“Có biết lai lịch của hắn không?” Sắc mặt Cổ Ngạn có chút ngưng trọng. Hắn là một trong những đại tướng thủ hạ của Hải Tâm Băng, thành Ngô Ca là do hắn phụ trách. Cổ Ngạn khoảng chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc theo kiểu văn sĩ, trong mắt thi thoảng lóe lên hàn mang.
Mỗi một vị minh chủ đều có quyền xây phủ riêng của mình, Bắc Nguyên Băng Phủ của Hải Tâm Băng là nơi ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều như mây. Cổ Ngạn mặc dù rất được Hải Tâm Băng đại nhân tín nhiệm nhưng không dám lười biếng, cạnh tranh trong phủ lúc nào cũng rất kịch liệt, vượt xa sức tưởng tượng của ngoại nhân.
Chỉ là một mỏ quặng hắc minh thiết vẫn còn chưa đủ để kinh động tới Hải Tâm Băng.
“Không rõ lai lịch. Trước mắt chúng ta chỉ tra được hắn đi ra từ trong Hàn Minh đầm, lúc đến Tiểu U trấn còn kéo theo năm cỗ quan tài, về sau có một chiếc chiến xa vô cùng lợi hại, nơi nó đi qua phong lôi cuồn cuộn.” Tình báo của Bắc Nguyên Băng Phủ vô cùng mạnh, trong thời gian ngắn đã có thể thu thập được nhiều tin tức: “Người này có mái tóc trắng, gương mặt còn khá trẻ, không thể phán đoán được số tuổi thật. Bên cạnh hắn có một thiếu niên, khoảng hai mười, thân thủ hết sức lợi hại. Nghe nói Thác Bạt Mẫn của Âm Lăng vệ không đỡ nổi một chiêu của hắn, hai trăm hộ vệ đi theo chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn đã bị đánh ngã.”
“Thác Bạt Mẫn?” Cổ Ngạn nhíu mày, cái tên này hắn nghe qua có chút quen tai.
Thủ hạ vội vàng nói: “Đó là đệ đệ của Thác Bạt Vũ nhưng thực lực không bằng huynh trưởng, đang đảm nhiệm hiệu úy ở Âm Lăng vệ.”
Cổ Ngạn gật gật đầu: “Hóa ra là đệ đệ của Thác Bạt Vũ.”
Hắn có biết Thác Bạt Vũ, người này là một cao thủ nổi danh ở Âm Lăng vệ, hắn đã sáng tạo ra một bộ tam u thần kiếm riêng biệt và độc dáo. Ở Minh cảnh có rất ít người tu luyện kiếm quyết, nhưng thiên phú của kẻ này vô cùng xuất sắc, yêu thích kiếm quyết, tam u thần kiếm mà hắn sáng tạo ra rất nổi tiếng, sau đó được Âm Lăng vệ tuyển, thành tích mấy năm nay rất hiển hách.
Nhớ tới lời đồn về Thác Bạt Vũ, Cổ Ngạn không khỏi cười nói: “Thác Bạt Vũ sẽ không từ bỏ ý định của mình đâu, chúng ta cứ yên lặng theo dõi kì biến là được, về phần sứ giả thành Ngô Ca cứ để hắn ở lại đây vài ngày đi.”
“Vâng!” Thủ hạ vội vàng đáp.
------------------------------
Trong hồ đen như mực, nước thuốc giống như vật sống không ngừng nhúc nhích, một luồng trường lực ngưng thực vô cùng quỷ dị, nó bao phủ toàn bộ không cho khí tức trong ao thoát ra ngoài.
Chim ngốc híp mắt, đầu gục ngủ ở cạnh ao. Tháp nhỏ, tiểu hắc, tiểu hỏa ở bên cạnh chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Hình dạng ba đứa nhỏ đã thay đổi rất nhiều. Âm dương ngư ở trên mặt tháp nhỏ đã biến mất, thân tháp trắng như tuyết, mái tháp đen nhánh, hồ lô thịt mượt mà, ngọn tháp lại có thêm một viên châu to bằng đầu ngón tay, thi thoảng có một làn khói màu tro từ trong hạt châu bốc lên.
Trong hư không vô tận tiểu hỏa không biết đã hút được bao nhiêu hư thiên ly hỏa, lúc trước Thuần Vu Thành cho tiểu hỏa tu luyện ‘hỏa tâm luyện cốt thuật’. Tiểu hỏa sau khi hút vào vô số hư thiên ly hỏa thì hỏa tâm luyện cốt thuật đã tu luyện tới cực hạn. Nhưng càng ngày nó càng béo ra, ngoài đàn hồi hơn thì chẳng có tác dụng gì khác.
Điều này chẳng ảnh hưởng gì tới tâm trạng của tiểu hỏa cả. Nó như bóng cao su bắn tới bắn lui, nó rất thích chơi với tháp nhỏ. Hai đứa nhỏ thích nhất là trò tháp nhỏ nhảy lên, sau đó tiểu hỏa không ngừng từ các góc độ khác nhau bắn về phía tháp nhỏ giữ cho tháp nhỏ không rơi xuống.
Hình dạng của tiểu hắc so với trước kia cũng có rất nhiều thay đổi. Giờ nó to bằng nửa lòng bàn tay, cặp râu kia không ngừng dao động, tốc độ của nó cực nhanh, tựa như làn khói đen vậy.
Thập Phẩm, Dương Quang, Hắc Kim phù binh, Quỷ Vụ Đồng đều đang ngủ say.
Lúc còn ở trong hư không vô tận, để bảo vệ Tả Mạc đám nhỏ thường thay phiên nhau. Những tài liệu ở trong hư không vô tận có phẩm chất rất tốt, mỗi một lần hấp thu chúng đều phải tốn không ít thời gian.
Đột nhiên, chim ngốc mở choàng mắt.
Nước thuốc màu đen bên trong ao sôi trào, một bóng người chậm rãi trồi ra khỏi mặt nước.
Thái dương thần văn dần biến mất trên người Tả Mạc, hắn chậm rãi thở ra một hơi, mở to mắt, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn. Dùng dược trì bồi bổ thân thể quả nhiên hiệu quả hơn hấp thu thần lực đơn thuần rất nhiều. Tất cả những tài liệu cao cấp của thành Ngô Ca đều bị hắn dùng hết sạch.
Đạt tới cảnh giới hiện tại của hắn thì chỉ có những tài liệu cao cấp mới có tác dụng. Gốc minh quỷ âm trầm mộc mà Ngô lão đầu dâng lên rất tốt, minh khí trong đó rất nặng, hiệu quả bồi bổ thân thể vượt xa dự đoán của Tả Mạc.
Minh khí là tử khí, tử khí nồng đậm như thế nhưng lại có thể dựng dục ra được mấy tia sinh cơ vô cùng tinh thuần.
Tia sinh cơ cực kì tinh thuần kia chính là một vật đại bổ đối với thân thể bị tàn phá của Tả Mạc. Để phát huy hết tác dụng của gốc minh quỷ âm trầm mộc này, Tả Mạc đã phối chế ra một dược trì.
Tia sinh cơ này lại có thể tương đương với một tháng bồi bổ bằng thần trận, hiệu quả của nó khiến Tả Mạc cảm thán không thôi.
Tả Mạc từ trong dược trì đi ra, trên mặt lộ ra vài phần tiếu ý.
Đám nhỏ đang chơi đùa thấy Tả Mạc đi ra lập tức nhào tới, thân mật cọ cọ vào người Tả Mạc. Tả Mạc cùng chúng vui đùa một hồi rồi mới rời khỏi phòng.
Trong nội viện phủ thành chủ, Thanh Hiểu đang chỉ điểm cho mười gã thiếu niên mà Ngô tộc mang tới.
“Đại nhân!” Ngô lão đầu vội vàng tiến ra nghênh đón.
Tả Mạc khoát khoát tay, ý bảo không cần nói.
Những thiếu niên này nhìn về phía Thanh Hiểu với ánh mắt tràn ngập kính sợ và sùng bái. Thực lực cường đại của Thanh Hiểu đã sớm truyền khắp thành Ngô Ca, không ai không biết.
Thanh Hiểu chỉ điểm vô cùng đơn giản, đầu tiên truyền thụ thần quyết cho bọn họ, sau đó dùng thực chiến để giảng giải. Không lâu sau các thiếu niên kia khắp người là bụi đất nhưng đám đệ tử Ngô tộc này không hề nổi giận, bọn chúng cảm nhận được thần quyết mà Thanh Hiểu đại nhân truyền thụ so với thần quyết mà bình thường chúng vẫn tu luyện thì lợi hại hơn rất nhiều.
Mười kẻ được chọn làm người hầu đều tránh xa nơi này.
Ở Minh cảnh, nhìn lén tuyệt học của người khác là một điều kiêng kỵ.
Mặc dù Thanh Hiểu chưa từng dạy dỗ người khác nhưng hắn làm việc rất cẩn thận, hơn nữa thực lực cá nhân lại cao thâm, giảng nhiều không bằng thực hành. Tả Mạc đứng ở ngoài quan sát một hồi phát hiện ra mặc dù Thanh Hiểu giảng dạy kỹ lưỡng, đệ tử Ngô tộc chăm chú học nhưng hiệu quả không quá tốt.
Cân nhắc một chút, Tả Mạc liền nhận ra. Mặc dù thực lực của Thanh Hiểu rất mạnh nhưng hiểu biết đối với minh thần lực còn hạn chế. Những thiếu niên này tuổi đời không lớn nhưng tu luyện cũng đã có chút căn cơ, bây giờ phải cưỡng chế thay đổi thần quyết vậy tự nhiên hiệu quả sẽ giảm đi nhiều!
Hắn khoát khoát tay: “Dừng lại.”
Thanh Hiểu và đám đệ tử Ngô tộc đều dừng lại, Tả Mạc chỉ vào một đệ tử Ngô tộc: “Biểu diễn một lượt nội dung tu luyện hàng ngày của ngươi cho ta xem.”
Đệ tử Ngô tộc nghe thấy vậy liền biểu diễn ngô ca thần quyết của Ngô tộc. Từ đây có thể nhìn ra thường ngày tên đệ tử này cũng rất khắc khổ tu luyện, biểu diễn vô cùng thuần thục.
Tả Mạc quan sát một hồi liền cho dừng lại.
Sau đó hắn bắt đầu biểu diễn lại, mỗi một động tác hắn đều làm rất chậm, không dùng thần lực nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều phát ra một sức mạnh đáng sợ. Đệ tử Ngô tộc thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm, bọn chúng không ngờ ngô ca thần quyết lại có uy năng như vậy!
Đám đệ tử Ngô tộc đều tập trung chú ý lắng nghe, chỉ sợ bỏ qua câu nào đó. Bọn chúng phát hiện ra ngô ca thần quyết mà đại nhân giảng giải có rất nhiều chỗ không giống với thứ mà hiện nay chúng tu luyện.
Chẳng lẽ trước đây đại nhân đã từng tu luyện qua ngô ca thần quyết?
Ngô lão đầu cũng bị dọa khiếp ngây ra như phỗng, thời gian hắn tu luyện ngô ca thần quyết là dài nhất. Trưởng lão Ngô tộc sáng tạo ra bộ thần quyết này đã qua đời, Ngô lão đầu là một trong những người có trình độ ngô ca thần quyết thâm hậu nhất trong tộc.
Nghe đại nhân giảng ngô ca thần quyết, đầu óc hắn như được vén mây mù, trước đó có rất nhiều chỗ không hiểu giờ đây bỗng trở nên thông suốt. Hắn vô cùng mừng rỡ, sau đó càng không dám coi thường, lỗ tai mở hết cỡ, lắng nghe cực kì chuyên chú.
Toàn bộ ngô ca thần quyết này Tả Mạc giải giảng trong môt canh giờ, từ đầu tới cuối có rất nhiều chỗ hắn phải chỉnh sửa lại.
Ngô ca thần quyết có một diện mạo hoàn toàn mới, hiệu suất tu luyện và uy lực tăng mạnh. Ngô lão đầu chìm đắm trong đó nhiều năm, là người hiểu rõ việc đời, hắn biết bộ ngô ca thần quyết mới này tuyệt đối có thể đưa vào hàng ngũ nhất lưu thần quyết ở Minh cảnh.
Có được bộ ngô ca thần quyết hoàn toàn mới này nhất định Ngô tộc sẽ phồn vinh hơn!
Ngô lão đầu lệ rơi đầy mặt, nguyện vọng mơ tưởng nhiều năm đã trở thành sự thật, hắn không khỏi mừng tới chảy nước mắt.
Lúc Tả Mạc chấm dứt giảng dạy, Ngô lão đầu đột nhiên quỳ rạp xuông đất, dập đầu rầm rầm, nức nở nói: “Ơn tái tạo của đại nhân, Ngô tộc từ cao xuống thấp thề chết đi theo!”
Tả Mạc bị dọa giật nảy mình, vội vàng nâng hắn dậy: “Tiện tay thôi mà, không cần phải như thế.”
Cảnh giới của người sáng tạo ra ngô ca thần quyết này có hạn, trong thần quyết có rất nhiều điểm yếu. Mặc dù Tả Mạc đã sửa chữa không ít chỗ nhưng hạch tâm của thần quyết không có gì thay đổi.
Nếu ngay cả hạch tâm cũng phải sửa chữa thì thần quyết này không còn là ngô ca thần quyết nữa, không bằng dạy cho bọn họ một thần quyết hoàn toàn mới.
Điều mà Tả Mạc làm chính là ưu hóa ngô ca thần quyết, phát huy tất cả tiềm lực của nó. Thần quyết như vậy khó có thể được Tả Mạc chú ý.
Tả Mạc không cố kỵ, thản nhiên nói những chỗ mấu chốt trong đó cho Ngô lão đầu nghe.
Ngô lão đầu lắc lắc đầu nói: “Ngô tộc không phải là đại tộc, nếu trên người có cực phẩm thần quyết, không những không thể khiến Ngô tộc hưng thịnh, ngược lại còn mang tới họa diệt tộc. Ngô ca thần quyết mà đại nhân mới cải tạo chính là thần quyết tốt nhất đối với Ngô tộc hiện nay.”
Tả Mạc rất tán thưởng tầm mắt của Ngô lão đầu, nhìn qua thì thấy thực lực của Ngô lão đầu không cao lắm nhưng ánh mắt thì hết sức lợi hại, biết phân biệt nặng nhẹ, là một nhân tài.
Đối với nhân tài, Tả Mạc lúc nào cũng khao khát.
“Ngươi có thể nghĩ được như vậy đã là không tệ rồi.” Tả Mạc cười nói, chợt nhớ tới một vấn đề: “Minh quỷ âm trầm mộc có thể mua được ở đâu?”
Nếu có nhiều loại tài liệu như thế thì thời gian chữa trị của Tả Mạc sẽ được rút ngắn rất nhiều.
Ngô lão đầu lắc đầu: “Minh quỷ âm trầm mộc là do thuộc hạ năm đó may mắn có được. Loại tài liệu như này rất khó có thể mua được trên thị trường, nhà ai nếu có cũng sẽ cất dấu vô cùng kỹ lưỡng.”
“Không ai bán loại tài liệu cao cấp này sao?” Tả Mạc hỏi.
Trong tay hắn có không ít thứ đáng giá nhưng lại không thể dùng để bồi bổ thân thể hắn. Nếu có thể đem chúng đổi lấy loại tài liệu như minh quỷ âm trầm mộc, đối với Tả Mạc mà nói đây chính là chuyện vô cùng tốt.
Ngô lão đầu lộ vẻ suy tư: “Giới này không có nhưng thuộc hạ nghe nói ở Minh Trùng giới có một nơi gọi là Vô Song Phường. Nơi đó chuyên giao dịch các loại tài liệu cao cấp, đại nhân có thể tới chỗ đó xem thử.”
Trên tay Tả Mạc có giới đồ của Minh cảnh, Minh Trùng giới cách thành Ngô Ca không xa, hắn đã nhớ kỹ trong đầu.
Đúng vào lúc này mặt đất khẽ chấn động, Tả Mạc ngẩng đầu, trên môi hiện ra nụ cười lạnh.