trong tay Viên Thông sư thúc.”
Tâm Tả Mạc thoáng trầm xuống: “Chẳng lẽ đối phương lại tín vật mà tới.”
“Tín vật đã biến mất.” Bạch Liên Tôn giả gật đầu, tràn ngập sát khí nói: “Việc tín vật của Lăng Nghiêm Tâm môn ở trên người sư thúc có rất ít người biết, ngay cả sư phụ cũng không biết, ở trong Lăng Nghiêm Tâm Môn chắc chắn có nội gián!”
“Điều tra được ra là ai không?” Tả Mạc hỏi, thế cục so với những gì hắn tưởng tượng thì còn phức tạp hơn, di chỉ chưa mở ra đã bắt đầu có chém giết rồi.
“Là Côn Luân!” Trong đôi mắt đẹp của chưởng môn Liên Tôn tự hiện lên một tia hàn quang, nàng oán hận nói: “Mặc dù đối phương che giấu rất tốt nhưng đối phương không biết sư huynh có một môn thần thông tên là ‘vô tâm niệm’. Bình thường lúc tu luyện hắn đều để lại một tia thần niệm ở trong phòng thiền tháp, nếu không có tia thần niệm này thì chúng ta không thể nào tra ra được đối phương là ai.”
“Côn Luân.” Sắc mặt Tả Mạc trở nên ngưng trọng, hắn không nghĩ tới Côn Luân lại có quyết tâm phải dành được phôi thần binh này.
Lập tức Tả Mạc ý thức được vấn đề không ổn, chuyến đi di chỉ viễn cổ nay chỉ sợ không chỉ có một kiếm tu Côn Luân, hơn nữa những nười này có thân phận rất bí ẩn, chỉ cần hơi vô ý liền sẽ dễ ràng rơi vào bẫy.
Đúng lúc này hoa sen trên trán chưởng môn Liên Tôn tự lại sáng lên, thần sắc nàng khẽ biến, vội vàng nhắm mắt lại, bính tâm tĩnh khí, khi nàng mở mắt lại thfi trong mắt tràn ngập sát cơ: “Trên đường trở về Nguyên Hạo đã gặp phục kích! Giỏi, giỏi lắm!”
Hiển nhiên chưởng môn Liên Tôn tự đã vô cùng giận dữ, nàng còn có giữ bình tĩnh trước cái chết của Viên Thông nhưng việc Dưỡng Nguyên Hạo bị phục kích lại làm nàng vô cùng tức giận! Dưỡng Nguyên Hạo chính là tiền đồ của cửu đại thiền môn mà còn là cháu trai ruột của nàng. Địa điểm phục kích lại nằm trong địa bàn nàng quản lý vậy mà đối phương lại dám tùy ý hung hăng làm bậy như vậy, thật chẳng coi ai ra gì!
“Nghĩ rằng Liên Tôn tự ta dễ khi dễ vậy sao!” Chưởng môn Liên Tôn tự dù sao cũng là chưởng môn một phái, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chỉ là trong đôi mắt đẹp toát ra sát khí rất nặng. Nàng hành lễ với đám người Tả Mạc rồi căn dặn: “Ta tới đây là muốn nhắc nhở các vị trên đường phải chú ý cẩn thận.”
Dứt lời nàng xoay người mang theo các đệ tử rời đi.
Rốt cuộc nơi này vẫn là địa bàn của Liên Tôn tự, bọn họ sống ở đây đã cả ngàn năm, căn cơ thâm hậu, vượt xa sức tưởng tượng của ngoại nhân. Toàn bộ Liên Tôn tự đều được phát động, rất nhanh, mấy nhóm nhân vật khả nghi đều đã hiện ra ngoài ánh sáng.
Liên Tôn tự thực sự nổi giận tất nhiên sẽ không cố gắng gìn mối quan hệ. Hơn nữa chưởng môn Liên Tôn tự cũng biết, dựa vào sức mạnh một phái của nàng mà để đối kháng với các đệ tử của Côn Luân Thiên Hoàn thì vẫn còn thiếu chút.
Viên Thông của Lăng Nghiêm Tâm môn chết cũng kích động mối thủ chung của cửu đại thiền môn. Dưới sự liên kết của chưởng môn Liên Tôn tự, Lôi Âm tự, Pháp Hoa tự, Lăng Nghiêm Tâm môn, Di Lặc tự mấy đại môn phái đồng loạt phái ra những đệ tử xuất sắc trợ giúp Liên Tôn tự.
Ba trăm đệ tử tinh nhuệ này hợp thành một đội ngũ tập kích trong đêm.
Những đệ tử Côn Luân Thiên Hoàn đang ẩn mình trong bóng tối không hề nghĩ tới đối phương lại dám giết tới cửa, vội vàng ứng chiến. Thực lực của mỗi đệ tử Côn Luân Thiên Hoàn cao hơn một bậc nhưng đệ tử của cửu đại thiền môn lại chiếm ưu thế về nhân số.
Chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Song phương đều thương vong thảm trọng, bốn đại tôn giả của Liên Tôn tự một chết hai bị thương, có thể nói nguyên khí đại thương. Những cao thủ môn phái khác phái đi cũng tổn thất rất nhiều, ba trăm đệ tử, chết trận quá một nửa.
Tổn thất của Côn Luân Thiên Hoàn cũng rất nặng. Rất nhiều đệ tử ẩn núp ở những nơi bí mật đều bị tóm. Cửu đại thiền môn chiếm ưu thế địa lợi nhân hòa, dù cho đệ tử của Côn Luân Thiên Hoàn có thực lực cao hơn một bậc nhưng trong hỗn chiến như này cũng không làm được gì nhiều.
Ngoại trừ mấy tên đệ tử có thực lực cao thâm đột phá trùng vây thì những đệ tử khác đều bị giết.
Sau này Côn Luân và Thiên Hoàn tổng kết thì có hơn sáu mươi đệ tử.
Khu vực xung quanh di chỉ vốn đang xôn xao tức trở nên yên lặng đi nhiều.
------------------------------
Vẻ mặt Sào Hưng đầy bi thương: “Hồ đồ! Vì một kiện phôi thần binh mà hủy hoại cục diện tốt đẹp! Bây giờ những gì chúng ta đã định trước sẽ không thể thực hiện được nữa. Cửu đại thiền môn trải qua trận đánh này chỉ sợ sẽ càng thêm đoàn kết!”
Lâm Khiêm nở một nụ cười khổ: “Chuyện này là sai lầm của ta.”
Trước đó, nếu so sánh một kiện phôi thần binh với toàn bộ chiến lược dùng với cửu đại môn phái thì không thể nào bằng. Nhưng từ sau khi túng hỏa phạm của Biệt Hàn xuất thế, một trang bị thần binh hoàn toàn mới đã xuất hiện, đó là trang bị thần binh dành cho chiến tướng.
Điều này làm các thế lớn càng thêm phấn khích và thèm muốn trang bị thần binh.
Bây giờ Lâm Khiêm cũng rất hối hận, trang bị thần binh thứ nhất của Côn Luân lại dành cho mình. Với thực lực và địa vị của hắn thì một bộ trang bị thần cũng cũng không có quá nhiều giá trị. Hắn bây giờ không phải xông pha ở tuyến đầu nữa, tác dụng của trang bị thần binh cũng không được phát huy ra.
Đối với Côn Luân bọn họ mà nói, trang bị thần binh là bảo vật mang tính chiến lực, cái gọi là cấp chiến lược ngược lại không thể vận dụng một cách dễ đàng. Ví dụ như Lâm Khiêm có được trang bị thần binh thì sẽ rất ít người có thể là địch thủ của hắn nhưng hắn không phải là bất tử. Nếu hắn rơi vào chiến thuật biển người của đối phương thì cũng chết.
Côn Luân không thể thừa nhận được tổn thất như thế.
Mà trang bị thần binh dành cho chiến tướng của Mạc Vân Hải lại là một con đường hoàn toàn mới. Chiến tướng cấp bậc như Biệt Hàn, bản thân đã có vô số bảo hộ, cao thủ bên cạnh nhiều như mây, mà sau khi có thêm trang bị thần binh thì thực lực cá nhân càng thêm mạnh mẽ, hơn nữa còn có thể gi tăng chiến lực của chiến bộ.
Hai loại trang bị thần binh cái nào có giá trị sử dụng hơn, vừa nhìn là biết.
Bị kích thích bởi điều này, Côn Luân và Thiên Hoàn đối với trang bị thần binh càng thêm thèm khát, nhưng ngay cả với gia sản của bọn họ mà muốn luyện chế thêm một trang bị thần binh nữa cũng không phải là chuyện gì dễ dàng.
Một phôi thần binh hoàn chỉnh có sức hấp dẫn thế nào đối với Côn Luân, chỉ cần nghĩ cũng biết.
Còn ở phương diện khác Côn Luân căn bản không để cửu đại thiền môn vào mắt. Không chỉ phía dưới cho là thế mà ở sâu trong nội tâm của Lâm Khiêm cũng cho điều đó là đương nhiên. Trong mắt hắn địch nhân lớn nhất là Thiên Hoàn, địch nhân khiến hắn cảm thấy nguy hiểm nhất là Mạc Vân Hải, cửu đại thiền môn ngoại trừ Dưỡng Nguyên Hạo thì chẳng có gì đáng nhắc tới cả.
Đệ tử Côn Luân khác cũng cho là thế, Huyền Không tự bọn họ còn có chút cảnh giác chứ Liên Tôn tự thì chẳng ai biết tới.
Lâm Khiêm cũng là kẻ có trách nhiệm, hắn biết rõ bản thân lần này đã mắc phải một sai lầm rất lớn nên thẳng thắn thừa nhận.
Sào Hưng khẽ than nhẹ một cái, Lâm Khiêm có thể thừa nhận sai lầm đã là nể mặt hắn lắm rồi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Kì thực cũng chưa chắc tình hình đã xấu đi.”
“Sao lại nói thế?” Lâm Khiêm rất khiêm tốn hỏi.
“Việc này là do Liên Tôn tự phát động, chúng ta sẽ thiêu Liên Tôn tự.” Tinh quang chợt lóe lên trong mắt Sào Hưng: “Trong cửu đại thiền môn, mâu thuẫn rất nhiều, lợi ích của mỗi phái đều khác nhau, chúng ta lấy cái này làm cớ, không màng các nhà khác, chỉ đánh Liên Tôn tự.”
Hai mắt Lâm Khiêm sáng ngời: “Kế hay!”
Chuyện này là một cái cớ thật tốt, bọn họ chỉ nhằm vào Liên Tôn tự để gây phiền toái, các môn phái khác sẽ giữ được lập trường sao? Đây cũng là rất có thâm ý!
Cửu đại thiền môn lúc nào cũng có mâu thuẫn xung đột, mỗi phái đều có ý riêng của mình. Địch nhân như Côn Luân chẳng ai muốn trêu chọc, nếu như đổ thêm tí dầu vào thì…