THẾ GIỚI TU CHÂN
Tác giả : Phương Tưởng
Chương 817: Ý nghĩ điên cuồng của Chung Đức
Dịch giả : hhnmthvn
Biên tập : nhatchimai0000
Nguồn : Bạch Ngọc Sách
Chẳng bao lâu sau, những tin tức ở Yêu tộc được lan truyền rộng rãi trong tầng lớp thượng tầng ở Tu Chân giới. Minh Nguyệt Dạ đã trở thành nữ nhân mạnh mẽ nhất Yêu tộc từ trước đến nay, những hành động của nàng đều được người ta ủng hộ, và nàng đã trở thành ánh sáng hy vọng để phục hưng Yêu tộc.
Trường tranh đấu quyền lực ở Yêu tộc đã trở thành đề tài mà những người ở Tu Chân Giới nói đến nhiều nhất trong những lúc trà dư tửu hậu. Nhưng điều này đối với Côn Luân mà nói, thì nó không hề đơn giản như vậy.
Thật ra Côn Luân cũng đã có tin tức tình báo về việc này từ rất sớm.
Nhưng những tin tức mà bọn họ nhận được không kỹ càng và chi tiết cho lắm. Vì thế lúc đầu bọn họ chỉ coi đây là hành vi đấu tranh quyền lực bình thường, nhưng sau khi chuyện này vỡ nở ra khiến bọn họ cảm thấy phải hết sức đề phòng Minh Nguyệt Dạ.
Nếu Minh Nguyệt Dạ có thể thành công. . .
Nếu lúc này Yêu tộc trở lên mạnh mẽ, thì nó sẽ trở thành uy hiếp cực lớn với Côn Luân!
Khi Côn Luân nhìn thấy điều này, bọn họ bắt đầu trở nên đứng ngồi không yên. Côn Luân luôn coi mình là chúa tể thiên hạ, vì thế bọn họ nghĩ rằng đất đai của cả thiên hạ chính là địa bàn trong tương lai của mình. Vì thế Minh Nguyệt Dạ mà thống trị Yêu tộc thì đó chẳng phải là ích lợi gì với Côn Luân.
Minh Nguyệt Dạ đã thể hiện ra năng lực. Điều này khiến Côn Luân tin rằng, một khi Yêu tộc được đặt dưới sự thống trị của nàng sẽ nhanh chóng lột xác trở thành một thế lực cường đại. Trong mắt Côn Luân, Yêu tộc hiện giờ chỉ là thế lực có cái vỏ ngoài rắn chắc còn thực chất mức độ uy hiếp của họ còn kém cả Mạc Vân Hải. Cái này có thể nhìn những biểu hiện của các chiến bộ đang đóng ở biên giới là có thể đoán ra được, hiện giờ những chiến bộ đóng quân ở biên giới Yêu tộc không có chiến bộ nào được coi là tinh nhuệ cả.
Nhưng nội lực Yêu tộc quá mạnh mẽ, lúc trước tất cả đều nằm dưới sự thống trị của Trưởng Lão hội, cho nên không hề xảy ra nội chiến, vì thế yêu tộc có được tích lũy ngàn năm quá kinh người. Lúc này họ chưa lớn mạnh vì tầng lớp cao tầng của họ không có tâm cầu tiến. Nhưng nếu như để một nhân vật mạnh mẽ như Minh Nguyệt Dạ lên nắm quyền, thì cả Yêu tộc sẽ bộc phát được lực lượng vô cùng đáng sợ.
Đến lúc đó, uy hiếp mà Côn Luân gặp phải sẽ lớn hơn rất nhiều.
Vì vậy không thể ngồi yên chờ tình huống này phát sinh được.
Tuy tầng lớp cao tầng của Côn Luân cũng cảm thấy hoài nghi, những tin tức này đột ngột đến với họ như vậy chứng tỏ đằng sau có người âm thầm ra tay. Nhưng ngay cả khi biết có người đứng đằng sau giở trò thì Côn Luân cũng không thể không đưa ra hành động để ứng phó tình trạng hiện nay. Bởi vì Côn Luân chính là người chiếm được nhiều đất đai của Yêu tộc nhất.
Đây chính là một dương mưu (Ý đồ ai cũng thấy).
Nhưng Côn Luân lại không thể không hành động.
Lập tức những tiểu đội tinh nhuệ của Côn Luân bắt đầu thẩm thấu vào Yêu tộc. Hơn nữa còn điều phái sứ đoàn âm thầm liên lạc với Đại trưởng lão, sứ đoàn cũng đã lẳng lặng lên đường.
Côn Luân quyết định hỗ trợ Đại trưởng lão trong hồi tranh đấu này.
Côn Luân sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy bộ máy của Yêu tộc bị rung chuyển và hao tổn không ngừng.
※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※
Tả Mạc gác vấn đề này để sang một bên, đối với hắn cái gì mà thế cục thiên hạ hay cách nghĩ của Côn Luân không quan trọng bằng việc ứng phó thế công của Thiên Hoàn hiện tại.
Đám người Tả Mạc liên tục đi cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng đã đến được Tây Huyền.
Trên đường đi Tả Mạc cũng đã truyền tin cho Chung Đức. Nhưng dù vậy, phải đến lúc tận mắt nhìn thấy Chung Đức hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần đến trước đối phương thì Thiên Hoàn không còn cơ hội để ra tay nữa rồi.
Trừ khi Thiên Hoàn nóng đầu điều đến đây tất cả cường giả đỉnh giai có trong tay, chứ nếu không bọn họ không có chút khả năng nào ám sát Chung Đức thành công.
Khi Chung Đức nhìn thấy Tả Mạc, lão cũng không hề cảm thấy kinh ngạc mà chỉ bình thản bảo:"Ta cũng đoán các người sẽ đến"
Tả Mạc cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại rồi hỏi:"Không biết vì sao Chung đại nhân lại từ chối lời mời của Thiên Hoàn?"
Với câu hỏi của hắn Chung Đức không trả lời ngay mà chỉ trầm giọng ra lệnh:"Ngoại trừ Thi Bội, những người khác đi ra ngoài."
Những thủ hạ trong trướng không hề nói câu nào chỉ im lặng rồi xoay người rời đi. Chỉ có một người thanh niên đứng cạnh Chung Đức là đứng yên không động đậy gì, Tả Mạc cũng biết chắc chắn y là vị Thi Bội trong lời nói của Chung Đức, đồng thời cũng là người xếp thứ hai trong Uyên Lao chiến bộ.
Vì vậy Tả Mạc bắt đầu dánh giá vị Thi Bội trước mắt này.
Thi Bội có tuổi đời khá trẻ, có lẽ chỉ chừng hai mươi bẩy mai mươi tám tuổi, thân hình cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng. Trên khuôn mặt dầy đặc những vết thương ngang dọc của y có thể lờ mờ thấy được bề ngoài khá anh tuấn. Lúc này y đang im lặng đứng bên cạnh Chung Đức từ đầu tới cuối không hề động đậy giống như pho thượng điêu khắc vậy.
Sau khi những người khác đã rời đi hết, Chung Đức mới chậm rãi mở miệng, nhưng câu nói của lão khiến Tả Mạc giật mình kinh hãi.
"Căn bệnh của Tây Huyền đã bước vào thời kì nguy kịch" Chung Đức thờ ơ nhận xét, cứ như lão đang nói về một việc hết sức bình thường vậy. Khuôn mặt của lão vẫn lạnh lùng, thờ ơ bảo:"Thêm mười năm cũng không thể cứu chữa được Tây Huyền"
Tả Mạc cũng không ngờ Chung Đức lại có cái nhìn bi quan về tình hình của Tây Huyền như vậy. Hắn khó hiểu nhưng vẫn can gián:"Tuy hiện nay Tây Huyền có nhiều vấn đề khó giải quyết, nhưng chưa đến mức tiêu vong. Chỉ cần có thời gian, chưa chắc đã không có cơ hội "
"Không còn cơ hội nữa rồi" Chung Đức lắc đầu: "Tây Huyền đã bị nát từ gốc rễ rồi, chuyện này kéo dài vài chục năm như vậy sao có thể chữa trị được nữa. Việc bồi dưỡng thế hệ trẻ đã bị bỏ quên từ rất lâu. Vì thế ta tìm khắp Tây Huyền cũng không tìm được người tài nào có thể sử dụng! Chênh lệch vài chục năm không dễ dàng kéo ngắn lại đâu. Nếu như hiện tại là thời kì hòa bình, không có ngoại xâm, thì khoảng thời gian mười, hai mươi năm còn có cơ hội vãn hồi, nhưng hiện tại thì hết rồi"
"Không phải Thiên Hoàn đã hứa là để cho Tây Huyền mười năm sao?" Tả Mạc tò mò hỏi. Thật ra cái nhìn của Chung Đức và Tả Mạc không khác nhau nhiều lắm. Muốn bồi dương một thế hệ đệ tử trẻ tuổi không phải chỉ cần có một hai năm, mà thậm chí một hai chục năm sau cũng chỉ bắt đầu nhìn thấy hiệu quả bước đầu. Trong khi, với tình hình hiện nay, số lượng nhân tài của Tây Huyền còn quá ít ỏi, đấy chính là hậu quả của việc vài chục năm trước không có ai lo lắng đến việc bồi dưỡng nhân tài.
Trên khuôn mặt dầy đặc vết thương của Chung Đức hiện lên nụ cười gằn, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ:"Thiên Hoàn sao có thể để yên cho Tây Huyền lớn mạnh? Trong mặt bọn họ, Tây Huyền chỉ là một lượng pháo hôi lớn thôi. Lúc đó chắc chắn bọn sẽ tìm đủ loại biện pháp để đẩy Tây Huyền lên đầu chiến tuyến, với mục đích tiêu hao lực lượng của Côn Luân. Còn bọn họ sẽ đứng đằng sau làm ngư ông đắc lợi. Hiện tại Thiên Hoàn mạnh hơn Tây Huyền rất nhiều. Một khi các người ngã xuống thì Thiên Hoàn lại càng mạnh hơn nữa. Còn Tây Huyền nằm dưới sự không chế của Thiên Hoàn, thì sao có khả năng phản kháng đây?"
Tả Mạc cũng không trả lời lại lão, bởi vì hắn nghĩ rằng, dù sao hiện tại Tây Huyền cũng không còn cơ hội quật khởi, nhưng nếu kết minh với Thiên Hoàn thì Tây Huyền cũng được lợi không nhỏ, vì thế hắn cũng không tán đồng cách nhìn của Chung Đức.
Nhưng vì lí do gì mà Chung Đức lại nói nhiều như vậy chứ?
Dường như Chung Đức cũng biết những lời vừa rồi của lão chưa đủ để đánh động đến Tả Mạc, lập tức khép hờ đôi mắt rồi thản nhiên bảo:"Ta muốn giao Tây Huyền vào tay Cốc Lương Đao"
Lời nói của lão khiến Tả Mạc kinh ngạc vô cùng, lúc này hắn mới hiểu được hàm ý trong câu nói lúc trước của Chung Đức!
Thì ra là vậy!
Tất cả nghi hoặc lúc trước theo câu nói này đã trở lên thông suốt. Vào thời điểm biết được Chung Đức chỉ còn ba năm thọ nguyên, đám người Tả Mạc đã có rất nhiều suy đoán, không biết Chung Đức sẽ chọn ai làm người kế nghiệp lão đây.
Người có khả năng nhất là Chưởng Môn Tây Huyền. Hiện giờ Chưởng môn Tây Huyền không phải là hư danh như trước kia, khi gã thình cầu Chung Đức rời núi hẳn đã nghĩ đến. Nếu như không có gì thay đổi thì sau khi Chung Đức chết đi thì đại quyền của Tây huyền sẽ rơi vào tay gã.
Nhưng mà gã không ngờ rằng Chung Đức lại để mắt tới Cốc Lương Đao, thậm chí lão còn phái người tiếp xúc với Cốc Lương Đao, nhưng thái độ của Cốc Lương Đao cũng nói lên y đã quá thất vọng về Tây Huyền rồi.
Không ngờ trong tình huống như vậy mà Chung Đức vẫn tính toán đặt Tây Huyền vào trong tay Cốc Lương Đao!
Chẳng lẽ Chưởng môn đã làm Chung Đức thất vọng đến như vậy sao?
Nếu như Cốc Lương Đao quyết định tiếp nhận Tây Huyền thì trở ngại lớn nhất mà y gặp phải chính là thế lực truyền thống của Tây Huyền do Chường môn cầm đầu. Chuyện này bắt nguồn từ sau khi Chung Đức rời núi, sau khi rời núi việc đầu tiên lão làm là tiến hành đại thanh tẩy khiến cả Tây Huyền máu nhuộm thành sông. Dưới thanh đao của Chung Đức thế lực truyền thống của Tây Huyền đã bị tổn thất thảm trọng khiến bọn họ không thể không cúi đầu chịu phục. Lúc đó bọn họ muốn thuần phục Chung Đức, nhưng Chung Đức lại chẳng thèm để ý tới bọn họ, vì thế bọn họ mới quay sang đầu phục dưới trướng Chưởng môn.
Nhờ có Chưởng môn ra mặt mà bọn họ mới giữ được cái mạng.
Nhưng bọn họ không ngờ được, con đao đồ tể của Chung Đức lại chuẩn bị giơ lên một lần nữa. Tả Mạc cũng biết rằng, một khi Chung Đức đã quyết định giao Tây Huyền cho Cốc Lương Đao thì chắc chắn lão sẽ thay Cốc Lương Đao diệt trừ đi tất cả các chướng ngại dọc đường.
E rằng lần này Chung Đức sẽ tiện tay quét luôn cả Chưởng môn Tây Huyền rồi.
"Cốc đại ca đáp ứng rồi sao?"Tả Mạc kiềm chế sự kích động trong lòng, hỏi lại. Với sự hiểu biết của hắn thì Cốc đại ca là người vô cùng quyết đoán, không dễ bị người khác thuyết phục.
"Vẫn chưa!"Khuôn mặt Chung Đức vẫn lạnh lẽo như thường, rồi đáp lại:"Nhưng rồi nó cũng sẽ đáp ứng ta".
Tả Mạc cũng không tin tưởng lời nói của lão cho lắm, nhưng thấy Chung Đức vẫn có cái bộ dáng ung dung chắc chắn, dường như lão đã có biện pháp để Cốc Lương Đao đồng ý rồi vậy.
Tuy Tả Mạc không biết tại sao Chung Đức lại chọn Cốc Lương Đao, nhưng hắn có thể lờ mờ đoán biết được một chút. Nhưng trước mắt việc mà hắn cần quan tâm là, nếu Tây Huyền nằm trong tay Cốc Lương Đao thì sẽ ảnh hưởng tới thế cục như thế nào.
"Mở giới đồ ra. " Đột nhiên Chung Đức bảo Thi Bội.
Khuôn mặt Thi Bội không chút cảm xúc chỉ lẳng lặng mở Tây Huyền giới đồ (hoặc giới đồ Tây Huyền ) ra, chỉ thấy bên trên giới đồ có một dường mầu hồng chia địa phận của Tây Huyền làm hai.
"Ta định tặng địa bàn này cho các ngươi" Chung Đức đề nghị ra một câu kinh người.
Lúc này Tả Mạc không phải là chấn kinh mà là không thể nói được câu gì, trong đầu hắn ong ong nảy lên một suy nghĩ, chẳng lẽ đầu con hàng này bị cửa kẹp hư rồi? Cái khu vực mà hắn vừa chỉ chiếm tới một phần ba địa phận Tây Huyền đấy, hơn nữa trong đó không thiếu những giới quan trọng có danh tiếng.
Nhưng Tả Mạc cũng là người có kinh nghiệm lên chỉ rung động một lúc rồi bình tĩnh trở lại, cẩn thận nhìn lại đại đồ. Tuy Chung Đức là người điên cuồng nhưng mọi việc làm của lão đều có mục đích cả, vì vậy những lời vừa nãy tuy rất kinh người nhưng chắc chắn có ẩn dấu ý đồ của lão.
Sau khi dẹp bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, quả nhiên Tả Mạc đã nhìn ra được một ít đầu mối.
Tuy khu vực mà lão tặng không nhỏ chút nào, nhưng đại đa số đều có biên giới tiếp giáp với Thiên Hoàn. Một khi Tả Mạc nhận những giới này thì Tây Huyền không còn phải lo lắng sự uy hiếp của Thiên Hoàn. Mà lúc đó lực chú ý của Tây Huyền sẽ được đặt lên những giao giới tiếp xúc với Côn Luân. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, trong lòng Tả Mạc không khỏi bội phục Chung Đức. Nơi tiếp giáp với Côn Luân có thiết lập một trọng giới, chỉ cần cho một chi chiến bộ tinh nhuệ chạy tới chiếm đóng ở đây thì có thể ngăn cản Côn Luân ở bên ngoài.
Chiêu thức cắt thịt của Tây Huyền cũng giúp bọn họ giảm đi được rất nhiều gánh nặng, hơn nữa những nơi phải thiết lập phòng ngự cũng nhỏ đi không ít, có thể tập trung phòng ngự tốt hơn. Nhờ vậy tài nguyên sẽ được tập trung tốt hơn, nếu lúc đó Cốc Lương Đao tiếp nhận Tây Huyền thì Tả Mạc tin rằng Côn Luân không thể phá được phòng ngự của Cốc Lương Đao.
Từ đó, trăm ngàn chỗ hở trong phòng tuyến của Tây Huyền cũng gỉảm đi rất nhiều, khiến áp lực đè lên Tây Huyền cũng giảm hẳn.
Một khi Chung Đức đã quyết đoán thì lão thật là đáng sợ!
Tả Mạc trầm tư đứng phía trước giới đồ.
Còn Chung Đức chỉ liếc nhìn mà không nói câu nào!
Không thể không công nhận. miếng mồi mà Chung Đức tung ra quá mê người mà ! Phải biết rằng địa bàn hiện tại của Mạc Vân Hải cũng chỉ có một trăm mười ba giới, vậy mà khối địa bàn mà Chung Đức định nhường lại này còn lớn hơn cả Mạc Vân Hải hiện thời!
Nếu như có được khối đại bàn này thì vấn đề cung ứng tài liệu của Mạc Vân Hải sẽ được giải quyết triệt để. Không chỉ có như vậy, trong khối địa bàn này có nhiều giới có tài nguyên khoáng sản rất phong phú, chỉ cần có biện pháp khai thác hợp lí thì thực lực của Mạc Vân Hải sẽ lớn mạnh hơn rất nhiều.
Diện tích lãnh thổ hạn chế đang là trở ngại cho sự phát triển của Mạc Vân Hải.
Trong khoảng thời gian sáu bẩy năm gần đây, Mạc Vân Hải đã âm thầm bồi dưỡng tầng lớp quản lí trung tầng để ứng phó với chiến lược khuếch trương, vì vậy không cần phải lo lắng về phương diện nhân sự. Có thể khẳng định, hiện tại Mạc Vân Hải có khả năng nuốt trôi những giới này trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nhưng nếu nuốt một miếng thịt béo bở như vậy cũng không phải không có chỗ tắc. Một khi đã tiếp nhận những giới này, đồng thời tương ứng với áp lực đè lên phòng tuyến biên giới của Mạc Vân Hải cũng gia tăng mãnh liệt. Phải biết rằng, tuy hiện tại Mạc Vân hải chỉ nhỏ bé nhưng nhờ vậy mà có thể tập trung phòng ngự khiến bọn họ biến thành một con nhím, kẻ nào dám đụng vào phải lưu huyết lại.
Vì thế Mạc Vân Hải chỉ cần có vài chi chiến bộ tinh nhuệ, không cần phải xây dựng thêm nhiều các chiến bộ bình thường.
Nhưng nếu phòng tuyến biên giới được kéo dài ra, hơn nữa lại còn tiếp giáp với Thiên Hoàn cũng có nghĩa là những chi chiến bộ ngoài biên giới này sẽ phải chịu sự uy hiếp đến từ Thiên Hoàn.
Những điều này khiến khuôn mặt Tả Mạc biến đổi không ngừng.!