“Đây là thành Ngô Ca sao?” Thác Bạt Vũ ngẩng đầu thoáng nhìn qua tòa thành cách đó không xa, trên mặt không chút biểu cảm hỏi. Sau lưng hắn là một thanh kiếm bản to màu đen, tam nhãn thiết vị thú dưới thân khẽ rống lên một tiếng, ba con mắt đỏ kệch lấp lánh, lân giáp có màu kim chúc vô cùng cứng rắn, tứ chi to lớn hữu lực khiến nó chạy nhanh cũng vẫn giữ được thăng bằng.
“Vâng!” Thủ hạ vội vàng đáp.
Hộ vệ bên cạnh Thác Bạt Vũ không ai không nhanh nhẹn dũng mãnh, vẻ mặt đạm mạc, bọn họ ngồi vững trên lưng ma kỵ, bất động như sơn, vừa nhìn đã biết là quân tinh nhuệ bách chiến bách thắng.
Bên cạnh Thác Bạt Vũ có năm trăm thiết vệ, mỗi người đều là do chính tay hắn chọn ra. Tính hắn vốn nóng như lửa, thiện chiến hiếu sát. Năm trăm thiết vệ này không khác hắn là mấy, không ngại chiến đấu, mỗi khi công kích bị áp chế bọn họ sẽ xung phong tiến lên.
“Ngô tộc, gà chó không tha.” Thác Bạt Vũ thản nhiên nói.
Không ai nói gì, vẻ khát máu hiện lên trong mắt thiết vệ môn, một khi Thác Bạt đại nhân hạ lệnh tàn sát vậy có nghĩa bọn họ có thể đại khai sát giới.
Thác Bạt Vũ khẽ đập tam nhãn thiết vị thú dưới chân, thân hình của tam nhãn thiết vị thú bỗng hạ thấp xuống sau đó đột nhiên nhảy lên.
Cùng lúc đó, năm trăm ma kỵ ầm ầm tiến lên.
Thân thể khổng lồ của tam nhãn thiết vị thú giống như một ngọn núi nhỏ, lúc chạy nhanh mang lại một áp lực cực lớn. Năm trăm ma kỵ toàn là yểm hỏa minh mã, tứ chi cường hãn hữu lực giống như bốn vó thép, với tần suất cực nhanh đập vào mặt đất, giống như nhịp trống trong cuồng phong bão táp.
Mặt đất rung lên…
Tiếng ầm ầm phát ra từ lòng đất mang theo một áp lực nặng nề làm người ta khiếp sợ.
Trên thành Ngô Ca, tiếng cảnh báo thê lương như muốn xé toang bầu trời.
Năm trăm ma kỵ giống như một dòng lũ quét không thể nào ngăn cản được, tốc độ của bọn họ cực nhanh, âm thanh ầm ầm dày đặc như đập vào lòng người khiến người ta hít thở cũng khó khăn!
Vị chiến tướng cầm đầu bỗng giơ một thanh kiếm bản to lên.
Sát ý khắp trời đột nhiên tập trung vào thanh kiếm bản to cao ngất kia, kiếm bản to màu đen được bao phủ bởi một tầng hôi sắc, sát ý khắp trời biến mất nhưng cảm giác trống rỗng quỷ dị giống như trời lặng trước cơn bão.
Hắc kiếm chém xuống!
Rầm!
Một đạo kiếm mang màu tro với tốc độ mắt thường khó mà thấy được vọt tới trước mặt thủ vệ, ánh sáng phản chiếu gương mặt sợ chết khiếp của thủ vệ.
Ầm!
Bị kiếm mang chém trúng, cửa thành và tường thành Ngô Ca ầm ầm sụp đổ!
Một lỗ hổng thật lớn khoảng hai mươi trượng hiện ra trước mắt.
Ma kỵ với thế không thể chống đỡ theo lỗ hổng tràn vào trong.
Ma kỵ tràn vào thành không hề giảm tốc, bọn họ tựa như những thanh kiếm vô cùng sắc bén cắm thẳng vào tim. Tam nhãn thiết vị thú và yểm hỏa minh mã mang theo sức mạnh kinh người, gạch đá dưới chân chúng cứ như bánh quy xốp, ầm ầm tan vỡ, đá vụn bắn tung tóe khắp nơi.
Nơi chúng đi qua, đất đai bị cày xới, toàn bộ thành Ngô Ca đều run lên.
Sát ý trong lồng ngực Thác Bạt Vũ không ngừng dâng trào, lúc này đã đạt tới trạng thái cực đỉnh, quát to một tiếng: “Giết!”
“Giết!” Năm trăm thiết vệ đồng thanh hét lớn, sát ý ngưng thực giống như bão tố mất đi khống chế ầm ầm lan ra bốn phía cuốn tất cả đi. Trước mặt sát ý cuồng bạo như thế, cư dân thành Ngô Ca vô cùng nhỏ bé, bọn họ mặt cắt không còn giọt máu, hai mắt giật giật, đầu óc trống rỗng.
Phủ thành chủ hiện ra trong mắt mọi người.
Đó chính là mục tiêu của bọn họ!
Khí thế của thiết vệ môn bạo tăng, bọn họ nằm rạp xuống lưng ngựa, lần thứ hai tăng tốc. Bọn họ muốn mượn khí thế vô địch này nghiền phủ thành chủ thành bột phấn!
Đúng vào lúc này hai mắt Thác Bạt Vũ bỗng nheo lại!
Trước phủ thành chủ, một vị thiếu niên đang đứng. Xung quanh thiếu niên trống không, chỉ có một mình hắn.
Không biết vì sao, trong lòng Thác Bạt Vũ cảm thấy vô cùng nguy hiểm, bản năng sống sót sau bao cuộc chiến sinh tử khiến hắn vô thức lần thứ hai vung kiếm bản to màu đen lên.
“Giết!”
Như tiếng sấm mùa xuân, một kiếm chém xuống!
“Giết!”
Ma kỵ đồng thanh hét lớn, thần lực tập trung, vô số quang mang với tốc độ mắt thường khó mà thấy được tập trung vào kiếm bản to màu đen trong tay Thác Bạt Vũ!
Kiếm bản to màu đen hiện lên một tầng quang mang màu tro đầy yêu dị.
Đó là tam u thần kiếm độc đáo mà Thác Bạt Vũ sáng tạo ra.
Kiếm mang màu tro ầm ầm đánh về phía thiếu niên đang đứng ở phía cửa phủ, bên ngoài kiếm mang màu tro hiện lên một vòng huyết sắc, giống như có vô số ác quỷ đang rít gào bên trong kiếm mang.
Người đứng từ xa quan sát trận chiến này không khỏi hoảng sợ thất sắc. Đạo kiếm mang màu tro này mang theo một sức hút rất kì dị, cứ nhìn theo bọn họ liền cảm giác tháy tâm thần như bị kéo vào trong đạo kiếm mang ấy vậy.
Trước đó bọn họ dù ít dù nhiều cũng có nghe qua danh tiếng của Thác Bạt Vũ nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy hắn mạnh hơn lời đồn không biết bao nhiêu lần!
Mặt trung niên nhân và nam tử âm nhu trắng bệch ra, hai người đại biểu cho hai gia tộc chỉ đứng sau Ngô tộc ở Ngô Ca thành. Bọn họ đều có tính toán riêng nhưng khi tận mắt nhìn thấy một kiếm kinh thế hãi tục kia bọn họ mới phát hiện ra, những suy tính của mình ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối thật trẻ con biết bao!
Âm Lăng vệ thực sự quá cường đại!
Thác Bạt Vũ mang theo năm trăm thiết vệ đã đủ san phẳng thành Ngô Ca.
Trong lúc mọi người còn kinh hãi, một chùm sáng xanh bỗng sáng rực lên.
-------------------------------
Trong mắt Thanh Hiểu hiện lên vẻ kích động, sức mạnh đang ầm ầm đánh tới không khiến hắn cảm thấy sợ hãi ngược lại còn làm nhiệt huyết trong người hắn sôi sục, chiến ý dâng trào!
Thanh Hiểu đã tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa đám người Tả Mạc và đại trưởng lão.
Cuộc chiến đó có thể coi là đỉnh điểm trong một vạn năm trở lại đây, nó đã ảnh hưởng rất mạnh tới Thanh Hiểu và chắc chắn sẽ theo hắn suốt đời. Lúc còn giãy dụa ở trong hư không vô tận, Tả Mạc không hề giữ lại, tất cả đều truyền thụ cho hắn, lại thêm hoàn cảnh vô cùng gian khổ ở trong hư không vô tận ma luyện, tiến bộ của Thanh Hiểu đạt tới mức kinh người.
Nhưng trong hư không vô tận, Thanh Hiểu không phải tranh đấu với người khác. Thanh Hiểu còn trẻ, nhiệt huyết đang sôi trào. Ngoài ra Hắc Kim, Quỷ Vụ đồng lúc rảnh rỗi cũng kể lại những chiến tích huy hoàng của Tả Mạc Vi Thắng năm xưa làm Thanh Hiểu rất hâm mộ bọn họ. (fan cuồng)
Nghé con không sợ hổ, Thanh Hiểu chính là nghé con không hơn không kém, trong lòng hắn chẳng có chút e sợ gì.
Ngô lão đầu nói Thác Bạt Vũ là cao thủ rất có danh vọng.
Thanh Hiểu cầu còn không được, trong lòng hắn đại ca và Vi sư đều là thần tượng, hắn cũng muốn giống như bọn họ.
Ý nghĩ của Thanh Hiểu rất đơn giản.
Đánh bại Thác Bạt Vũ!
Trong nháy mắt thanh ba huyền xòe ra, vẻ mặt Thanh Hiểu nghiêm túc và chuyên chú. Hắn nhìn chằm chằm vào ma kỵ đang lao như tia chớp về phía mình, mặt như tượng đá, không chút xao động.
Một kiếm của Thác Bạt Vũ mang theo uy lực của năm trăm ma kỵ, mắt Thanh Hiểu đột nhiên sáng ngời.
Chân trái hắn bước lên trước một bước, khom gối trầm eo, hạ thấp toàn thân, song chưởng chậm rãi đẩy về phía trước.
“Thanh thanh tế đằng, vạn tâm đồng kết, bảo vệ tộc nhân của ta.”
Giọng nói nỉ non giống như tiếng ca của bộ tộc thanh đằng truyền về từ viễn cổ.
Thanh ba huyền bay lượn trong không trung như nhận được triệu hoán, rất nhanh đã bay về trong tay Thanh Hiểu. Thanh ba huyền nhỏ như sợi tóc trong nháy mắt quấn thành một bức đằng tường vững chắc.
Ánh sáng màu xanh từ tay Thanh Hiểu nhanh chóng bao phủ đằng tường. Thanh quang hoàn toàn bao phủ đằng tường, đằng tường như được kích thích, không ngừng mọc ra chồi non mới, chồi non nhanh chóng sinh trưởng, lan tràn khắp nơi.
Trong chớp mắt, một đằng tường màu xanh đậm tràn ngập sức sống thành hình.
-------------------------------
Bên trong phủ thành chủ.
Tả Mạc nghe Thanh Hiểu kêu gọi thì hơi thất thần.
Hắn không kìm được mà nhớ tới Thanh Lâm đại ca, nếu Thanh Lâm đại ca còn tại thế, nhìn thấy Thanh Hiểu như này nhất định sẽ mừng lắm.
Thanh Hiểu sẽ tiếp tục kéo dài lịch sử của bộ lạc thanh đằng.
-------------------------------
Kiếm mang tràn ngập sát cơ ầm ầm đánh vào đằng tường.
Đột nhiên kiếm mang nổ tung.
Oanh!
Quang đoàn rực sáng, trong nháy mắt nuốt chửng đằng tường.
Một kiếm mang theo uy thế của năm trăm người há lại có thể dễ dàng ngăn cản?
Quang mang chói mắt xuyên qua khe hở của đằng tường, Thanh Hiểu chỉ cảm thấy song chưởng bỗng trầm xuống, đằng tường xanh biếc có nguy cơ sụp đổ.
Hắn hít một hơi thật sâu, thanh mang trong mắt đại thịnh, thần lực trong cơ thể ầm ầm tiến vào đằng tường.
Trong hư không vô tận, mỗi một trận chiến đấu đều vô cùng gian nan, nếu không được Tả Mạc và chim ngốc bảo vệ thì hắn không thể tồn tại trong hư không vô tận được. Mười năm trôi qua, mặc dù hắn vẫn không thể một mình tồn tại trong hư không vô tận nhưng đã có thể độc lập hành động, đã có thể gia nhập vào những cuộc chiến tàn khốc kia.
Quái vật trong hư không vô tận đều rất cường đại, điều này cũng có nghĩa lần nào chiến đấu hắn cũng đều rơi vào thế hạ phong. Không chỉ mình hắn rơi vào thế hạ phong mà đám nhỏ khác cũng vậy, chỉ duy nhất có chim ngốc là không bị. Nhưng chính trong loại hoàn cảnh chiến đấu như này, hắn và đám nhỏ không ngừng dành được chiến thắng, trường kì gian nan chiến đấu làm khả năng chống lại áp lực của hắn rất mạnh, vô cùng bền bỉ.
Mặc dù bây giờ hắn không cảm thụ được áp lực cường đại nhưng áp lực này so với khi hắn chiến đấu trong hư không vô tận hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Thanh mang trong mắt Thanh Hiểu đạt tới cực thịnh, thần lực không chút bảo lưu.
Kiếm mang bùng nổ điên cuồng chém phá đằng đường, cành lá bay tứ tung, chỉ cần một chút nữa thôi là kiếm mang có thể xuyên thấu đằng tường nhưng đột nhiên ở những vết nứt trên tường vô số chồi non sinh ra, rất nhanh đã tràn ngập đằng tường.
Kiếm mang không ngừng chém nát những cành lá mới sinh này, nhưng tốc độ sinh sôi của chồi non nhanh hơn nhiều. Khi quang mang do kiếm mang bùng nổ dần ảm đạm thì đằng tường bị tổn hại nghiêm trọng vẫn không ngừng sinh sôi, tu bổ, những nơi bị tổn hại càng ngày càng ít đi. Không chỉ những nơi đang bị kiếm mang điên cuồng phá hủy, ở những chỗ khác của đằng tường cũng với tốc độ kinh người lan tràn ra bốn phía.
Khi kiếm mang biến mất, một đằng tường rộng chừng năm mươi trượng, cao khoảng một trăm trượng đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Bóng râm thật lớn bao phủ non nửa thành Ngô Ca, đồng thời còn bao phủ cả Thác Bạt Vũ và năm trăm thiết vệ đi cùng hắn!
Thác Bạt Vũ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, bóng râm thật lớn bao trùm toàn bộ bọn họ.
Đột nhiên sắc mặt hắn đại biến!
Lần này đụng phải thiết bản rồi!
Hắn chưa từng gặp qua người nào chỉ dựa vào sức mạnh bản thân mà có thể ngăn cản được một kiếm tập trung uy lực của năm trăm thiết kỵ!
Hắn cũng chưa từng gặp qua đằng tường nào có uy lực kinh khủng như thế!
Cường giả cấp bậc như thế sao lại xuất hiện ở thành Ngô Ca nhỏ bé này?
Bóng râm thật lớn bao phủ bầu trời, hắn bỗng cảm giác thấy bóng râm giống như một chiếc miệng máu thật lớn đang muốn nuốt chửng bọn họ.
Bản năng nói cho hắn biết tình thế không ổn.
Đúng vào lúc này, phía dưới bỗng vang lên một tiếng quát khẽ: “Đi!”
Đằng tường to lớn đáng sợ bỗng đổ về phía bọn họ, bóng râm hoàn toàn bao phủ, vô số dây leo cuốn lấy người, bọn họ không thể động đậy, chỉ có mở trừng mắt ra nhìn đằng tường càng ngày càng tới gần.
Âm mưu!
Đây nhất định là một âm mưu!
Trước khi bị bóng đen nuốt chửng, trong đầu Thác Bạt Vũ chỉ có duy nhất ý nghĩ này.