Thế Giới Tu Chân

“Chúc mừng các ngươi đã hoàn thành tỷ thí.”
Thương Lăng Tuyết nhìn Vưu Cầm Liệt trước mặt không có chút biểu cảm gì, trong lòng tràn ngập lo sợ, trong mắt nàng thiếu niên nhìn qua không lớn hơn mình là bao này lại là hóa thân của ác quỷ.
Bên cạnh nàng là một nữ nhân khác khoảng ba mươi tuổi, dung mạo của nàng không có gì nổi bật, quần áo mộc mạc, nếu không phải nàng đứng ở bên cạnh mình, Thương Lăng Tuyết còn tưởng nàng là tôi tớ của ai đó.
Vưu Cầm Liệt nhìn hai người, mặt không chút biểu cảm như tự nói với bản thân: “Thành tích của hai vị là ưu tú nhất, từ hôm nay trở đi, mỗi người các ngươi sẽ trở thành người phụ trách của bọn họ.”
“Mỗi người?” Thương Lăng Tuyết nhạy cảm nắm được trọng tâm câu nói của Vưu Cầm Liệt.
Vưu Cầm Liệt gật đầu: “Không sai, tổng cộng hai mươi người, sẽ chia làm hai đội, mỗi đội mười người. Hai người các ngươi mỗi người phụ trách một đội. Thương Lăng Tuyết, Hồng Tiêu, các ngươi sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau. Địa vị của các ngươi sẽ do thành tích của các ngươi quyết định.”
Thương Lăng Tuyết và Hồng Tiêu đồng thời quay sang thoáng nhìn qua nhau.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Thương Lăng Tuyết có thể nhận ra được sự lão luyện lõi đời trong mắt Hồng Tiêu, trong lòng khẽ run lên. Nhưng nàng vô cùng tin tưởng vào bản thân nên cũng không ngại cạnh tranh.
“Các ngươi sẽ được đưa tới một nơi hoàn toàn mới, ở nơi đó các ngươi sẽ bắt đầu công tác của mình. Trong ba tháng người nhà, tộc nhân của các ngươi sẽ hội họp với các ngươi.
“Chúc các ngươi may mắn.”
------------------------------
Cửu đại thiền môn là một đống hỗn loạn.
Quân tiên phong của Côn Luân trực chỉ Liên Tôn tự, hơn nữa còn thông báo cho các phái, mục tiêu lần này của bọn họ chỉ có Liên Tôn tự và muốn Liên Tôn tự giao ra hung thủ sát hại các đệ tử Côn Luân, những phái khác không được xen vào.
Lôi Âm tự, Pháp Hoa tự, Di Lặc tự cùng Lăng Nghiêm Tâm môn lập tức lên tiếng ủng hộ Liên Tôn tự, các phái bắt đầu điều động chiến bộ. Dưỡng Nguyên Hạo lớn tiếng xác nhận bản thân bị ám sát, chỉ thẳng ra là do Côn Luân thực hiện.
Thế cục lập tức biến thành khẩn trương.
Đại Phật tự, Pháp Duyên tự, Vi Đà tự, Tâm Diệp thiền môn đều không lên tiếng về vấn đề này, bảo trì im lặng. Mà nội bộ cửu đại thiền môn, các loại lời đồn đại và bất mãn nhanh chóng lưu truyền, rất nhiều người cho rằng lần này Liên Tôn tự phát động thì về lý Liên Tôn tự nên tự mình giải quyết, không nên để liên lụy tới các phái khác.
Khoảng cách giữa cửu đại thiền môn rốt cuộc cũng hiện rõ.
Phản ứng tiếp đó của Côn Luân như chứng minh với thiên hạ rằng hành động lần này của Liên Tôn tự đã chọc giận Côn Luân.
Tiết Đông chiến bộ hung hãn xuất động, quân tiên phong đã tiến rất gần Lôi Âm tự, cửu đại thiền môn lập tức trở nên khẩn trương, toàn bộ như lâm đại địch. Dưỡng Nguyên Hạo chiến bộ cũng được chuẩn bị, phòng ngừa Tiết Đông chiến bộ thực sự tiến vào.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, biến hóa của thế cục làm người ta hoa hết cả mắt.
Hai vị đỉnh giai chiến tướng giằng co lập tức thu hút được sự chú ý của thiên hạ. Tiết Đông là thiên hạ đệ nhất chiến tướng, thực lực của hắn rất cân đối, có cái nhìn đại cục vô cùng xuất sắc, chưa bao giờ thất bại. Tiết Đông xuất thân từ Côn Luân, từ nhỏ tới lớn luôn là một trong những chiến tướng kiệt xuất nhất của Côn Luân.
Mà Dưỡng Nguyên Hạo mặc dù là nhân tài mới nổi nhưng thực lực cũng rất kinh người, xếp hạng thứ năm gần với Công Tôn Sai. Trong bữa tiệc chia xẻ Huyền Không tự kia, Dưỡng Nguyên Hạo đã thể hiện ra tài hoa vô cùng xuất sắc của mình, nếu không có hắn bây giờ cửu đại thiền môn không thể nào chống được một đòn của Côn Luân Thiên Hoàn.
Biệt Hàn vừa thể hiện ra thực lực bản thân, lấy một địch hai tiêu diệt hai vị đỉnh giai chiến tướng làm cả thiên hạ rung động. Mà mức độ trọng yếu của trận chiến này càng không hề thua kém cuộc chiến của Biệt Hàn chút nào.
Côn Luân giống như quyết tâm muốn tiêu diệt Liên Tôn tự, ngay sau đó Mục Huyên chiến bộ đã tiến sát tới biên giới của Liên Tôn tự.s
Mục Huyên cũng là một trong thập đại chiến tướng của tu chân giới, là chiến tướng nữ duy nhất, xếp hạng tám. Tuổi nàng còn nhiều hơn cả Tiết Đông, tác phong mạnh mẽ, bình thường ngay cả ở trong Côn Luân cũng không ai dám trêu chọc.
Nhưng do hào quang của Tiết Đông quá lớn nên danh tiếng của Mục Huyên đã giảm đi nhiều, chiến tích của nàng cũng hiếm người biết tới.
Không ai biết vì sao nàng xếp hạng cao thế nhưng cũng không ai dám hoài nghi năng lực của nàng, bởi vì nàng là một trong số ít người khi Lâm Khiêm xây dựng kiếm các tuyển chọn, không những địa vị cao mà còn có quyền rất lớn.
Con mắt của Lâm Khiêm xưa nay vẫn rất chuẩn.
Mục Huyên lúc nào cũng kín tiếng đột nhiên xuất động cũng làm người ta rất khiếp sợ.
Dưỡng Nguyên Hạo không thể phân thân, một mình Tiết Đông đã đủ để kiềm chế không cho hắn làm gì rồi, chỉ đành trừng mắt nhìn Mục Huyên tiến về Liên Tôn tự.
Hai đại đỉnh giai chiến tướng đồng thời ra tay, trong khoảng thời gian ngắn, Liên Tôn tự rơi vào nguy hiểm.
Một chiến bộ khác đột nhiên xuất hiện ở Liên Tôn tự làm thiên hạ khiếp sợ.
Công Tôn Sai! Chu Tước doanh!
Chiến tướng số một của Mạc Vân Hải mang theo chiến bộ mạnh nhất không hề có dấu hiệu báo trước đột nhiên xuất hiện ở địa giới của Liên Tôn tự. Tin tức này vừa truyền ra thì lập tức khiến đám người đang quan chiến bừng tỉnh đại ngộ.
Thảo nào Liên Tôn tự lại có can đảm khiêu chiến Côn Luân, nguyên lai còn có Mạc Vân Hải là chỗ dựa sau lưng!
Nhưng bốn chữ Công Tôn mẹ trẻ không ai dám khinh nhờn.
Khi mà Chu Tước doanh của Công Tôn mẹ trẻ có mặt ở Liên Tôn tự, Mục Huyên chiến bộ lập tức dừng lại.
Cục diện một lần nữa rơi vào thế bế tắc, Dưỡng Nguyên Hạo vs Tiết Đông, Công Tôn Sai vs Mục Huyên, bốn vị đỉnh giai chiến tướng đều xếp hạng trong tốp mười đang giằng co, áp lực tạo ra làm người ta hít thở cũng khó khăn.
Toàn bộ thiên hạ đều trở nên khẩn trương.
Nếu nói ân oán trước đó giữa Côn Luân và Liên Tôn tự chỉ là xung đột cục bộ thì việc Mạc Vân Hải liên hợp với năm đại phái trong cửu đại thiền môn đã có đủ thực lực chiến với Côn Luân một trận.
Nếu song phương thực sự phát động chiến tranh thì quy mô của nó có thể sẽ lan khắp thiên hạ.
Dường như Thiên Hoàn cũng không muốn tịch mịch, chiến bộ ở biên cảnh cũng rục rịch muốn động, giống như muốn châm ngòi phát động chiến tranh nhưng bọn họ ngàn vạn lần không nghĩ tới, chiến bộ của Chung Đức bỗng nhiên xuất hiện ở biên cảnh giữa Tây Huyền và Thiên Hoàn.
Thiên Hoàn từ trên xuống dưới lập tức đều trở nên khẩn trương!
Chung Đức muốn làm gì?
Luận thực lực Tây Huyền bây giờ đã không thể nào bằng Thiên Hoàn, nhưng Chung Đức không phải là người thường, với phong cách chiến đấu hung hãn, dù là trong thập đại chiến tướng hắn cũng được xếp hạng thứ hai.
Thế cục một lần nữa rơi vào bế tắc.
-------------------------------
Tả Mạc luôn quan tâm tới tình thế, Công Tôn Sai trợ giúp Liên Tôn tự chính là do hắn ra lệnh. Liên Tôn tự bây giờ chính là minh hữu của hắn, nếu bị Côn Luân tiêu diệt thì hắn sẽ gặp vô số bất lợi.
Tả Mạc không tin Côn Luân dám đánh khi mà có mặt Công Tôn Sai ở đó.
Chiến tranh quy mô như thế một khi phát động sẽ không dễ dàng kết thúc. Côn Luân dù cho đánh bại được bọn họ cũng nguyên khí đại thương, chỉ tiện nghi cho Thiên Hoàn thôi.
Mục đích của Côn Luân chỉ là muốn phân hóa cửu đại thiền môn, tới mức này là Côn Luân đã thực hiện được mục đích của mình. Tâm Diệp thiền môn bốn phái không có thái độ gì đã làm khoảng cách giữa cửu đại thiền môn lộ rõ.
Bây giờ mà đánh là không có lợi cho Côn Luân.
Sự tình của cửu đại thiền môn Tả Mạc không thích nhúng tay quá sâu. Nhưng trải qua việc lần này, quan hệ giữa Liên Tôn tự vàe Mạc Vân Hải đã đạt tới một tầm cao mới.
Chưởng môn Liên Tôn tự cũng là một kẻ ngoan cố, nếu như đã không nể mặt Côn Luân thì phải dứt khoát, một là không làm, hai là dọn sạch. Nàng phái chiến bộ tiến vào khu vực di chỉ càn quét một lượt, chỉ cần nhân vật hơi có chút khả nghi lập tức yêu cầu rời đi.
Chiến bộ của Liên Tôn tự mặc dù không thể so sánh với đỉnh giai chiến bộ Chu Tước doanh nhưng so với chiến bộ những môn phái bình thường thì mạnh hơn rất nhiều.
Chiến bộ khổng lồ dọc theo di chỉ càn quét tới lui. Người hơi khả nghi mà chống lại đều bị giết chết tại chỗ.
Kể từ đó người ở xung quanh di chỉ lập tức giảm mạnh.
Mọi người đều đã nhận ra quyết tâm của Liên Tôn tự!
Chẳng lẽ Liên Tôn tự muốn độc chiếm di chỉ viễn cổ? Lời đồn này rất nhanh đã truyền khắp cửu đại thiền môn nhưng Liên Tôn tự vẫn làm theo ý mình mà không lên tiếng, Lôi Âm tự minh hữu của Liên Tôn tự đối với điều này không có chút ý kiến nào.
Mấy phái như Tâm Diệp thiền môn ngược lại là huyên náo nhất nhưng Liên Tôn tự quyết tâm không thèm để ý tới.
Sau khi trải qua sự kiện lần này, chưởng môn Liên Tôn tự rốt cuộc cũng thấy rõ cửu đại thiền môn rất khó đã thành đại sự. Mặc dù Dưỡng Nguyên Hạo có chiến lực cường đại nhưng không có năng lực để hợp nhất cửu đại thiền môn. Không có một nhân vật mạnh mẽ bước ra hợp nhất thì cửu đại thiền môn với những phe phái đông đảo sẽ chìm vào trong nội đấu.
Cửu đại thiền môn rạn nứt sẽ trong thời gian ngắn tiêu vong.
Đã như vậy vì sao không sớm chuẩn bị?
Liên Tôn tự lựa chọn chính là Mạc Vân Hải.
Lần này trở mặt với Côn Luân và Thiên Hoàn, Tây Huyền hiện rõ vẻ già nua, chỉ có Mạc Vân Hải tràn ngập sức sống, hơn nữa còn có dấu hiệu không ngừng lớn mạnh.
Nàng thấy Tả Mạc của Mạc Vân Hải rất tốt.
Hơn nữa dùng trang bị thần binh để giao dịch mọi người đều đã thông qua, nàng làm như này đều nằm trong phạm vi cho phép, chỉ là nàng làm quá mức triệt để thôi.
Huống hồ, sự an toàn của Liên Tôn tự còn đang nằm trên người Công Tôn Sai và Chu Tước doanh.
“Quanh đây đã không còn thế lực nào khác.” Chưởng môn Liên Tôn tự nói: “Một số kẻ khả nghi đều bị chúng ta tiêu diệt hết. Còn đây là mấy tín vật, mới nhận lấy.”
“Cái này là?” Tả Mạc hơi giật mình.
“Tín vật của Lôi Âm tự, bản môn, Di Lặc tự, Pháp Hoa tự, tổng cộng bốn kiện. Chúng ta định phái một cao thủ tham gia để trợ giúp các vị nhưng lo lắng có nội gián bên trong làm mọi chuyện xấu đi nên dứt khoát giao toàn bộ cho các hạ, các hạ có thể mang thêm người để trợ giúp. Tín vật của Lăng Nghiêm Tâm môn không thể lấy lại được, chắc chắn đã rơi vào tay Côn Luân. Còn bốn phái khác…”
Nàng than nhẹ một tiếng, thần sắc cô đơn.
Nội bộ cửu đại thiền môn lục đục đã biến thành hai trường phái. Giao dịch giữa Dưỡng Nguyên Hạo và Mạc Vân Hải đã gặp phải sự phản đối quyết liệt của Tâm Diệp thiền môn, Pháp Duyên tự, Vi Đà tự, Đại Phật tự, song phương đã phát sinh rất nhiều trận đấu khẩu kịch liệt.
Rốt cuộc Tả Mạc cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn hành lễ một cách nghiêm túc: “Đa tạ các vị đã tín nhiệm! Thần trang sẽ mau chóng được đưa tới!”
Rất nhanh chưởng môn Liên Tôn tự đã bình tâm trở lại, nàng biết rõ tình thế này không thể làm khác được, đây chính là thiếu sót trí mạng của cửu đại thiền môn. Nàng chỉ luôn hi vọng có một nhân vật cường thế nào đó xuất hiện, Dưỡng Nguyên Hạo mặc dù là đỉnh giai chiến tướng nhưng lại không có năng lực lãnh tụ.
Nhưng ở trên người Tả Mạc nàng có thể phát hiện ra năng lực này.
Với thân phận một nữ tử, chấp chưởng một phái, tự nhiên nàng sẽ có cách nhìn khác lạ. Nàng thấy rõ được tình thế, không có bất cứ do dự nào, sự việc của cửu đại thiền môn nàng khó lòng chi phối được nhưng sinh tử từ trên xuống của Liên Tôn tử lại khiến nàng phải cân nhắc.
“Mong các hạ cẩn thận hơn, mang theo vài cao thủ.” Nàng căn dặn.
“Ta hiểu rồi.” Tả Mạc gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận