Vụ đoàn đột nhiên nổ tung!
Vô số tiếng thét chói tai giống như thủy triều muốn nhấn chìm mọi người, vô số bóng trắng nhỏ với khí thế phô thiên cái địa nhào tới trước mặt họ.
Da đầu Tả Mạc dại đi, thanh ti trong tay bỗng khua lên tạo ra một vòng kín kẽ, bóng trắng đánh lên thanh ti lập tức nổ tung.
Bùng bùng!
Mỗi một lần nổ, một luồng sức mạnh quỷ dị truyền dọc theo thanh ti tới cổ tay Tả Mạc, sức mạnh quỷ dị dày đặc giống như thủy triều không ngừng tấn công Tả Mạc.
Trong lòng Tả Mạc thoáng run lên, thân thể hắn giờ mạnh tới mức nào chứ, sao lại có cảm giác không cầm được thanh ti nữa!
Những bóng trắng nhỏ bằng đầu ngón tay hình như nòng nọc, đầu vô cùng lớn, vừa mở miệng đã để lộ ra hai hàng răng nanh trắng tinh làm người nhìn thấy chết khiếp.
Số lượng của chúng rất nhiều, dày đặc chi chít, chỉ sợ không dưới mấy vạn con, chúng điên cuồng bay về phía mọi người.
Vẻ mặt Thập Phẩm đầy lạnh lùng, nguyệt nha đao bay lượn xung quanh hắn bất ngờ xuất kích!
Không hoa hòe hoa sói như vừa rồi, lần này lại mang theo một cảm giác thèm máu!
Bách tế hồn thí kiếm!
Được ca tụng là kiếm quyết hung tàn nhất, quả nhiên danh bất hư truyền, ngay sau khi ra tay khí tức hung lệ thèm máu lập tức được sinh ra trên kiếm! Nguyệt nha đao nho nhỏ bỗng hơi chuyển sang màu đỏ.
Nguyệt nha kích không!
Nguyệt nha màu đỏ đậm tạo ra một loạt tàn tàn ảnh màu đỏ mỏng như lụa, trong huyết sa vô số hư ảnh không ngừng nối vào nhau. Những hư ảnh màu xám biến ảo bất định giống như đang di chuyển bay lượn, cái này sinh cái kia diệt. Nhưng mỗi hư ảnh đều tràn ngập sát khí.
Theo hư ảnh sinh rồi diệt, khí tức hung lệ do nguyệt nha đao màu đỏ đậm tạo ra cũng bất ngờ tăng tới cực hạn.
Ô ô ô!
Như quỷ khóc giữa đêm, như vạn thú cùng rống!
Bóng trắng trước mặt Thập Phầm dường như cũng bị khí tức hung lệ kinh người thế hù dọa, tiếng thét càng thêm chói tai cao vút, như muốn đâm thủng màng nhĩ người ta vậy, chúng nó hốt hoảng bỏ chạy tán loạn.
Nguyệt nha đao màu đỏ thoải mái như không có gì xuyên thấu tầng tầng bóng trắng.
Tàn ảnh giống như huyết sa vậy, vừa đụng vào bóng trắng thì bóng trắng không kịp kêu lên tiếng nào lập tức tan thành hạt nước nhỏ.
Trong nháy mắt, bóng trắng trước mặt Thập Phẩm đều đã bị quét sạch không còn, chỉ còn lại những hạt mưa lây phây.
Tháp nhỏ ở phía sau lưng Thập Phẩm vươn cái đầu ra, những hạt mưa kia đều bị nó hút vào trong cơ thể.
Lúc này Tả Mạc cũng đã quét sạch toàn bộ bóng trắng trước mắt, cổ tay hắn tê đi, trong lòng không khỏi run sợ.
Vụ khí xung quanh vẫn còn nguyên, giống như tất cả những gì vừa diễn ra chỉ là một giấc mộng.
Nhưng không để cho Tả Mạc có cơ hội thở phào thì từ bên trong vụ khí bỗng bắn ra vài chục mũi tên màu trắng thẳng tắp, theo bản năng Tả Mạc vung cổ tay lên, thanh ti quất vào những mũi tên màu trắng.
Thanh ti bắn trúng mũi tên màu trắng nhưng cảnh tượng nổ tung không xuất hiện như trong dự liệu của Tả Mạc, mũi tên đang bay thẳng tắp bỗng nhiên hé miệng, cắn trúng thanh ti!
Lúc này Tả Mạc mới phát hiện ra rằng đó không phải là mũi tên mà là rắn!
Vụ xà bám chặt lấy thanh ti, làm thế nào cũng không nhả ra.
Nhưng đúng vào lúc này bỗng nhiên đuôi rắn đột nhiên nổ tung, từ đuôi lan tới đầu, bùng bùng! Khi đầu rắn nổ tung thì một sức mạnh kinh người truyền tới thanh ti.
Cổ tay Tả Mạc tê rần!
Sức mạnh thật lớn!
Sắc mặt Tả Mạc ngưng trọng, thanh ti bị sức mạnh này làm cho rung lên, soạt soạt, vài chục đạo nguyệt nha sóng mang lập tức bắn về phía những con bạch xà khác.
Có hơn nửa đạo nguyệt nha sóng mang bắn trúng, có bảy con bạch xà linh hoạt tránh né được, trong nháy mắt, bảy con bạch xà cùng nhau nổ tung!
Sắc mặt Tả Mạc đại biến!
Vừa rồi chỉ có một con bạch xà nổ tung mà sức mạnh đã lớn tới mức đó thì bảy con bạch xà mà cùng nổ thì sức mạnh sẽ đáng sợ tới mức nào…
Phản ứng của hắn cực nhanh, thần lực toàn thân được thôi động tập trung ở tay phải.
Ầm!
Một luồng sức mạnh thật lớn giống như sóng dữ từ trên thanh ti truyền tới.
Kim quang trên người Tả Mạc đại thịnh, phanh, hắn không chịu nổi phải lùi lại một bước.
Tê tê tê!
Bên trong vụ khí vang lên hàng loạt những tiếng rít gào.
Tả Mạc không khỏi sợ hãi!
Quái vật bên trong vụ khí vô cùng lợi hại, hơn nữa nhìn qua còn giống như vô cùng vô tận. Vụ khí vẫn không tập trung về phía bọn họ. Tả Mạc biết rõ nếu vụ khí mà hoàn toàn bao phủ bọn họ thì tình huống sẽ càng trở nên tệ hơn.
Làm sao bây giờ.
Dường như quái vật do vụ khí biến ảo thành cũng không thể đi xa được, chúng nó nhiều nhất chỉ có thể bay xa được hai trượng.
Tả Mạc nhớ lại cách dùng từ nguyên bình, vội vàng tìm lại trong giới chỉ. Từ nguyên bình đã bị hắn dùng hết bảy tám phần, còn lại mấy cái cũng như muối bỏ bể.
Không được, nhất định phải nghĩ cách mới được!
Tả Mạc nhìn quanh đúng lúc nhìn thấy con hàng Hắc Kim phù binh. Hắn không khỏi vỗ đầu một cái, sao lại có thể quên con hàng này được chứ!
Tả Mạc kéo Hắc Kim phù binh lại gần rồi tình cảm nói: “Hắc à, ngươi nhìn xem, tình hình của chúng ta không ổn chút nào!”
Hắc Kim phù binh nghe vậy lập tức phấn khích dùng quyền vỗ vào đầu mình, sau đó vỗ ngực ầm ầm nói: “Đại ca, muốn ta lên à? Không thành vấn đề! Nhìn ta đánh chúng tan xác nè!”
“Đánh chúng tan xác?” Tả Mạc lắc đầu, nói với vẻ thần côn đầy bí ẩn: “Có cách này có thể giải quyết chúng một cách thoải mái!”
“Cách gì?” Hắc Kim phù binh đầy hiếu kì hỏi.
Tả Mạc vỗ vào bụng Hắc Kim phù binh một cái: “Hắc à, ăn chúng đi! Giống như ngươi ăn thức ăn bình thường vậy, chỉ cần ngươi ăn nhữn vụ khí này không phải chúng nó đều bị giải quyết rồi sao?”
Hắc kim phù binh trợn tròn mắt, mất một lúc lâu nó mới lắp bắp nói: “Đại ca, vụ khí không ăn được…”
“Hắc à! Ngươi nhìn xem, bây giờ chính là lúc thể hiện của ngươi đó. Chỉ cần ngươi thể hiện tốt, chúng ta sẽ nhìn ngươi với cặp mặt khác xưa, A Quỷ sẽ mang ngươi đi kiếm đồ ăn tốt, ngươi không phải luôn muốn ăn vân kỵ sao? Nếu như ngươi có thể hút sạch những vụ khí này thì vấn đề đó không phải không thể cân nhắc lại…” Vẻ mặt Tả Mạc đầy thâm trầm.
“Thật vậy không?” Hắc Kim phù binh đầu óc đơn giản tức thì mắt trợn tròn, vô cùng kích động, hào khí vạn trượng: “Được! Xem ta hút sạch chúng đây này!”
Dứt lời, hắn há mồm hút vào, quả nhiên, vụ khí như bị cá voi hút nhanh chóng chui vào trong miệng hắn.
Tả Mạc chớp mắt, chỉ một cái là không đủ, mắt hắn thoáng đảo qua người đám nhỏ, đám nhỏ sợ hãi dồn dập chạy về phía sau, ánh mắt Tả Mạc dừng lại trên người tháp nhỏ, hai mắt sáng ngời.
Trong lòng vô cùng đắc ý, may mà lần này anh mang theo đủ hàng!
“Tháp nhỏ lại đây!”
Tháp nhỏ đầy sợ hãi bước tới.
“Con ngoan, con cũng đi hút đi, vụ khí này chính là thứ tốt đó. Theo lời đồn, vụ khí viễn cổ hút một ngụm thì bách bệnh bất xâm, hút hai ngụm, trẻ mãi không già, hút ba ngụm… Ồ, nói chung là thứ tốt! Những vụ khí này có thể mang lại phiền phức cho các đồ đằng từ thời viễn cổ, nếu có thể lấy ra ngoài tuyệt đối có thể đem bán! Con ngoan, tận dụng thời cơ đi, mất rồi không còn nữa đâu!
Tả Mạc khua môi múa mép.
Tháp nhỏ rũ mắt xuống, vẻ mặt đầy ủy khuất, từng bước một bước về phía trước.
Chỉ thấy âm dương song ngư trên đỉnh đầu nó bắt đầu chuyển động, tê, vụ khí xung quanh lập tức cuồn cuộn chìm vào trong âm dương ngư, tốc độ cực nhanh, còn nhanh hơn Hắc Kim phù binh một chút.
Con ngươi Hắc Kim phù binh xoay tròn thoáng nhìn qua tháp nhỏ, trong khoang mũi vang lên một tiếng hừ không phục, miệng càng mở rộng hơn, mắt cũng trừng to hơn, tốc độ hút vụ khí đột nhiên tăng mạnh!
Tả Mạc nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Những con ngươi thiển cận kia làm sao có thể hiểu được, có thể chinh phục thế giới vĩnh viễn chỉ có “ăn hàng”!
Tay cầm hai đại “ăn hàng”, thiên hạ sẽ là của ta!
-----------------------------
Vũ điện.
Đàm Húc kiểm tra qua một lần thi thể dưới mặt đất, không ngẩng đầu nói: “Là người của Pháp Duyên tự, không bõ dính răng.”
Giọng hắn tràn ngập sự khinh bỉ, hắn có đủ lý do để làm thế, từ khi hắn phát hiện tới khi giết chết đối phương hắn chỉ dùng có hai chiêu. Trong lòng hắn cũng cảm thấy thất vọng, thần lực của Pháp Duyên tự trong mắt hắn không đáng gì. Thần lực như vậy mà cũng trở thành thần lực trấn phái của một đại phái.
Đàm Húc vô cùng mong đợi vào nhiệm vụ lần này, ngoại trừ nhiệm vụ của bản thân thì dọc đường hắn còn có hứng thú tìm kiếm đối thủ để đánh nhau.
Thực lực của Đàm Húc ở trong đám đệ tử Côn Luân là vô cùng xuất sắc, nếu không cũng không thể bước vào hàng ngũ Côn Luân tử. Bên trong Côn Luân không phải không có những đệ tử có thực lực tương đương hắn, ví dụ như Niếp Thần, Chân Mộng Lăng, ai cũng không yếu hơn hắn. Nhưng tỷ thí trong môn phái luôn không thể thỏa mãn bằng chém giết bên ngoài được.
Cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa gặp được ai có thể ngăn cản được ba chiêu của hắn, điều này làm hắn cảm thẩy rất chán nản.
Trong tay Niếp Thần là một la bàn tinh xảo, nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ thất thanh hô lớn, văn định la bàn!
Văn định la bàn là một trong những pháp bảo trứ danh của Côn Luân, đạt tới cửu phẩm, nó từng được xếp hạng rất cao trên danh bảo chi bảng trong một khoang thời gian dài.
Mặc dù bây giờ thần binh mới là bảo bối nhưng pháp bảo cửu phẩm vẫn rất hiếm có, chúng sở hữu những năng lực vô cùng thần kì.
Niếp Thần ngẩng đầu: “Bên trái, ba người.”
Lập tức trên mặt Đàm Húc tràn ngập sát khí, ba ba ba, nói: “Các ngươi đừng nhúng tay vào!”
Niếp Thần không để ý tới hắn, nói tiếp: “Lăng Mộng, ngươi cũng ra tay đi, tốc chiến tốc thắng, chúng ta không có nhiều thời gian.” Hắn thoáng nhìn qua mưa bụi liên miên khắp trời, lẩm bẩm: “Đồ đằng khôi tràng, có chút thú vị.”
Vẻ mặt Đàm Húc đầy khó chịu nhưng hắn không mở miệng nói gì, bình thường hắn có thái độ thế nào với Niếp Thần đều không quan trọng nhưng nhiệm vụ lần này Niếp Thần là đội trưởng. Mặc dù Đàm Húc kiệt ngạo nhưng là một kẻ rất có kỉ luật. Đây cũng là bầu không khí bây giờ của Côn Luân, theo Lâm Khiêm không ngừng sửa trị, tính kỉ luật của Côn Luân càng ngày càng cao, mọi người bình thường thế nào cũng được nhưng một khi tiến vào trạng thái chiến đấu thì cần phải tuân thủ kỉ luật.
Đàm Húc chỉ có thể hạ quyết tâm, bản thân phải ra tay nhanh hơn lần trước mới được.
Ba người lặng lẽ không một tiếng động giấu mình trong màn mưa, không phát ra chút khí tức nào.
Không ai biết rằng hiểu biết của bọn họ về di chỉ còn vượt xa những người khác. Côn Luân với bề dày lịch sử, không thể không khiến người ta thán phục. Côn Luân đã từ những điển tích tìm được tiền thân của di chỉ này, nó chính là đồ đằng khôi tràng.
Điển tích của Côn Luân thực sự quá nhiều, với địa vị bá chủ hơn ngàn năm, những điển tích mà bọn họ vơ vét chiếm giữ dù cho dùng sao trên trời đếm cũng không hết được.
Bọn họ đã tìm được rất nhiều thông tin về đồ đằng khôi trang nên có chuẩn bị rất tốt. Mỗi một cửa, bọn họ đều nắm rõ như lòng bàn tay, bọn họ mang theo những pháp bảo tương ứng để sử dụng ở những cửa khẩu này, giống như yểm vũ phi có thể che dấu hành tung trong màn mưa.
Lại thêm ba gã Côn Luân tử có thực lực cường hãn, Côn Luân đã đặt ra mục tiêu phải chiếm được.
Trong màn mưa, ba bóng người xuất hiện, bọn họ vô cùng cẩn thận nhưng bọn họ không phát hiện ra có người đang nấp sau màn mưa.