“Không sai.” Tả Mạc thản nhiên nói.
Ba gốc minh quỷ âm trầm mộc làm Tả Mạc càng thêm thòm thèm với Bắc Nguyên Băng Phủ. Hắn thậm chí còn cân nhắc tới việc nếu không thể đàm phán với đối phương thì có nên đi Bắc Nguyên Băng Phủ cướp bóc một phen hay không.
Nhưng nếu là luyện chế thần trang gì gì đó thì càng tốt hơn. Mặc dù bây giờ thần lực của hắn rất ít nhưng cảnh giới đã đạt tới thần cấp nên thủ đoạn khống chế lửa đã tới mức xuất thần nhập hoá. Hắn có thái dương thần hoả, chim ngốc có phượng hoàng viêm, tiểu hoả có hư thiên ly hoả, ba loại thần hoả mặc hắn lựa chọn, chất lượng vô cùng tốt, chủng loại lại đa dạng, nếu nói ra tuyệt đối có thể hù chết người nghe.
Cho nên Tả Mạc vẫn khá bình tĩnh, với thân thể hiện tại của hắn nếu đánh cướp thì chưa chắc đã thành công nhưng nếu chỉ đơn thuần là luyện khí thì tuyệt đối không ai có thể hơn được hắn.
“Không biết tiền bối có thể luyện chế được thần binh không?” Hai mắt Lam Băng sáng ngời.
Quả nhiên là thế, Tả Mạc đã sớm đoán ra Bắc Nguyên Băng Phủ xuất ra ba gốc minh quỷ âm trầm mộc tám chín phần mười là vì thần binh.
“Phải xem các ngươi có tài liệu gì.” Tả Mạc vẫn ngồi như cũ, thoáng nhìn qua Lam Băng rồi nói tiếp: “Không có tài liệu tốt thì không thể nào luyện chế được thần binh.”
Lam Băng cười mỉm nói: “Tài liệu tiền bối không cần lo, Bắc Nguyên Băng Phủ mặc dù không phải là phú hào ở Minh cảnh nhưng tài liệu để luyện chế một kiện thần binh thì vẫn có đủ.”
“Ồ.” Tả Mạc tự dưng nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì Minh cảnh vẫn còn chưa có thần binh.”
“Tiền bối quả nhiên không phải người của Minh cảnh.” Lam Băng nói đầy thâm thuý.
Tả Mạc không hề né tránh ánh mắt của Lam Băng, hắn bình thản nói: “Đúng là không phải nhưng điều này có quan hệ gì sao?”
Lam Băng nhận thấy bản thân đã lỗ mãng vội vàng hành lễ tạ lỗi: “Tiểu nữ thất lễ rồi!”
Đối phương nói không sai, nếu đối phương có thể luyện chế thần binh thì chẳng liên quan gì tới việc hắn có phài là người của Minh cảnh hay không, chẳng ai làm khó hắn vì điều này. Nếu không thể luyện chế thần binh thì cũng chỉ do trình độ chưa đủ, chẳng ai quan tâm tới điều đó.
Minh cảnh xa xôi cực kì ít giao lưu với Bách Man cảnh, lại càng ít giao lưu với yêu giới và tu chân giới. Ma tộc xưa nay không am hiểu luyện khí, Minh cảnh cũng vậy.
Thần trang của tu chân giới có thể tăng mạnh sức chiến đấu. Không ngừng có thần trang tràn vào yêu ma lưỡng tộc, rất nhanh lưỡng tộc đã phát hiện ra thần trang cũng có tác dụng tương tự đối với bọn họ.
Yêu ma lưỡng tộc bắt đầu học tập việc luyện khí nhưng tu chân giới tích luỹ mấy ngàn năm chẳng lẽ lại dễ dàng học được? Yêu ma lưỡng tộc cũng tìm tới những đại sư có trình độ luyện khí giỏi để học tập nhưng thần trang luyện chế ra vẫn còn kém thần trang của tu chân giới rất nhiều.
Khi luyện chế những thần trang kia Tả Mạc không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ dựa theo thói quen tuỳ ý luyện chế.
Tính năng của những thần trang này vượt xa thần trang trên thị trường Minh cảnh.
Tả Mạc còn chưa biết những thần trang mà hắn đem tặng giá trị mỗi ngày đều tăng vọt.
Thủ hạ của Bắc Nguyên Băng Phủ là nhanh nhất!
Tả Mạc khoát khoát tay, lơ đễnh nói: “Không có gì. Nếu các ngươi muốn và cũng để đáp tạ ba gốc minh quỷ âm trầm mộc này, ta sẽ tặng các ngươi mấy kiện thậm chí mấy chục kiện thần trang cũng không thành vấn đề. Nếu các ngươi muốn luyện chế thần binh, vậy các ngươi cần phải chuẩn bị tài liệu cho tốt, ngoài ra còn phải trả thù lao nữa.”
Lam Băng rất thích phong cách nói chuyện thẳng thắn như này, lập tức hỏi: “Không biết tiền bối muốn thù lao bao nhiêu?”
“Năm mươi gốc tương tự minh quỷ âm trầm mộc.” Vẻ mặt Tả Mạc đầy phúc hậu và thành thật.
Lam Băng hơi ngạc nhiên. Lúc trước nàng nghe nói vị tiền bối này vẫn tìm kiếm minh quỷ âm trầm mộc nên dứt khoát chọn ba gốc nhưng không ngờ Tả Mạc lại cần nhiều minh quỷ âm trầm mộc như vậy.
Minh quỷ âm trầm mộc cực kì khó tìm, ở Bắc Nguyên Băng Phủ cũng không thể nào có đủ năm mươi gốc, càng không nói tới phẩm chất lại tương đương thế này.
Nhưng nghĩ tới việc dùng năm mươi gốc Minh quỷ âm trầm mộc để đổi lấy việc đối phương giúp mình luyện chế một kiện thần binh thì cũng không có gì là quá đáng, chỉ là có chút phiền phức mà thôi.
“Có thể dùng tài liệu khác thay thế được không?” Lam Băng cẩn thận hỏi lại.
Tả Mạc vừa nghe thấy thế thì trong lòng mừng rỡ nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Phần quỷ cốt tinh, hủ sinh mộc, hoàng tuyền liên cũng được nhưng phẩm giai phải tương đương.”
Lam Băng tính toán trong lòng một hồi, có thêm ba sự lựa chọn nên việc gom góp cũng dễ dàng hơn nhiều.
“Được! Chỉ là gom góp mấy tài liệu này cần phải có thời gian, mong tiền bối chờ đợi một chút.” Lam Băng không hề do dự đồng ý ngay.
Tả Mạc cũng biết việc thu thập những tài liệu như vậy tuyệt đối không phải là việc đơn giản nhưng tiểu Mạc ca khôn ngoan thế nào chứ, lập tức nói: “Không vấn đề gì, có bao nhiêu cầm tới bấy nhiêu. Luyện chế thần binh không phải là việc dễ dàng gì, cũng cần phải có thời gian.”
Lam Băng không hề nghi ngờ, nàng chưa từng nhìn thấy luyện chế thần binh nên tự nhiên không biết bí quyết trong đó. Nhưng nghĩ tới việc thần binh hiếm có nên cũng khẳng định không phải ngày một ngày hai là xong việc.
Ngay từ đầu đã có ý nghĩ như thế nên Lam Băng liền gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Tả Mạc mừng thầm trong lòng, nếu thật sự có thể có được những tài liệu này thì việc bồi bổ thân thể đã trở nên rất đơn giản.
Lam Băng đột nhiên nói: “Cũng thật xấu hổ, trong tệ phủ có thiết lập luyện khí phủ, hiện cũng có khoảng ba vạn luyện khí sư nhưng trình độ chênh lệch không đồng đều, nguyên nhân chính là vì không có danh sư toạ trấn chỉ điểm. Nếu tiền bối nguyện ý đảm nhiệm phủ chủ của luyện khí phủ thì thù lao cũng dễ nói chuyện hơn.”
Vẻ mặt Lam Băng đầy phiền muộn, kể về nỗi khổ của mình.
Tả Mạc hơi ngạc nhiên, luyện khí sư tận ba vạn ngươi, đây chắc chắn không phải là ít. Mười năm trước luyện khí sư ở Mạc Vân Hải chỉ sợ cũng không nhiều hơn thế này là bao.
Tả Mạc biết rõ, bồi dưỡng một gã luyện khí sư tốn rất nhiều tiền của công sức. Năm đó nếu Mạc Vân Hải không nắm chắc cơ hội vượt lên trước, Mạc Vân Hải thần trang luôn không thiếu người mua mà muốn bồi dưỡng ra nhiều luyện khí sư như vậy thì cũng là chuyện không đơn giản.
Bắc Nguyên Băng Phủ để bồi dưỡng ra luyện khí sư đã đặc biệt cho xây dựng luyện khí phủ, có thể thấy được dã tâm của Hải Tâm Băng lớn thế nào.
Tả Mạc bỗng ý thức được có lẽ trong tương lai Bắc Nguyên Băng Phủ sẽ trở thành địch nhân của Mạc Vân Hải.
Trong lòng hắn chợt động, trên mặt lộ vẻ hứng thú: “Ồ, có luyện khí phủ sao, qua đó xem chút đi.”
Thấy Tả Mạc rất có hứng thú, Lam Băng vô cùng vui mừng, luyện chế thần binh gì gì đó không thể nào so sánh với việc mời được một vị luyện khí tông sư tới toạ trận.
Lam Băng quyết tâm bất luận thế nào cũng phải lưu vị luyện khí tông sư này lại Bắc Nguyên Băng Phủ.
“Tốt quá! Nếu phủ chủ biết tiền bối quang lâm tệ phủ nhất định sẽ vô cùng vui mừng.” Lam Băng hưng phấn nói.
Tả Mạc khẽ nhìn qua Ngô lão đầu đang đứng bên cạnh, đột nhiên hỏi: “Lão Ngô, Ngô tộc có bao nhiêu người?”
“Thưa đại nhân, có hai trăm bảy mươi người.” Ngô lão đầu vội vàng đáp.
“Vậy để bọn họ thu thập một chút rồi theo ta về Bắc Nguyên Băng Phủ.” Tả Mạc nói.
“Vâng!” Thần kinh của Ngô lão đầu thoáng rung lên, từ lâu rồi hắn vẫn lo lắng nếu ở lại chỉ sợ ngày nào đó Âm Lăng vệ sẽ quay lại trả thủ.
Tả Mạc lập tức nói với Lam Băng: “Việc mỏ quặng hắc minh thiết ta không muốn nói nhiều nữa, ta muốn đem nó bán cho Bắc Nguyên Băng Phủ.”
“Không thành vấn đề.” Lam Băng không chút do dự liền đáp ứng: “Chúng ta nguyện ý mua với giá cao hơn giá thị trường ba phần, tiền bối xem vậy có được không?”
“Được.” Tả Mạc gật đầu.
“Tiền bối cần minh tiền hay tài liệu?” Lam Băng hỏi luôn.
“Tài liệu.” Tả Mạc nói.
Đáp án này không nằm ngoài dự đoán của Lam Băng, sự chấp nhất của luyện khí sư đối với tài liệu người ngoài khó mà hiểu nổi.
“Đại nhân, đám người Thác Bạt Vũ xử trí thế nào?” Ngô lão đầu cung kính hỏi.
Tả Mạc hơi trầm ngâm, đám người này đúng là rất phiền phức.
Lam Băng thấy thế liền nói: “Nếu tiền bối cảm thấy khó xử không bằng giao cho tệ phủ xử lý giùm.”
Tả Mạc cảm thấy đề nghị này không tồi liền gật đầu đồng ý.
------------------------------
Sau khi biết tin Tả Mạc đồng ý đi tới Bắc Nguyên Băng Phủ, Bắc Nguyên Băng Phủ lập tức phái cao thủ ngày đêm chạy tới để bảo vệ đám người Tả Mạc. Số lượng hộ vệ đi theo tăng vọt, ngoài ra còn có Ngô tộc và năm trăm Âm Lăng vệ bị áp giải, đội ngũ trùng trùng điệp điệp.
Trong đội ngũ có cả người già nên tốc độ di chuyển không nhanh. Tả Mạc không sốt ruột, mỗi ngày hắn đều đứng ở trong chiến xa, dọc đường không ngừng hấp thu các loại lực lượng để bồi bổ thân thể.
Các loại lực lượng ở thành Ngô Ca đều bị Tả Mạc hút sạch, nếu cứ để thần trận tiếp tục hấp thu thì thành Ngô Ca sẽ biến thành một thành trì khô cằn không còn chút sức sống.
Dọc đường đi, không ngừng hấp thu lực lượng xung quanh, ngoài ra còn có thêm ba gốc minh quỷ âm trầm mộc nên thân thể của Tả Mạc đã bình phục được khá nhiều.
Hắn đã hấp thu được hai trong ba gốc minh quỷ ầm trầm mộc nên cũng đã giảm bớt được công sức hai tháng.
Ba mươi sáu tháng chính là ba mươi sáu tầng.
Hiện giờ Tả Mạc đã chữ trị được bốn tầng, trong tay còn một gốc minh quỷ âm trầm mộc, ngoài ra dọc đường còn hấp thu thêm, lúc đến Bắc Nguyên Băng Phủ chắc cũng đã chữa trị được sáu tầng rồi.
Tiến bộ như vậy khiến Tả Mạc có chút thoả mãn.
Thời gian trên đường hắn truyền thụ phương pháp tu luyện và chiến trận cho đệ tử Ngô tộc. Ngô tộc không có cao thủ nên muốn tự bảo vệ mình thì chỉ có thể dựa vào chiến trận.
Nhưng Tả Mạc không truyền thụ cho bọn họ chiến trận mà chiến bộ sử dụng, hắn truyền thụ chính là chiến trận mà các hộ vệ bình thường vẫn dùng.
Ngoại trừ truyền thụ thì hắn còn luyện chế thần trang cho bọn họ, từng kiện thần trang đều làm cao thủ Bắc Nguyên Băng Phủ đi theo thèm nhỏ dãi.
“Ngươi nhìn xem.” Lam Băng thấp giọng nói với một nữ tử được vũ trang hạng nặng, tiện tay đưa cho nàng một kiện thần trang để xem.
Vị nữ tử này mặc băng giáp màu lam, dung mạo mỹ lệ nhưng vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta không có mấy thiện cảm. Nàng ngồi nghiêm chỉnh trên bắc địa tuyết mã, cả người không chút lay động, một tay cầm đại đao cao bằng hai người, đao có hình mặt trăng, cán dài phủ đầy hoa văn màu lam.
Chúc Nam Nguyệt là một trong sáu vị chiến tướng của Bắc Nguyên Băng Phủ.
Nàng mới từ tiền tuyến trở về liền bị Hải Tâm Băng phái đi bảo vệ đám người Tả Mạc. Bên cạnh nàng đều là nữ tử, mỗi người đều lạnh lùng, trong lúc hành quân không hề có phát ra tiếng động nào.
Chúc Nam Nguyệt có quan hệ rất tốt với Lam Băng, nàng cẩn thận xem xét thần trang, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng. Nàng xem rất kĩ, lật qua lật lại, nhìn một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu.
“Thấy sao?” Lam Băng vội vàng hỏi.
“Nếu có được thần trang này thì chiến lực sẽ tăng thêm khoảng hai thành.” Chúc Nam Nguyệt nói đầy khẳng định.
Lam Băng biết rõ Chúc Nam Nguyệt xưa nay vẫn ổn trọng, tuyệt đối không nói năng linh tinh, nếu như nàng nói có thể đề cao hai thành vậy tuyệt đối không thấp hơn hai thành.
“Ngươi nhìn cái này xem.” Lam Băng đưa ra một kiện thần trang khác nhưng là thần trang của Ngô tộc.
Nàng đã phải nghĩ hết cách mới có thể lấy được kiện thần trang này.