Thế Giới Tu Chân

THẾ GIỚI TU CHÂN
Tác giả : Phương Tưởng
Chương 796 : Vũ Phiên Lệnh
Dịch giả : hhnmthvn
Biên tập : nhatchimai0000
Nguồn : Bạch Ngọc Sách
Khí tức của Nguyễn Hữu Tiên đột nhiên biến đổi, dường như thân hình hắn đã biến thành một ngọn núi cao vạn trượng, đứng sừng sững giữa giữa trời. Con mắt của Tằng Liên Nhi cũng lóe lên một vầng sáng, đương nhiên nàng cũng nhìn thấy Nguyễn Hữu Tiên đang biến đổi. Rất lâu rồi nàng chưa được gặp một đối thủ thú vị như thế này!
Tằng Liên Nhi vốn có xuất thân từ Ma tộc, vì thế trong cơ thể nàng cũng đang chảy xuôi dòng máu hiếu chiến. Chẳng qua, lúc thường ngày sự hiếu chiến này được che dấu rất sâu mà thôi. Chiến ý trong tim nàng đang bốc cháy hừng hực, bình thường rất khó có cơ hội được đối đầu với đối thủ mạnh như vậy.
Cho dù là núi cao vạn trượng, thì đã làm sao!
Tằng Liên Nhi vươn tay ra hư không trước mặt, hai thanh loan đao bán nguyệt sau lưng còn cao hơn nàng cũng bay ra đằng trước rồi lượn lờ xung quanh người nàng hết sức sinh động.
“ Nguyệt Nhi Nguyệt Nhi trảm!”
Tiếng nói nhẹ nhàng và mê hoặc (gợi cảm) của Tằng Liên Nhi rót vào tai Nguyễn Hữu Tiên
Nguyệt hoa như nhận!( DG: hai cánh hoa của ánh trăng như loan đao)
Một cỗ khí tức sắc nhọn và lạnh lẽo như băng đâm tới giữa lông mày Nguyễn Hữu Tiên. Hắn không hề suy nghĩ gì nhiều, chỉ khẽ ngâm : 'Khán sơn bất thị sơn' (“ Nhìn núi không phải núi!”)
Cỗ khí tức cao vút mà vững vàng lập tức biến thành khí tức mờ hồ khó dò như sương mù che phủ núi cao.
Ánh trăng chuẩn xác chém trúng Nguyễn Hữu Tiên.
Ồ!
Lông mày Tằng Liên Nhi cũng nhíu lại, rõ ràng nàng đã nhìn thấy Nguyệt Hoa Trảm chém trúng, nhưng cảm giác của nàng lại bảo rằng ở đó trống rỗng không có vật gì.
Có trình độ!
Phản kích của Nguyễn Hữu Tiên cũng nối theo chiêu đao của nàng, bàn tay phải của hắn hướng tới Tằng Liên Nhi đánh ra một trảo.
Tằng Liên Nhi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trong mắt nàng ngọn trảo kia như biến thành một ngọn núi làm trong lòng nàng sinh ra cảm giác không thể tránh khỏi, Nhưng cảm giác này lại bị Tằng Liên Nhi chấn cho nát bấy trong nháy mắt, cho dù là núi thì đã sao?
Bàn tay nàng khum lại, mấy đầu ngón tay vuốt ve dây cung phía trong loan nguyệt(thanh loan đao hình trăng khuyết), dây cung của loan nguyệt trước mặt nàng đột nhiên sáng lên.
Bàn tay nàng kẽ vuốt, trên tay nàng xuất hiện một dây cung bằng ánh sáng, đó chính là Loan Nguyệt Như Cung!
Bàn tay trắng nõn như tuyết khẽ kéo dây cung, bên trên dây cung có treo đầy loan nguyệt lạnh lẽo xinh đẹp lớn cỡ bàn tay, khi đong đưa chúng nó liên tục phát ra những âm thanh giống như chuông gió vậy.
“ Đinh đinh đinh. . . ”
Tiếng chuông vang lên thanh thúy và dễ nghe, nếu đối phương mà là một người tinh thông nhạc khúc e rằng bản thân sẽ bị lâm vào trầm mê lúc nào không biết.
Mấy chục tiểu loan nguyệt vẽ lên không trung mấy chục đường cong u lãnh và quỷ dị. Tất cả chúng bay về hướng Nguyễn Hữu Tiên.
Sắc mặt Nguyễn Hữu Tiên cũng trở lên ngưng trọng. Khi ngón tay Tằng Liên Nhi buông dây cung ra, chỉ trong nháy mắt đã có hơn hơn mười đạo sát cơ tập trung vào hắn khiến trong lòng hắn trào lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, dù thân hình vẫn đang ở giữa không trung nhưng hai tay hắn lại kết thành những thủ thế. Hắn không quan tâm đến Tằng Liên Nhi mà hướng về phía những những tiểu loan nguyệt đang bay múa lung tung trên không chụp một cái.
Nhưng những loan nguyệt chỉ nhỏ cỡ lòng bàn tay này lại vô cùng cổ quái, bọn chúng không hề có lộ tuyến phi hành cố định mà bay lượn hết sức quỷ dị khó lường.
Còn một chưởng của Nguyễn Hữu Tiên lại vỗ vào hư không.
Thế nhưng Nguyễn Hữu Tiên cũng không phải là người dễ bị đánh bại như vậy, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng rồi biến đổi chưởng thế. Lúc này chưởng của hắn như ngọn kỳ phong hiểm trở, như dốc núi dựng đứng, bất ngờ hướng về phía Tằng Liên Nhi đập xuống.
Tằng Liên Nhi coi như không thấy chưởng thế, nàng chỉ vung cánh tay lên rồi chỉ ngón tay về phía trước.
Loan nguyệt trước mặt nàng bỗng nhiên xoay tròn như cánh quạt, tốc độ xoay tròn của nó càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát đã hóa thành một đoàn quang ảnh bao phủ toàn thân Tằng Liên Nhi.
Lập tức đoàn quang ảnh ấy hướng về phía chưởng thế của Nguyễn Hữu Tiên bay tới.
Trong lòng Nguyễn Hữu Tiên cảm thấy vui vẻ hẳn, đây quả là một cơ hội tốt! Hắn bất chấp tất cả, thần lực trong người lập tức đề thăng tới giới hạn. Thần Văn trên bộ ngực của hắn đang lan ra như dây leo đang sinh trưởng mọc ra những cánh mầm nhỏ, rồi lan tràn dọc theo cánh tay hắn.
Một luồng háo quang sáng ngời chạy dọc Thần Văn rót vào bàn tay hắn.
Lập tức tay hắn đánh ra một chưởng ấn to lớn !
Dù chưởng ấn bay không nhanh nhưng toàn bộ không gian xung quanh như bị chưởng ấn này dính chặt không thể nào giẫy dụa hay thoát ra.
Toàn bộ không gian như đông cứng mang tới cảm giác áp bức khó tả áp về phía Tằng Liên Nhi!
Từ khi bắt đầu chiến đấu tới giờ, đây chính là thời khắc khí thế của Nguyễn Hữu Tiên cao nhất!
Lúc này hắn như một quả núi vạn ngọn, vừng vàng và sừng sững, chỉ bằng sức người e rằng không thể nào lay chuyển được!
Hào quang trong đôi mắt xinh đẹp của Tằng Liên Nhi càng tăng, nàng không lùi mà còn tiến tới. Đoàn quang ảnh bao phủ Tằng Liên Nhi cũng sáng thêm vài phần, rồi ngang nhiên bay về phía trước. Tốc độ của nàng nhanh như một viên lưu tinh (thiên thạch) còn loan nguyệt cũng xoay tròn càng lúc càng nhanh, sau đó biến thành một màn hào quang hình quả trứng, bao phủ nàng vào giữa.
Còn những tiểu loan nguyệt đang bay như mạn thiên phi vũ kia cũng kêu lên ong ong rồi như bị Tằng Liên Nhi hấp dẫn cũng nhao nhao vẽ lên không trung một đường cong kỳ ảo và quái dị.
Từ xa xa nhìn lại, lúc này Tằng Liên Nhi như một ngôi sao chổi đang bay, đằng sau còn dẫn theo mấy chục đạo hào quang nho nhỏ tạo thành cái đuôi tuyệt đẹp.
Bọn chúng phát ra những tiếng rít làm chấn động lòng người, còn Tằng Liên Nhi cũng không sử dụng bất kì kĩ xảo nào chỉ liều chết xung phong về phía Nguyễn Hữu Tiên.
Song phương va chạm chính diện!
Rầm!
Điểm tiếp xúc giữa hai người phát ra những luồng hào quang sáng chói mắt trùm lên hai người.
Từng dòng khí lưu bị khuấy động bắn ra như vô số mũi tên sắc không thể đỡ nổi bay lung tung về bốn phía.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Thu phục được Quỷ Vụ đồng, khiến trong lòng Tả Mạc cảm thấy vô cùng đắc ý.
Hơn nữa Vụ Nhãn Khuê cũng là loại bảo bối rất hiếm thấy. Tả Mạc cũng đã nếm qua uy lực của nó, nếu không có A Quỷ tương trợ thì e rằng với sức một mình hắn thì không thể là đối thủ của nó.
Thế nhưng Vụ Nhãn Khuê đã bị Tả Mạc và A Quỷ đánh trọng thương, cho nên uy lực cũng bị hao tổn không ít, có lẽ phải cần một khoảng thời gian nữa mới có thể phục hồi lại như cũ.
Những việc như lấy yếu đánh mạnh như thế này tuy có mạo hiểm, nhưng khi thành công thì lợi ích của nó đủ để người ta ăn no bụng.
Vụ Nhãn Khuê lập tức trở thành một trong những vũ khí có chiến lực lớn nhất của Tả Mạc, mặc dù hiện tại thực lực của hắn cũng hao tổn không ít, nhưng chiến lực của hắn vẫn cường đại như trước.
Sau khi thu phục được Vụ Nhãn Khuê, lập tức Vụ điện như trở thành khu vườn sau nhà của Tả Mạc.
Chỉ đáng thương cho Tiểu Tháp và Hắc Kim Phù Binh. Hai đứa nhỏ vẫn đang bận tiêu hóa những thứ trong bụng. Thế nhưng căn cứ vào những gì mà Quỷ Vụ đồng đã nói, những sương mù mà hai Tiểu hút vào bụng không hề có hại mà thậm chí còn có nhiều chỗ tốt với bọn chúng.
Lúc này Tả Mạc mới yên tâm.
Tuy nhiên, toàn bộ Vụ điện không hề có bóng dáng người của khác, chẳng lẽ mình gặp may đến thế sao?Điều này cũng khiến Tả Mạc thầm đắc ý trong lòng.
“ Đằng sau năm điện Phong Vũ Lôi Vụ Tuyết chính là bốn cung Xuân Hạ Thu Đông”. Tuy Quỷ Vụ đồng không đi hỗn loạn khắp nơi lên không biết nhiều, nhưng dù sao nó cũng là địa đầu xà ở đây cho nên hiểu biết của nó hơn hẳn kẻ không biết gì như Tả Mạc.
“ Bây giờ chúng ta đi đâu? Có đường nào đi thông đến bốn cái cung đó không?” Tả Mạc xoa xoa tay nói.
“ Đường qua đó cũng không phải dễ dàng gì” Quỷ Vụ đồng lắc đầu: “ Bốn cung tương ứng bốn mùa. Năm xưa người đả bại ta là một vị cường giả của Thái Dương bộ lạc, lúc đó hắn là người thủ hộ của Đông cung. Lúc đầu ta nghĩ rằng có thể vượt qua hắn, không ngờ lại thất bại trong gang tấc, nhưng ta nghĩ rằng hắn hẳn là tên gia hỏa mạnh nhất”
Trong lời nói của Quỷ Vụ đồng cũng mang theo vè luyến tiếc vì không thắng nổi.
Tả Mạc nghe thấy vậy liền thu hồi vẻ cười cợt trên mặt. Năm xưa, Thái Dương bộ lạc cường đai cỡ nào, Tả Mạc đương nhiên biết rõ, hơn nữa có thể đánh bại được Quỷ Vụ đồng một cách đường đường chính chính, chứng tỏ vị cường giả kia phải có tu vi đến mức nghịch thiên. Một kẻ mạnh như vậy mà cũng chỉ thủ hộ một trong tứ cung, điều đó cũng có thể thấy được sự nguy hiểm của tứ cung.
“ Ta còn có đồng đội cũng tiến vào đây, liệu có cách nào tìm bọn họ không?” Tả Mạc lại nghĩ đến những thủ vệ dưới trướng mình, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Quỷ Vụ đồng nói: “ Muốn tìm được bọn hắn cũng không phải việc khó, tuy ta chỉ thủ hộ Vụ điện nhưng cũng có thể sử dụng một ít công dụng của khôi tràng. nhưng nếu muốn tìm họ thì không có biện pháp nào cả, dù sao năm điện cũng không hề thông nhau a. Thế nhưng nếu bọn họ vượt được cửa ải năm điện, thì trước khi bước vào bốn cung, đại nhân có thể nhìn thấy bọn họ a!”
Trong lòng Tả Mạc cảm thấy lo lắng vô cùng, vội vàng đưa khuôn mặt mọi người cho Quỷ Vụ đồng xem.
Quả nhiên Quỷ Vụ đồng cũng có vài phần bản lĩnh, chỉ thấy hắn đưa tay lên vẽ một vòng tròn, trước mặt liền xuất hiện một mặt gương sương mù lớn, bên trên có cảnh tượng của mọi người.
Khi Tả Mạc thấy mọi người tuy đang chiến đấu, nhưng không gặp phải nguy hiểm gì, hắn mới yên lòng.
Sau khi nhìn một hồi, đột nhiên Tả Mạc hỏi : “ Vì sao mấy điện khác không thấy có điện chủ?”
Quỷ Vụ đồng thở dài một tiếng, rồi nói: “ Trước đây bốn điện kia đều có điện chủ, hơn nữa ai cũng là cường giả lợi hại, thế nhưng ai có thể chống lại vạn năm tuế nguyệt đây? Nếu không phải ta là loại có linh hồn thuần âm, lại có Vụ Nhãn Khuê đã tự thành thế giới, chỉ sợ cũng tan thành mây khói từ lâu rồi”
Tả Mạc cảm thấy nó nói cũng đúng, những kẻ có thể tồn tại từ thời Viễn Cổ tới giờ, có kẻ nào là bình thường đâu. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề vô cùng trọng yếu liền hỏi lại: “ Nghe nói ở trong này có kiện phôi thai Thần binh, ngươi có biết nó ở đâu không?”
Quỷ Vụ đồng cũng sững sờ, rồi chợt bừng tỉnh hiểu ra: “ Hóa ra chủ nhân đến đây vì nó”
Tả Mạc tràn ngập chờ mong hỏi: “ Ngươi biết nó ở đâu?”
Quỷ Vụ đồng gật đầu: “ Đúng là ở đây có thứ đó. Năm xưa chủ nhân cũ của ta có đi khắp nơi sưu tầm kỳ trân dị bảo, định luyện chế một kiện Thần Binh. Kiện Thần binh này, vốn chủ nhân cũ của ta định lưu lại cho hậu nhân sử dụng, chỉ không ngờ rằng, chưa kịp luyện chế thì chủ nhân cũ của ta đã mất tích, còn Đồ Đằng khôi tràng cũng bị đóng cửa”
“ Nó ở đâu?” Tả Mạc nghe thấy vậy, hai mắt liền tỏa sáng. Nhân vật lợi hại có tu vi nghịch thiên như vậy mà lưu lại đồ cho hậu nhân thì chắc chắn đó là thứ tốt a.
Quỷ Vụ đồng trầm ngâm: “ Chỗ ở của chủ nhân cũ phải xông qua bốn cung mới tới được”
Tả Mạc nghe thấy vậy cũng không hề cảm thấy kì quái mà chỉ hỏi lại : “ Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“ Đứng ở cửa vào bốn cung đợi bọn họ là được “ Quỷ Vụ đồng nói.
Có Quỷ Vụ đồng chỉ dẫn, Tả Mạc nhanh chóng thoát khỏi Vụ điện. Cấm chế trên người Quỷ Vụ đồng cũng sớm phai tàn theo thời gian, hơn nữa khi Tả Mạc dùng Định Phách thần quang để cấm chế cũng trợ giúp nó không nhỏ, nhờ đó Quỷ Vụ lại có thêm nhiều biến hóa. Còn Quỷ Vụ đồng cũng có chút thông thao đường đi trong Đồ Đằng khôi tràng lên bọn họ dễ dàng tìm được cửa vào bốn cung Xuân Hạ Thu Đông.
Mới bước đến cửa, ập vào mắt mọi người là bốn tòa Thanh Đồng môn(cửa làm bằng đồng xanh) to lớn và vững vàng, bên trên mỗi đại môn có điêu khắc biểu tượng một trong bốn mùa.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
“ Nghe đồn, bên trong khôi tràng có tất cả năm tòa thần điện” Nhiếp Thần cảm khái nói: “ Dù bị thời gian vạn năm phủ đầy bụi vẫn có khí phách của năm xưa, khiến cho tâm trí của mọi người đều hướng về a!”
Trong con mắt của Chân Lăng Mộng cũng hiện lên vài phần khác lạ, nhưng nàng nhanh chóng phục hồi lại vẻ như cũ: “ Điển tịch có ghi lại, mỗi một điện trong năm điện của khôi tràng đều có một vị Điện Chủ thủ hộ. Vậy mà trên đường đi chúng ta lại không gặp một vị Điện Chủ nào, có lẽ bọn họ đều đã chết!”
“ Ý của sư muội là. . . ?” Nhiếp Thần cũng có vài điều suy nghĩ liền hỏi lại.
“ Mặc dù Điện Chủ của Vũ điện đã chết, nhưng khí phách của tòa thần điện vẫn trường tồn bất diệt, có lẽ đây là tác dụng của bảo vật” Chân Lăng Mộng nói.
“ Nói nhiều làm gì, cứ đi tìm là được!” Đàm Húc không nhịn được thốt lên:” Ta cứ nghĩ rằng mấy tên gia hỏa Yêu tộc có vài phần bản lĩnh, nhưng ai ngờ lũ đó lại tệ đến như vậy, chẳng đã nghiền chút nào cả. Đến tận bây giờ vẫn chưa gặp được trận chiến nào ác liệt một tí, xem ra danh tiếng của Đồ Đằng khôi tràng cũng chỉ là hư danh a”
Ba người bọn họ vừa mới gặp ba gã cao thủ Yêu tộc, nhưng thực lực của hai bên quá chênh lệch cho nên bọn họ kết thúc trận chiến một cách nhanh chóng.
Nhiếp Thần không cuồng đấu như Đàm Húc, hắn chỉ lắc đầu nói : “ Nhận được phương hướng chính xác mới là chính đạo, còn về phần chém giết, ngoại trừ Thiên Hoàn và Mạc Vân Hải ra những kẻ khác không mang nhiều ý nghĩa cho lắm”
Bỗng nhiên hai mắt Đàm Húc tỏa sáng : “ Không biết Vi Thắng của Mạc Vân hải đã tới chưa? Đại sư huynh cứ mãi tán thưởng, y khen hắn là cao thủ. Hừ, nếu để ta gặp được, kiểu gì cũng giết hắn cho xem”
“ Gặp được rồi nói sau. ” Nhiếp Thần cũng đồng ý với lời nói của Đàm Húc. nếu như phải chọn ra một nhân vật mà Côn Luân ghét nhất thì ngoài Vi Thắng ra chẳng còn kẻ xứng với vị trí ấy cả. Côn Luân là Thánh địa của kiếm tu toàn thiên hạ, mỗi một vị đệ tử của Côn Luân đều coi điều đó là vinh dự của mình, vậy mà tự dưng Vi Thắng lại nhẩy ra, khiến cho các đệ tử của Côn Luân đều cảm thấy không ưa nổi.
“ Ở đằng kia!” Bỗng dưng Chân Lăng Mộng chỉ ngón tay về phía trước.
Hai người kia vội vàng nhìn lại, quả nhiên ở đó có một cỗ thi hài. Ở bên cạnh thi hài có lá cờ vải đang bay trong gió, bên trên là cờ có ghi một chữ “ Vũ” theo lối cổ xưa.
Trong lòng Chân Lăng Mộng dấy lên cảm giác vui mừng khó tả: “ Vũ Phiên Lệnh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui