Thế Giới Tu Chân

THẾ GIỚI TU CHÂN
Tác giả : Phương Tưởng
Chương 806: Hạ cung
Dịch giả : hhnmthvn
Biên tập : nhatchimai0000
Nguồn : Bạch Ngọc Sách
Trên đầu là mặt trời nắng chói, dưới chân là cả một biển hoa đang nở rộ. Cả thảm thực vât đều tỏa ra sinh cơ mạnh mẽ, thi thoảng giữa không trung lại xuất hiện những cơn gió chợt sinh rồi chợt tan biến. . . Quả nhiên là Hạ ah!
Đám người Tả Mac đang mò mẫm giữa biển hoa để tìm lối đi. Thỉnh thoảng trên bầu trời lại xuất hiện những cơn mưa rào khiến ai ai cũng ướt như chuột lột. Đương nhiên với thực lực hiện tại của bọn họ thì chuyến du hành ở đây cũng chỉ giống như đi dạo mà thôi.
Ánh mặt trời tươi sáng, biển hoa ngát hương, suối kêu róc rách. . .
Bọn họ đi đã lâu mà chưa gặp bất cứ nguy hiểm nào, ngay cả một con dã thu hơi to cũng chẳng có, chứ nói chi đến những thứ như khí độc hay sương mù các loại v v. . .
Nhưng, thời gian mười canh giờ đã trôi qua mà chẳng ai tìm thấy đường ra, đến lúc này mọi người mới hiểu ra, biển hoa và mưa rừng nhiệt đới cũng không hề đẹp như mọi người tưởng tượng.
“ Thật nóng quá đi mất!” Có người không nhịn được lầm bầm trong miệng.
Mặt trời vẫn cứ chói chang trên đầu, ngay cả khi đã trốn vào trong bóng cây vẫn cảm thấy sóng nhiệt đang bốc lên. Việc này khiến mọi người cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong nội tâm Tả Mạc cũng khẽ động, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong người có một luồng khí nóng đang di chuyển, lúc trước hắn không hề để ý tới luồng khí nóng này, đến khi có người lên tiếng phàn nàn hắn mới ý thức được đây là một vấn đề không thể xem nhẹ được. Đáng ra, với thực lực của hắn, có thể nói là thủy hỏa bất xâm, vậy luồng nhiệt này ở đâu sinh ra?
Có điều cổ quái!
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua mặt trời trên cao rồi bảo mọi người phía trước dừng lại.
“ Có điểm nào đó không hợp lí rồi, chúng ta đã đi suốt mười canh giờ, có lẽ đã đi ít nhất cũng bảy tám trăm dặm rồi, vậy mà vẫn không thấy dấu hiệu của đường ra. Hơn nữa vầng mặt trời kia cũng hết sức kì quái, mọi người có cảm thấy nóng không? Mọi người có ai tìm ra manh mối nào không, nói thử xem?” Tả Mạc nói ra vấn đề mà hắn đang nghi hoặc trong lòng.
Bỗng Tông Như mở to mắt rồi nói:” Mặt trời có vấn đề”
Lập tức ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Tông Như. Giác quan thứ sáu của Tông Như rất nhậy bén, nếu y nói có vấn đề thì chắc chắn là mặt trời có vấn đề.
Khuôn mặt Tông Như hiện lên vẻ nghiêm trọng, rồi chậm rãi bảo: “ Ánh sáng mặt trời cũng có sức mạnh giống như nguyện lực”
“ Nguyện lực!”
Sắc mặt mọi người đại biến, hai chữ này khiến bọn họ sởn gai ốc. Nguyện lực của Thiền tu là một loại lực lượng rất thần bí, người ta thường dùng hai từ “ Âm độc” (xảo quyệt, gian dối)để miêu tả các loại Nguyện lực. Bên trong những pháp môn liên quan tới ánh sáng của Thiền tu, thì Nguyên lực là dạng đặc thù nhất. Đặc trưng của nó chính là lực lượng mang khí tức âm u trời sinh.
Rất nhiều người đã tìm hiểu và nghiên cứu, cuối cùng kết luận rằng nguyện lực giống như một loại kịch độc vô cùng nham hiểm và xảo trá.
Tông Như cũng tu luyện nguyện lực, hơn nữa còn là” Khí Phật Tử Nguyện “ loại nguyện lực cực kỳ hiếm thấy, điều này cũng không phải là bí mật ở Mạc Vân Hải. Tuy vậy mọi người cũng chưa bao giờ thấy Tông Như dùng nguyện lực.
Hôm nay lại nghe thấy Tông Như nói, trong tia nắng mặt trời có ẩn chứ lực lượng của nguyện lực, khiến sắc mặt ai cũng biến đổi hẳn. Dù sao chẳng có ai muốn cái lực lượng cổ quái này nhiễm vào thân.
Tông Như nói tiếp: “ Tuy nhiên, loại lực lượng này vô cùng yếu ớt, cho nên mọi người mới khó phát giác ra như vậy. ”
Lập tức đám người Tả Mạc và Vi Thắng liền nhắm mắt lại, họ cẩn thận cảm nhận (và quan sát). Ngay sau đó, Tả Mạc liền nhận ra được manh mối của việc này, quả nhiên bên trong ánh nắng mặt trời có một tia lực lượng nhỏ yếu nhưng hết sức cổ quái. Tia lực lượng này có đặc điểm vô cùng kì lạ, đó chính là, nó có thể xuyên qua phòng ngự của thần trang, rồi tiến vào cơ thể.
Lập tức Tả Mạc đem thần thức chìm vào cơ thể xem xét, chẳng mất bao lâu đã phát hiện được một chút nguyện lực đang tồn tại trong cơ thể. Tia nguyện lực này vô cùng yếu ớt, nếu không cẩn thận tìm kiếm e rằng khó có thể phát hiện ra. Và cảm giác nóng lực của hắn cũng xuất phát từ tia nguyện lực này.
Thật là lợi hại!
Lúc nào Tả Mạc cũng rất cảnh giác, vậy mà tia nguyện lực này đã xâm nhập vào người hắn mà hắn không hề hay biết, điều này cũng nói lên tính nguy hiểm của tia nguyện lực này. Khi hắn thúc dục thần lực muồn bài xuất(đẩy)nguyện lực ra khỏi cơ thể, nhưng kết quả lại nằm ngoại dự tính của hắn, bất kể hắn dùng thần lực thúc dục cỡ nào, thì tia nguyện lực nhỏ yếu vẫn cứ thờ ơ ở lì trong cơ thể hắn không chịu chui ra.
Tả Mạc cắn chặt răng, vận dụng Thái Dương Thần Hỏa trong cơ thể quấn lấy đám nguyện lực. Thái Dương Thần Hỏa có khả năng thiêu đốt vạn vật, vậy mà khi quấn lấy đám nguyện lực kia cũng không thể thiêu đốt lập tức, mà chỉ có thể chậm chạp từ từ đốt cháy mà thôi.
Hai bên giằng co suốt khoảng thời gian hai mươi nhịp thở mới thiêu đốt triệt để đám nguyện lực chỉ nhỏ như sợi tóc.
Khuôn mặt Tả Mạc lộ ra vẻ nghiêm trọng. Hắn từ từ mở mắt, đập vào mắt hắn là vẻ mặt nghiêm trọng của Vi Thắng sư huynh, A Quỷ, Tằng Liên Nhi, La Ly đều không sao, chư tiểu cũng bình yên vô sự, nhưng đám hộ vệ thì thúc thủ vô sách với nguyện lực.
“ Để ta tới thử xem. ” Sắc mặt Tông Như cũng tỏ ra ngưng trọng.
Nguyện lực của Tông Như khác với nguyện lực trong ánh mặt trời, nguyện lực của y có mầu xám còn nguyện lực trong ánh nắng mặt trời lại có mầu hồng của ngọn lửa.
Khi Tông Như rót nguyện lực của mình vào trong thân thể một gã hộ vệ, lập tức luồng nguyện lực mầu xám nhanh chóng di chuyển tới gần nguyện lực hỏa hồng rồi thôn phệ nó.
Quá trình thôn phệ diễn ra nhanh chóng, khi nguyện lực trong người gã hộ vệ biến mất thì ấn kí Hồng Liên trên trán Tông càng sinh động thêm vài phần.
“ Ngươi cảm thấy thế nào ?” Tả Mạc ân cần hỏi thăm.
Trên khuôn mặt ôn hòa của Tông Như hiện lên vẻ mừng rỡ : “ Những nguyện lực này rất co ích cho ta, đại nhân không cần phải lo lắng đâu”
Nghe y trả lời như vậy, Tả Mạc cũng cảm thấy nhẹ cả người, chỉ cần có Tông Như ở đây thì không cần phải lo lắng đến nguyện lực trong ánh mặt trời nữa.
Sau một hồi suy nghĩ Tả Mạc liền nói: “Chúng ta sẽ sử dụng phương pháp phi hành, như vậy sẽ tránh khỏi việc bị lạc phương hướng”
Lúc trước bọn họ chỉ đi bộ mà không dám phi hành vì sợ gặp phải quái thú lợi hại nào đó. Nhưng hiện tại đã đi mười canh giờ rồi, mà vẫn không thấy dấu hiệu của đường ra, thậm chí còn không biết vị trí hiện tại của mình là ở đâu nữa, vì thế Tả Mạc quyết định dùng phương pháp phi hành cho nhanh chóng và tránh khỏi việc bị lạc phương hướng.
Một đám người bay trên không trung, phía dưới là biển hoa và rừng rậm trải dài không thấy điểm cuối.
Càng khiến cho Tả Mạc yên tâm chính là, bọn họ bay một lúc lâu vẫn chưa gặp phải quái thù gì lợi hại. Thế nhưng, sau khi phi hành liên tục bốn mươi canh giờ, hành trình trải qua phải lên tới vạn dăm, nhưng trước mắt vẫn cứ là những cánh rừng bao la và biển hoa bát ngát, kéo dài vô tận.
Khiến cho đám người Tả Mạc giật mình chính là, nguyện lực bên trong ánh mặt trời càng lúc càng nhiều. Cứ mỗi lần phi hành được hai canh giờ, đoàn người lại phải hạ xuống, Tông Như lại bài trừ nguyện lực trong cơ thể mọi người.
Hồng Liên trên trán Tông Như càng lúc càng kiều diễm và sống động, lại phối hợp với cái khuôn mặt khô gầy của y khiến người ta có cảm giác có chút yêu dị khác thường.
Con ngươi của Tông Như trở lên vô cùng thâm thúy, từ khi y tu thành nguyện lực tới nay, nguyện lực trong cơ thể hầu như không tăng thêm được chút nào. Nguyện lực không giống với linh lực hay thần lực, nguyện lực không thể tu luyện để gia tăng được, về điểm này nó gần giống với các loại thần thông khác. Nhưng chỉ ngắn ngủi mấy ngày trong Hạ điện, sau khi liên tục thôn phệ nguyện lực trong cơ thể mọi người thì không ngờ nguyện lực của y tăng trưởng gấp đôi lúc trước.
Trong ý thức hải của y có một đoàn sương xám bốc lên.
“ Đây là cái địa phương quái quỷ gì thế không biết?” Tả Mạc nhìn xung quanh rồi nói :” Phi hành lâu như vậy rồi mà vẫn không bay ra khỏi cái phiến rừng cây này. Không lẽ chúng ta bị rơi vào trong ảo trận?”
“ Ảo trận?” Quỷ Vụ đồng đang ở một bên liền tò mò hỏi: “ Nó là cái vật gì?”
“ Ảo trận mà cũng không biết?” Hai mắt Tả Mạc nhìn ngó Quỷ Vụ đồng, trong giọng nói cũng toát lên vẻ hoài nghi.
Lúc này Bồ Yêu mới mở miệng nói:” Thời Viễn cổ không có ảo trận”
“ Viễn Cổ không có ảo trận?” Câu nói này của nó khiến Tả Mạc sững sờ: “ Không thể nào a!” Trong ấn tượng của hắn, ảo trận là thủ pháp bình thường nhất mà hầu như ai ai cũng biết, Đương nhiên nếu đụng đầu phải ảo trận lợi hại thì cũng vấp phải khó khăn không nhỏ rồi.
“ Sau khi bước vào thời kì linh lực ảo trận mới xuất hiện. Đấy là thường thức (kiến thức bình thường)” Đương nhiên Bồ Yêu không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy đả kích Tả Mạc, vừa nói trên mặt hắn vừa lộ ra vẻ khinh thường.
Chỉ khổ thân Quỷ Vụ đồng bị kẹp giữa hai bên, khuôn mặt cứ ngây ra không hiểu cái gì cả.
Tả Mạc thấy vậy liền tiện tay bầy ra một ảo trận, lúc này Quỷ Vụ đồng mới hiểu rõ ràng, sau đó nó lộ ra cái vẻ mặt khinh thường bảo:” Cái thủ đoạn gạt người kém cỏi như làm xiếc thế này thì giải quyết được vấn đề gì”
Tả Mạc chán hẳn, sau đó chỉ tay về phái cánh rừng và đồng hoa bát ngát kia, rồi nói:” Vậy các người nói thử xem, cái gì xẩy ra với cánh rừng bao la bạt ngàn kia ?”
“ Không có kiến thức!” Bồ Yêu không nhịn được liền mở mồm châm chọc khiêu khích :” Tầm mắt của ngươi quá ngắn, lúc nào cũng nghĩ nó là ảo trận. Hừ! Phải biết rằng những cao thủ thời Viễn Cổ đều có những thủ đoạn mà ngươi không thể tưởng tượng ra đâu. Nếu như ta đoán không sai thì ở đây đã tự thành thế giới (tự hình thành thế giới riêng), hoặc đây chính là một thế giới đã trải qua cải biến (cải tạo)”
Tả Mạc trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “ Ngươi nói. . . Đây là một thế giới riêng. . . . ”
“ Đúng vậy!” trong huyết đồng của Bồ Yêu hiện lên vẻ ước mơ : “ Những cường giả thời Viễn Cổ có khả năng đổi trắng thay đen, hái sao đuổi nguyệt, thậm chí đem cả một thế giới cải biên lại”
Suy đoán này của con Bồ khiến Tả Mạc chìm sâu vào chấn động. Vì hắn đã từng gặp con quái thi ở trong chiến trường Phong Tuyệt cho nên hắn cho rằng mình đã hiểu hết được thủ đoạn của đám đại năng thời Viễn Cổ. Nhưng giờ hắn đã phát hiện ra, mình đã đánh giá quá thấp khả năng của nhưng đại năng thời viễn cổ rồi.
Tuy nhiên trong chuyện này thì Quỷ Vụ đồng là kẻ duy nhất có quyền lên tiếng, vì thế Tả Mạc liền quay sang Quỷ Vụ đồng hỏi : “ Hạ cung là một thế giới được bố trí lại hay sao?”
Quỷ Vụ đồng gật đầu: “ Chắc là thế a, Chủ nhân trước đây của ta chỉ thích những trận chiến đối đầu, hắn vô cùng căm ghét những thủ đoạn lừa người”
Dù sao khi Quỷ Vụ đồng còn sống cũng là cường giả của bộ lạc một phương, cho nên nó cũng có vài phần kiến thức, vì thế nó liền ngẩng đầu nhìn mặt trời đang tỏa sáng trên bầu trời, rồi bảo với cái giọng không chắc lắm: “ Cái mặt trời trên cao kia, không biết chủ nhân tìm được ở chỗ nào, nếu là mấy tên gia hỏa Thái Dương bộ lạc nhìn thấy chắc hẳn phải thèm đỏ mắt a. Còn phiến cánh rừng bao la bạt ngàn kia, e rằng cũng có lai lịch không tầm thường đâu. ”
Lời nói của nó khiến Tả Mạc trợn mắt há mồm.
Dùng cả một thế giới để bố trí một cung, treo lên trên cao một mặt trời, thúc đẩy cánh rừng bao la bát ngát kia sinh trưởng vô tận, những thủ đoạn ấy quả thật vượt qua giới hạn của nhân loại a.
Những cấm địa của các đại môn phái so với thủ đoạn của những vị cương giả ấy cũng chỉ là đồ chơi trẻ con a.
Bỗng nhiên, Tiểu Hắc trên người Chim Ngốc, khẽ rung rung cặp râu trên đầu.
Hả?
Lập tức hai mắt Tả Mạc tỏa sáng, cứ khi nào Tiểu Hắc có cái động tác đó thì có nghĩa là ở quanh đây có bảo bối đấy.
Quả nhiên, Tiểu Hắc trượt từ trên người Chim Ngốc xuống, sau đó trôi nổi giữa không trung rồi bay về một hướng.
Trong lòng Tả Mạc thầm hớn hở, hắn vội vàng phóng theo.
Tốc độ của Tiểu Hắc không những rất nhanh mà còn rất linh hoạt, còn đám người Tả Mạc cũng xốc lại tinh thần rồi theo sát phía sau.
Sau khi bay được chừng hai mươi dặm rốt cuộc Tiểu Hắc cũng dừng lại rồi đỗ trên một mảnh gỗ cháy đen như than.
Tả Mạc cũng cảm thấy ngoài ý muốn, tò mò đánh giá khối gỗ kia, Hiển nhiên khối gỗ này đã trải qua thời gian lâu lắm rồi, một nửa của nó cắm dưới đất, một nửa lộ ra ngoài. Qua dấu hiệu đó, có thể thấy khối gỗ này là phần còn lại của một cây đại thụ có đường kính tầm ba thước, phần trên của nó phủ đầy rêu xanh, thoạt nhìn rất bình thường.
Tiểu Hắc cắm cúi bới móc khối gỗ lên, trên mặt nó hiện lên vẻ mê say.
Cái khối gỗ này có gì đó bất thường sao?”
Trong lòng Tả Mạc cũng cảm thấy hiếu kỳ, hắn liền đi tới rồi đưa tay định gạt đi rêu xanh trên thân gỗ.
Ồ!
Khi bàn tay Tả Mạc đụng đến rêu xanh, đột nhiên, đầu ngón tay của hắn có xuất hiện một đạo điện quang khiến bàn tay của hắn cũng cảm thấy tê rần.
Lôi mang!
Không ngờ rêu xanh lại ẩn cứa lôi quang nồng đậm như vậy.
Thấy vậy hắn liền thử đem bàn tay sờ lên rêu xanh, quả nhiên, lại là một đạo điện quang xuất hiện, đánh vào bàn tay của hắn.
Cũng hay ho đó!
Lần đầu tiên hắn thấy rêu xanh có ẩn chứa lôi mang nồng đậm như vậy, thậm chí còn nồng đậm hơn cả khỏa Lôi Âm hạch đào của hắn. Tuy không biết loại rêu xanh này dùng để làm cái gì, nhưng hắn lại cảm thấy, dị chủng cấp bậc như thế này thì kiểu gì chả có tác dụng đặc biệt nào đó.
Vì thế hắn liền lấy ra một hộp ngọc trong giới chỉ rồi cẩn thận thu thập rêu xanh trên khối gỗ lại.
Hình dáng của khối gỗ dần dần hiện ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui