Bắc Nguyên Băng phủ điều động chiến bộ với quy mô lớn như thế tự nhiên nhiều người biết.
Hải Tâm Băng không muốn giấu giếm nữa, đánh tới giờ phút này song phương đã không cần dùng tới quá nhiều kĩ xảo. Giờ đây giữ lại lá bài tẩy đã không còn quá nhiều ý nghĩa gì.
Song phương cùng có chung quan điểm về trận chiến này, đây chính là một trận tử chiến không chết không thôi.
Hải Tâm Băng sử dụng tất cả chiến bộ mà bản thân có, bao gồm cả những chiến bộ Đông Minh phủ mới gia nhập gần đây, còn có những thế lực ngay từ đầu đã dựa vào Bắc Nguyên Băng phủ. Những thế lực này đều đang ngậm đắng nuốt cay chịu đựng, bọn họ cứ tưởng rằng tân vương không thể nào chống lại được Hải Tâm Băng nào ngờ tân vương thật sự quá cường đại, cường đại vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Đến lúc này bọn họ đã không được phép rút lui nữa. Nếu Hải Tâm Băng thất bại thì bọn họ chỉ còn một con đường chết.
Bọn họ cũng chiến đấu vì mạng sống của mình.
Hải Tâm Băng cũng vậy, các thế lực tàn dư của Đông Minh phủ cũng vậy, bọn họ cũng vậy.
Càng ngày càng có nhiều chiến bộ tiến về minh vương hà.
Trong lịch sử ma tộc chưa từng diễn ra quyết chiến có quy mô kinh người như vậy, chưa bao giờ xuất hiện tiến công bá đạo tuyệt luân như vậy.
Các chiến bộ không ngừng từ bốn phương tám hướng đuổi tới.
Bầu không khí ở Minh cảnh bỗng trở nên vô cùng khẩn trương.
-------------------------------
Hải Tâm Băng tập trung quân ở bở sông minh vương hà, các chiến bộ khác đang từ bốn phương tám hướng chạy tới.
“Minh chủ!” Một vị trung niên nhân cung kính hành lễ với Hải Tâm Băng, ở phía sau hắn là một chiến bộ rất kỷ luật. Trên trán mỗi thành viên của chiến bộ đều có một chiếc lá cây màu xanh ngọc, vẻ mặt đầy lạnh lùng, nhanh nhẹn dũng mãnh.
Bọn là chiến bộ của Lâm Du tộc tiếng tăm lừng lẫy. Bình thường Lâm Du tộc vẫn sinh sống trong rừng sâu, rất ít khi liên hệ với ngoại giới, những người này đều rất dũng mãnh thiện chiến, thực lực vô cùng cường đại, thanh danh vang dội.
Năm đó Hải Tâm Băng từng cứu được tộc trưởng đời trước của Lâm Du tộc do đó mới có được ân tình này. Chuyện này không có ai biết, nàng chưa bao giờ sử dụng lá bài đó nhưng hiện tại nàng không chút do dự tung ra vương bài của mình.
“Các vị khổ cực rồi!” Hải Tâm Băng cười ôn hòa nói.
Hải Tâm Băng vóc người cao gầy, đôi mắt màu xanh lam, da trắng như tuyết. Bình thường nàng đều tỏ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị khó tránh khỏi làm người ta nghĩ tới băng sơn mỹ nhân. Bây giờ nàng khẽ mỉm cười lại khiến người ta liên tưởng tới gió mùa xuân.
Vị trung niên nhân này tên là Mãn Châu, là tộc trưởng đương nhiệm của Lâm Du tộc, cũng là con của lão tộc trưởng. Trên trán hắn có nhiều lá cây nhất, có ba lá, toàn thân hắn toát ra vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh giống như dã thú.
Mãn Châu không nói nhiều, sau khi hành lễ liền đi qua một bên. Chúc Nam Nguyệt tiến lên an bài trận doanh Lâm Du tộc đóng giữ.
Lâm Du tộc đã đến làm Hải Tâm Băng thở phào nhẹ nhõm. Lần này Mãn Châu mang theo một vạn tinh nhuệ của Lâm Du tộc, chiến bộ có thực lực mạnh mẽ, so với vương bài chiến bộ của Bắc Nguyên Băng phủ thì không thua kém là bao.
Rất ít người biết rốt cuộc có bao nhiêu thế lực đã dựa hơi Hải Tâm Băng để kinh doanh trong những năm gần đây.
Có thể nhìn thấy điều đó từ các chiến bộ đang cuồn cuộn không ngừng chạy về phía minh vương hà.
Chiến bộ xung quanh doanh trướng của Hải Tâm Băng càng ngày càng nhiều.
-------------------------------
“Đã bảy mươi bốn chiến bộ rồi!”
Khi nghe thấy lời này tiểu điếm như muốn nổ tung, tiếng nghị luận vang lên không dứt. Những chuyện có liên quan tới cuộc chiến vương quyền đều được toàn bộ Minh cảnh chú ý tới. Không có ma tộc nào không chú ý tới điều này, vương, một chữ này có ý nghĩa thần thánh đối với ma tộc.
Trong vô thức, số lượng người ủng hộ tân vương càng ngày càng tăng. Trong tiểu điếm có thể nhận ra đa số người đều ủng hộ tân vương. Đối với bọn họ Hải Tâm Băng có thể coi là kiêu hùng nhưng vẫn chưa đạt tới tầm cao của vương.
Nếu Hải Tâm Băng có tư cách thành vương vậy vì sao lão minh vương không chọn nàng?
Đây đã trở thành câu nói cửa miệng của những người ủng hộ tân vương. Số lượng người ủng hộ tân vương tăng mạnh, bảy ngày bảy đêm liên tục tiến công thật sự quá kinh khủng rồi! Khí phách đi cùng với tác phong nhanh nhẹn dũng mãnh của ma tộc làm mọi người đều phục sát đất, ai ai cũng sùng bái!
Được dẫn dắt bởi vương giả có khí phách tuyệt luân như thế nhất định sẽ rất dễ chịu!
Trong đầu rất nhiều người hiện lên ý nghĩ này.
Vốn dĩ lời kêu gọi của Hải Tâm Băng rất có trọng lượng giờ đây lại chẳng được ai coi trọng. Có thể thế lực trong tay Hải Tâm Băng càng ngày càng mạnh nhưng nàng chắc chắn không thể có được khí phách như thế. Bây giờ chẳng ai quan tâm tới vấn đề lai lịch của tân vương nữa! Năm đó lão minh vương không phải cũng ngang trời xuất thế sao, có ai biết rõ lai lịch của lão minh vương chứ?
Vấn đề hiện tại chính là nếu tân vương không thắng được Hải Tâm Băng thì hắn không thể đăng vị được.
Lão minh vương đã dùng mười năm để biến minh vương cung thành nơi tượng trưng cho vương quyền.
“Hải Tâm Băng ẩn dấu sâu thật! Người ủng hộ nàng cũng thật nhiều!”
“Không thể ngờ được! Đã vượt qua hai mươi vạn người rồi!”
Rất nhanh đã có ngươi đưa ra con số chính xác: “Hai mươi hai vạn người!”
Rào, mọi người trong tiểu điếm đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh. Chiến bộ hai mươi hai vạn người, thật là phô thiên cái địa, dày đặc chi chít không có điểm cuối. Mọi người trong tiểu điếm đều phát hiện ra trí tưởng tượng kém cỏi của bọn họ căn bản không thể nào tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
“Vượt qua hai mươi lăm vạn, tin tức mới nhất, có chín chiến bộ nữa vừa tới minh vương hà.”
Thoáng cái tiểu điếm liền trở nên trầm mặc.
Rất lâu sau mới có người ấp úng nói: “Chẳng lẽ không ai đi giúp tân vương sao?”
Vẫn là sự trầm mặc.
Không ai biết.
-----------------------------
“Chuẩn bị xong rồi!” Ma trơi nhảy lên trong hốc mắt trống rỗng của Cố Vô Song.
Ánh mắt bốn người khác cũng nhìn về phía quỷ chủ.
Quỷ chủ mặt không chút biểu cảm nói: “Vậy xuất phát thôi!”
“Lão đại, ngươi không nghĩ ngợi gì à?” Tư Độc nhịn không được hỏi. Thế cục trước mắt người ngoài có thể nhìn không rõ nhưng bọn họ lại biết tất cả.
Đừng tưởng Hải Tâm Băng sắp quyết chiến với tân vương, trên thực tế nàng đã thua rồi. Dù cho nàng chiến thắng tân vương nàng cũng không có khả năng ngồi lên vương vị! Điều này nói ra thì rất mơ hồ nhưng đó lại là sự thực. Nếu như chiến thắng tân vương thì nàng sẽ trở thành người có quyền thế lớn nhất ở Minh cảnh nhưng ngay cả như vậy nàng cũng không thể nào trở thành vương được!
Mà tân vương nếu chiến thắng nàng thì sẽ thuận lý thành chương mà trở thành vương.
Khí phách, Hải Tâm Băng không có khí phách của vương, hoặc có thể nói, Hải Tâm Băng đã bị khí thế của tân vương lấn át.
Cho nên Âm Lăng ngũ quỷ cảm thấy bọn họ không cần phải tham gia trận quyết chiến này, phần thắng của tân vương trong trận quyết chiến này nhỏ tới đáng thương. Hải Tâm Băng khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, lực lượng tích súc được là rất nhiều, tất cả đều gia nhập vào trận chiến quyết định sinh tử của nàng.
Tình báo của bọn họ rất chính xác, dựa theo phỏng đoán của bọn họ, sau khi chiến bộ của Hải Tâm Băng tập kết đủ thì sẽ vượt qua con số ba mươi vạn!
Con số này khiến họ cảm thấy run rẩy.
Hơn một nửa chiến bộ tinh nhuệ nhất của Minh cảnh đều vì Hải Tâm Băng mà tập trung ở đây! Sức mạnh của nàng vượt quá dự đoán của mọi người. Bây giờ xem ra Gia Mạn luôn được coi là kiêu hùng so với nữ nhân này thì còn kém xa.
Nhưng sức chiến đấu mà tân vương thể hiện ra thật sự quá kinh khủng, Hải Tâm Băng muốn thủ thắng thì nhất định phải trả giá rất đắt.
Kết quả bình thường nhất chính là lưỡng bại câu thương.
Đối với Âm Lăng vệ thì đây chính là kết quả tốt nhất, bọn họ tin chắc rằng minh chủ Vưu Triết cũng có cùng suy nghĩ như thế. Nhưng điều bọn họ không nghĩ tới là quỷ chủ lại ra lệnh xuất phát trợ giúp tân vương.
Âm Lăng quỷ chủ mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn Cổ Vô Song, nói với giọng cực kì khó nghe: “Có biết vì sao vương lại lựa chọn ta đóng giữ ở u minh vạn phần lăng không?”
“Bởi vì ta sinh ra ở đây.” Quỷ chủ thản nhiên nói: “Nơi này là cố hương của vương thượng.”
Âm Lăng ngũ quỷ kinh ngạc ngây người ra.
“Xuất phát!”
Âm Lăng vệ trùng trùng điệp điệp tiến lên, không ai lưu lại ở u minh vạn phần lăng.
-------------------------------
“Lâu quá không hoạt động rồi, vòng hai cũng to hơn một cỡ rồi.” Vưu Triết đầy cảm khái nói, hắn đã mập hơn trước kia một chút.
Trước mặt hắn là thuộc hạ số một, đại tướng Mã Duy với vẻ mắt cung kinh trang nghiêm cùng chiến bộ đang chờ lệnh xuất phát.
“Ài, Hải Tâm Băng thật đáng giận, bày ra thế trận lớn như vậy làm cái thân già này cũng phải động tay động chân.” Vưu Triết cằn nhằn nói liên tục: “Ta đã hạ quyết tâm không làm gì, đánh cái gì mà đánh, tầm nhìn của vương thượng đã lúc nào kém chưa? Được rồi, đi thôi, không biết có vượt qua được hay không nữa. Hải Tâm Băng điên thật rồi, nàng muốn Minh cảnh sụp đổ sao? Muốn tranh vương thì cứ tranh, cần gì phải làm như thế. Biết vì sao vương không phòng bị ta không? Bởi vì ta kiểu nào cũng chơi nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó…”
Hắn cứ lẩm bẩm mãi, nhọc nhằn bò lên chiến xa: “Đi thôi.”
Chiến bộ ầm ầm tiến lên.
-------------------------------
Tin tức Hải Tâm Băng tập trung hai mươi vạn đại quân đã được chứng thực, bầu không khí trong đội lập tức trở nên nặng nề hơn. Lương Vi cũng tốt, An Mạc cũng tốt, trình độ chiến tướng đều rất cao, bọn họ đương nhiên biết điều này có ý nghĩa gì.
Bất kể bọn họ tính toán thế nào thì khả năng dành thắng lợi của bọn họ trong trận chiến này đều cực nhỏ, nhỏ tới cực điểm.
Dù cho tân vương dũng mãnh tới mức nào, thực lực cá nhân cường hoành tới mức nào cũng tuyệt không thể chống lại số lượng chiến bộ đông đảo như vậy. Nếu tân vương chỉ có một mình, dựa vào thực lực cá nhân siêu cường thì chuyện bình yên trốn thoát là không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là trận chiến này chỉ có thể tiến chứ không được phép lùi.
Tốc độ bọn họ dần chậm lại, dường như vương thượng đang cố ý cho đối phương có thời gian tập kết. Khi mà số lượng chiến bộ đối phương đạt tới con số hai mươi vạn người thì không ai bình tĩnh được nữa.
Mặc dù bọn họ dũng mãnh nhưng không ngu, lực lượng song phương cách nhau quá xa.
Kì thực bọn họ hiểu rất rõ, những ngày nay sở dĩ bọn họ thắng như chẻ tre là do được hưởng lợi từ sức chiến đấu cường hãn của vương thượng. Chiến bộ hai mươi vạn người dù là vương thượng cũng tuyệt không có cơ hội thủ thắng.
Lương Vi và An Mạc đều rất lo lắng.
Tả Mạc hình như cũng hơi sốt ruột, sau mỗi lần đội ngũ dừng lại hắn đều bắt đầu luyện khí.
Mọi người đều cảm thấy rất cổ quái, tại sao vào thời điểm nước sôi lửa bỏng như này mà vương thượng còn muốn luyện chế thần trang? Thần trang dù có lợi hại đến mấy thì tác dụng vào lúc này cũng đều rất nhỏ bé.
Nhưng vương thượng lại hồn nhiên như không.