“Nếu như luận gia sản, Âm Lăng vệ ta không phải là nhà giàu nhất nhưng nếu luận về minh tài tử khí thì không mấy ai có thể so sánh với Âm Lăng vệ chúng ta.” Giọng Hắc Ngô âm trầm tràn ngập mê hoặc.
“Tiền bối…” Lam Băng nhịn không được gấp giọng nói nhưng lúc này một luồng khí tức cực kì âm lãnh đột nhiên bao phủ toàn bộ người nàng, nàng hoảng sợ phát hiện ra bản thân không thể nói được nữa.
Tả Mạc không để ý tới Lam Băng, đối với hắn giao dịch với ai chẳng có gì là khác biệt. Hắn chỉ quan tâm tới việc làm thế nào để mau chóng bồi bổ thân thể và thức tỉnh mọi người.
Tử khí trì rất có sức hấp dẫn với Tả Mạc.
“Năm mươi gốc minh quỷ âm trầm mộc thượng phẩm.” Tả Mạc không chút do dự trực tiếp nói: “Phần quỷ cốt tinh, hủ sinh mộc, hoàng tuyền liên cũng được nhưng phẩm giai phải tương đương.”
Hắc bào cương thi nói: “Được!”
Trên mặt Lam Băng lộ vẻ phẫn nộ, nàng trợn tròn mắt nhìn Tả Mạc nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tả Mạc không để ý tới, hắn và Bắc Nguyên Băng Phủ không thân chẳng quen, song phương chỉ là làm ăn với nhau. Tả Mạc không quan tâm làm ăn với ai, hắn chỉ quan tâm tới việc mau chóng bình phục. Ngược lại Chúc Nam Nguyệt thì bình tĩnh hơn nhiều, sự mệt mọi trên mặt nàng đã biến mất, một lần nữa trở lại vẻ lãnh tĩnh.
Cô nàng này không tệ!
Có chút giống Đường Phỉ!
Đường Phỉ cũng là loại người như này, chẳng bao giờ nhận thua.
Nghĩ tới đây Tả Mạc không khỏi có chút thất thần, không biết Mạc Vân Hải thế nào rồi. Phong tỏa của Minh cảnh rất lợi hại, tin tức ở bên ngoài lọt vào quá ít.
Bỗng nhiên, Cổ Vô Song hỏi: “Không biết đại sư có muốn bán chiếc chiến xa này không?”
Tả Mạc lắc đầu: “Xin lỗi, không bán.”
Luyện chế chiếc chiến xa này không quá khó khăn nhưng hắn không muốn lộ thần trận trên chiến xa ra ngoài.
Cổ Vô Song cười gượng hai tiếng, đây là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy một bộ xương phát ra tiếng cười như vậy.
Tả Mạc không muốn lãng phí thời gian: “Nếu đã đàm phán xong vậy đi thôi.”
Dứt lời quay đầu nói với Ngô lão: “Kêu mọi người chuẩn bị chút.”
Ngô lão đầu như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng gật đầu: “Vâng!” Hắn quay người đi chỉnh lý đội ngũ, trong lòng thầm cảm khái, thế đạo biến hóa thật quá nhanh! Vừa rồi còn cùng Âm Lăng vệ người sống ta chết, bây giờ lại hợp tác với nhau.
Lam Băng há mồm muốn nói thì Chúc Nam Nguyệt đã giữ tay lại, lắc đầu ý bảo nàng không cần nói. Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, ngôn ngữ vĩnh viễn không có tác dụng bằng nắm đấm. Trừ phi lúc này Minh chủ có thể mang theo một đám cao thủ đánh tới, nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì hết.
Hắc bào cương thi vô cùng tán thưởng sự dứt khoát của Tả Mạc, mặt không chút biểu cảm nói: “Được.”
“Lão đại, cần giết chết bọn họ hay không?” Giọng Bố Như Miên khàn khàn nặng nề vang lên sau lớp thi bố.
Hai mắt Chúc Nam Nguyệt trợn tròn, không chút né tránh, nắm chặt đại đao trong tay, giống như một con báo đang uốn người chuẩn bị. Lúc này Lam Băng cũng biểu hiện ra chiến ý mãnh liệt.
Hắc bào cương thi ngây ra nói: “Đi!”
Dứt lời, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong yên vụ.
Khi yên vụ tan hết, bóng dáng đám Âm Lăng vệ và nhóm người Tả Mạc đã biến mất không chút dấu vết.
-------------------------------
Tả Mạc mở mắt, rốt cuộc hắn cũng tiêu hóa xong toàn bộ minh quỷ âm trầm mộc. Thân thể đã chữa trị xong mười một tầng, đã gần đạt tới một phần ba, Tả Mạc vô cùng thỏa mãn với tiến độ này.
Vươn người đứng dậy, nhìn ra bầu trời u ám bên ngoài.
Bầu trời u minh vạn phần lăng vĩnh viễn không có thái dương, nơi đây tràn ngập tử khí, không thể nhìn thấy màu sắc nào khác. Xương trắng khắp nơi, sông ngòi đen kịt như mực, im lặng không chút tiếng động. Có thể nhìn thấy vô số mộ phần phủ đầy mỗi đỉnh núi.
Thanh Hiểu không thích nơi này, hắn thích ánh mặt trời. Ngô tộc cũng không thích, minh khí nơi đây tràn ngập cảm giác tử vong.
Tả Mạc lại vô cùng thích, ở nơi này hắn phát hiện tử khí rất có tác dụng đối với đám người Vi Thắng A Quỷ.
Hắn ra khỏi phòng.
Thanh Hiểu đang chỉ điểm cho đám đệ tử Ngô tộc tu luyện. Âm Lăng vệ đối đãi với bọn họ vô cùng khách khí, cung cấp đầy đủ mọi thứ. Loại bình thường như Thác Bạt Vũ ở Âm Lăng vệ có rất nhiều, điều này làm cho mọi người cảm thấy dễ thở hơn.
Tả Mạc không quấy rầy Thanh Hiểu. Hắn đi dọc theo hành lang đi tới sân bên cạnh, trong sân có năm cái ao nhỏ, vụ khí màu tro quay cuồng, đây chính là tử khí trì.
Năm cỗ quan tài phiêu phù trong tử khí trì, mắt thường cũng có thể thấy được hôi vụ đang không ngừng tiến vào trong quan tài.
Năm cỗ quan tài này không phải là phàm vật. Lúc ở trong hư không vô tận Tả Mạc ngẫu nhiên gặp được một gốc cây kì dị sinh trưởng trong suối nước thần, hắn liền dùng nó chế tạo ra năm cỗ quan tài. Cả đời Tả Mạc rất ít khi gặp được gốc cây nào lại tràn ngập sinh cơ như vậy, vừa nhìn thấy hắn liền quyết định chế tạo nó thành quan tài. Cuồn cuộn sinh cơ tẩm bổ, không cần nói cũng biết nó tốt như nào với mọi người.
Nhưng trong quá trình chế tác, Tả Mạc lại gặp phải một vấn đề vô cùng phiền phức. Gốc cây này rất cứng, rất khó phân tách, càng khiến Tả Mạc không ngờ tới nó lại có năng lực tự hồi phục mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi. Toàn bộ vết thương trên cây chỉ trong nháy mắt đã khép lại. Một thanh phi kiếm do kim lưu sa luyện chế thành chưa kịp rút ra liền bị thân cây trực tiếp hấp thu.
Tả Mạc phải thử rất nhiều biện pháp mới thành công. Hắn dùng hỏa diễm đao do thái dương thần hỏa biến thành, từng chút một cắt xén, tốc độ chậm như rùa bò.
Tả Mạc đã phải bỏ ra một năm để chế tạo năm cỗ quan tài này.
Với trình độ hiện tại của Tả Mạc, dù luyện chế thần binh cũng không cần tốn tới một năm, từ đó có thể thấy thần mộc này mạnh như nào. Thần mộc nồng nặc sinh cơ sắp đạt tới mức tinh hóa thông qua thần trận không ngừng bồi bổ thân thể mấy người đại sư huynh A Quỷ.
Muốn mọi người khôi phục lại thì không thể thiếu thần mộc quan.
Lần trước khi Tả Mạc nghe Âm Lăng quỷ chủ nói tới tử khí trì, hắn liền động tâm. Minh quỷ âm trầm mộc khiến hắn có được linh cảm, sinh cơ dựng dục trong nồng nặc tử khí có khi còn tinh thuần hơn.
Âm Lăng quỷ chủ cũng biết được ý nghĩ này của Tả Mạc cho nên cố ý an bài một khoảng sân có tử khí trì.
Dưới lòng đất của u minh vạn phần lăng là vô số mộ phần, nghe nói ở thời viễn cổ, nơi này chính là một mộ quần vô cùng khổng lồ. Tầng tầng lớp lớp mộ phần làm tử khí dưới nền đất vô cùng dày đặc.
Mà một số tử khí thoát ra khỏi nền đất sẽ hình thành nên tử khí trì.
Đối với những ma tộc luyện thi thì những tử khí trì chính là nơi rất tốt để tu luyện. Bọn họ có thể cuồn cuộn không ngừng hấp thu tử khí luyện hóa thành thần lực.
Âm Lăng vệ tu luyện thần lực hoàn toàn khác với những nơi khác, thần lực của bọn họ tràn ngập tử khí, uy lực vô cùng đáng sợ.
Tả Mạc vốn muốn từ trong tử khí trì tìm kiếm cơ hội dựng dục ra sinh cơ. Trước đây Tả Mạc đã dùng qua u hủ chuyển sinh liên cũng có phần tương tự nhưng làm hắn không ngờ tới là thần mộc quan lại có thể hấp dẫn được tử khí.
Điều này khiến Tả Mạc khá giật mình.
Thần mộc quan cuồn cuộn không ngừng hấp thu tử khí, những tử khí này sau khi được hấp thù thì dung hợp với sinh cơ của bản thân thần mộc quan tạo ra một loại lực lượng vô cùng kì lạ.
Sinh dung hợp với tử, thiên sinh khế hợp làm người ta khó mà dự đoán được.
Tả Mạc không ngừng nghiên cứu, rất nhanh đã có phát hiện mới. Lực lượng mới hình thành có chút giống thần lực nhưng nó lại không có thuộc tính rõ ràng, Tả Mạc gọi đó là thần lực bổn nguyên.
Lần đầu tiên Tả Mạc gặp được thần lực không có thuộc tính. Bình thường tu luyện thần lực đều có thuộc tính tương ứng, vì dụ như thái dương thần lực chính là thần lực có hỏa thuộc tính. (thần tinh cũng không có thuộc tính mà, PT càng ngày càng lẩm cẩm )
Mặc dù thần lực bổn nguyên không có thuộc tính nhưng hấp thu nó vô cùng dễ dàng. Dù cho thân thể đám người đại sư huynh đã mất đi khả năng khống chế nhưng thần lực bổn nguyên vẫn có thể dung nhập một cách hài hòa vào trong thân thể bọn họ.
Những thần lực bổn nguyên này sau khi dung nhập vào trong thân thể đám người đại sư huynh thì có trợ giúp rất lớn cho việc chữa trị thân thể bọn họ.
Phát hiện ngoài ý muốn này làm Tả Mạc vô cùng mừng rỡ.
Trong mắt hắn u minh vạn phần lăng quanh năm âm u cũng trở nên xinh đẹp hơn nhiều. Bây giờ thân thể hắn đang dần khôi phục, chỉ cần có đủ minh quỷ âm trầm mộc thì rất nhanh cơ thể hắn có thể bình phục trở lại. Một khi đã chữa trị xong thì việc khôi phục thần lực chỉ còn là vấn đề thời gian.
Còn về đám người đại sư huynh thì Tả Mạc không thể giải quyết được gốc rễ.
Cho đến khi tử khí trì và thần mộc quan kết hợp một cách hoàn mỹ, thần lực bổn nguyên có hiệu quả kì diệu khiến hắn nhìn thấy được hi vọng năm người có thể tỉnh lại.
Đau khổ chống đỡ mười năm trời rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời, trong lòng Tả Mạc kích động thể nào không nghĩ cũng biết.
Mọi người phải nhanh chóng tỉnh lại nhé!
Tả Mạc thầm nghĩ trong lòng, sau khi kiểm tra cẩn thận từng người rồi lại kiểm tra cấm chế xung quanh xong xuôi lúc đó mới rời đi.
Vấn đề thần binh không nên kéo dài nữa.
Ngay cả Tả Mạc cũng cảm thấy Âm Lăng quỷ chủ đối xử với bọn họ rất tốt, ít nhất cũng đủ kiên nhẫn. Từ điểm này có thể nhận ra tâm của Âm Lăng quỷ chủ không tầm thường chút nào.
Trái ngược với cảnh tượng êm đềm bên trong viện, vừa ra khỏi sân thủ vệ vô cùng sâm nghiêm. Năm bước một tốp, mười bước một trạm canh gác, tùy ý có thể thấy đội tuần tra, người không biết còn tưởng bản thân đi lạc vào một quân doanh nào đó.
Tả Mạc vừa bước ra khỏi cửa viện, thủ vệ chờ ở đó từ sớm lập tức bước lên chào: “Đại sư!”
Tả Mạc khách khí nói: “Mang ta đi gặp quỷ chủ!”
Thủ vệ vội vàng đáp: “Vâng!”
Rất nhanh, một chiếc xe do bốn con yểm hỏa cốt mã kéo xuất hiện trước mặt Tả Mạc, hắn không từ chối thong dong bước lên xe.
-------------------------------
Trong sân.
Ngô lão đầu gấp giọng nói với Thanh Hiểu: “Sao đại nhân lại đi ra ngoài một mình chứ?”
Thanh Hiểu nhìn Ngô lão đầu, cười cười nói: “Xoắn cái giề?”
“An toàn!” Ngô lão đầu đầy lo lắng nói.
Thanh Hiểu vỗ vai Ngô lão đầu: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng đại ca không có đủ khả năng tự bảo vệ mình?”
Ngô lão đầu sửng sốt.
Thanh Hiểu khoát khoát tay: “Ngươi không cần lo lắng cho đại ca, người có thể đối phó với đại ca, hắc! Còn chưa sinh ra đâu!” Giọng hắn tràn ngập tự tin.
Ngô lão đầu nửa tin nửa ngờ, nếu không phải thường ngày Thanh Hiểu có chút đáng tin thì hắn đã nhào tới mắng chửi rồi.
Thanh Hiểu vò đầu lẩm bẩm: “Đại ca nói cách giảng dạy của ta còn chưa đúng nhưng không biết chỗ nào không đúng nhỉ?”
Ngô lão đầu bình thường trở lại, hắn lập tức bị lời nói của Thanh Hiểu hấp dẫn: “Đại nhân nói A Hiểu ngươi giảng dạy không đúng cách? Không có chứ! Bọn họ tiến bộ nhiều như vậy đều là công lao của A Hiểu ngươi đó!”
Ngô lão đầu không phải đang vuốt mông ngựa, những đệ tử Ngô tộc và người hầu đang đứng bên cạnh đều gật đầu đồng ý. Bọn họ cảm thấy được sự tiến bộ rõ rệt của bản thân trong khoảng thời gian qua.
“Các ngươi không hiểu.” Thanh Hiểu không ngẩng đầu nói: “Đại ca nói không đúng vậy khẳng định là có chỗ không đúng.”
“Chắc là do đám gia hỏa này ngộ tính không đủ nên đại nhân không hài lòng…” Ngô lão đầu nói.
Hai mắt Thanh Hiểu sáng ngời: “Ngộ tính! Không sai! Ta không dạy nữa, để cho các ngươi tự mình lĩnh ngộ! Ha ha! Giống ta hồi trước!”
Ngô lão đầu cho rằng Thanh Hiểu đang có sáng kiến nên không can thiệp.
Thanh Hiểu quay sang bình thản nói: “Từ hôm nay trở đi, ai có thể thoát khỏi tay ta thì người đó đủ tiêu chuẩn! Tới đây, tất cả cùng tiến lên!”
Mọi người đều trợn mắt há mồm.