Im lặng như tờ.
Không ai nói gì, lúc này ba mươi vạn đại quân giống như ba mươi vạn con rối vậy, bọn họ không biết phải nói gì nữa. Bọn họ ngẩng đầu nhìn bóng người thẳng tắp ở phía xa xa trên bầu trời, mái tóc trắng như tuyết của hắn đang tung bay trong gió.
Trong vô thức, mọi người nhìn thấy ảo giác, hoang thú ở dưới chân hắn, thế giới cũng ở dưới chân hắn.
Giọng nói lạnh lùng từ đằng xa truyền tới vang vọng khắp Minh cảnh.
Cuộc quyết chiến lần này có quan hệ tới tương lai của Minh cảnh nên tất cả mọi người ở Minh cảnh chú ý tới. Rất nhiều người đứng ở xa xa dùng thận ảnh truyền tất cả những sự việc phát sinh ở đây về hậu phương. Hải Tâm Băng nắm chắc phần thắng trong tay nên không đuổi mấy người này đi, nàng muốn tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy tân vương mà bọn họ ký thác kì vọng không thể chịu nổi một kích liền sụp đổ. Nàng muốn trước mặt toàn bộ Minh cảnh đánh bại tân vương, chỉ có như vậy nàng mới có thể ngồi lên vương tọa!
Hải Tâm Băng không kịp hối hận.
Nàng cũng bị cảnh tượng diễn ra trước mắt làm cho khiếp sợ, đôi mắt màu lam trong suốt như biển rộng biến thành ngây dại.
Trên bầy trời, giong nói cao cao tại thượng như đang tuyên án.
“Ta là minh vương, toàn bộ Minh cảnh chỉ có ta mới có tư cách lấy thanh danh của Minh cảnh!”
“Các ngươi!”
“Không có tư cách!”
Giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc, nhịp điệu cũng không hề thay đổi. Không phẫn nộ, không gào thét, không chút cảm xúc.
Nhưng chính những lời nói đó lại khiến người ta không tự chủ được mà sợ hãi.
Trái ngược với giọng nói băng lạnh không chút cảm chút, khí thế của nam nhân đang đứng trên đỉnh đầu hoang thú không ngừng tăng lên.
Trong lòng mọi người không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, cảm giác sợ hãi quỷ dị vừa rồi lại ít đi nhiều.
Rốt cuộc cũng muốn đánh rồi hả?
Được thôi! Cùng lắm là chết chứ gì!
Bọn họ không hề ý thức được tâm tình của bọn họ đã có biến hóa.
Chỉ có một số người mới để ý thấy điều này, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên xám xịt. Thanh thế mà tân vương dựng lên thật sự quá kinh người, nó khiến lòng tin của bọn họ giảm mạnh. Bọn họ cứ nghĩ rằng dù tân vương dùng bất cứ loại thủ đoạn nào cũng không làm được gì, làm sao có thể ngờ một âm mưu hoàn hảo như thế lại trở thành sân khấu để tân vương biểu diễn.
Tất cả mọi người đều biết chuyện này hoàn toàn không phải dàn xếp trước.
Cự thú kinh khủng như thế mà cũng phải phục dưới chân tân vương, toàn bộ quá trình bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, vương uy khắc sâu vào trong lòng mỗi người, không thể xóa nhòa được.
Đây là vương uy sao?
Trước đây bọn họ không tin, không phục, cho rằng bọn họ có thể dựa vào nhân số để cải biến cái gọi là ‘vương’ nhưng giờ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ không thể nào kìm được, tâm tình trở nên xao động.
Chúc Nam Nguyệt trầm giọng quát lớn: “Tập trung tinh thần, chúng ta có ba mươi vạn ngươi!”
Lời này vừa vang lên lập tức khiến nhiều người bừng tỉnh. Đúng vậy! Bọn họ có tận ba mươi vạn người! Dù hắn có lợi hại tới đâu! Dù hắn có cự thú!
Thì có sao?
Ba mươi vạn người!
Sức mạnh đủ để thay đổi toàn bộ minh cảnh dùng để đối phó với một người sao có thể thất bại được chứ?
Làm sao có thể!
Một lần nữa bọn họ bình tĩnh trở lại, khôi phục ý chí chiến đấu. Trước mặt kì tích như vậy, trước mặt thần thoại như vậy, trước mặt tân vương sâu không dò được, tất cả chỉ khiến chiến công của bọn họ càng thêm chói lọi.
Nhưng rất nhanh sắc mặt bọn họ dần trở nên ngưng trọng hơn.
Khí thế thật kinh người!
Khí thế của tân vương đã vượt qua khí thế của Hạ Hầu Chi đang thiêu đốt thần lực.
Điều này không hề khiến người ta cảm thấy kì quái, trong mắt mọi người, thực lực cá nhân của tân vương đã rất gần với lão minh vương. Hắn dựa vào thực lực bản thân mà sáng tạo ra kì tích tiến công liên tục bảy ngày bảy đêm!
Nhưng khiến người ta cảm thấy giật mình chính là khí thế của hắn vẫn đang tăng lên!
Tăng lên với tốc độ kinh người!
Hắn tựa như một ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt, càng thiêu càng vượng, càng thiêu càng rừng rực.
Từng đợt khí tức kinh người tựa như một cơn sóng dữ đang cuộn trào mãnh liệt ầm ầm quét về bốn phía. Nơi nó đi qua, trong lòng mọi người không tự chủ được mà rung lên, khí tức kinh khủng đến cực điểm khiến bọn họ không thể nào né tránh.
Khí tức của hắn vẫn tiếp tục tăng lên!
Không ngừng tăng lên!
Sự ngưng trọng dần biến thành kinh sợ, kinh sợ biến thành hoảng sợ, ba mươi vạn người ngẩng đầu nhìn bóng người trên cao, bọn họ đã không thể nhìn thấy rõ nữa. Khí thế và uy áp cường đại mà tân vương phát ra làm không khí xung quanh hắn trở nên vặn vẹo, xung quanh hắn tựa như có vô số mạch nước ngầm phức tạp và rất hỗn loạn đang chảy.
Càng kinh người hơn chính là phạm vi vặn vẹo đang không ngừng mở rộng hơn.
Grừ!
Hoang thú dưới chân bỗng phát ra tiếng gầm giận dữ, ầm, trong không khí vang lên một tiếng trầm đục, trong nháy mắt thân thể khổng lồ như núi của nó cũng vặn vẹo theo.
Sóng khí lan tràn mang theo uy áp cường đại lấy hoang thú làm trung tâm ầm ầm khuếch tán ra bốn phía.
Hai luồng khí tức đan xen vào nhau làm thiên địa biến sắc.
Ba mươi vạn người đồng loạt biến sắc.
Càng khiến người ta cảm thấy không ngờ tới chính là khí thế của nam nhân đang đứng trên đỉnh đầu hoang thú vẫn không ngừng tăng lên, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Điều này sao có thể!
Ngay cả kẻ lạnh lùng như Chúc Nam Nguyệt cũng không thể giữ được bình tĩnh, nàng hoảng sợ nhìn lên trời.
“Điều này sao có thể!”
Nàng không ngừng lẩm bẩm trong miệng, trên bầu trời, khí thế do bóng người kia phát ra đã vượt qua cực hạn của nhân loại. Trong vô thức, nàng có ảo giác lúc này trên bầu trời không phải là con người mà là một mặt trời đang hừng hực thiêu đốt!
Đây mới là thực lực chân chính của hắn sao?
Sức mạnh của nhân loại sao có thể đạt tới mức này?
Bầu trời rõ ràng không có mây đen nhưng lại tối dần đi, đêm tối bao trùm tất cả.
Ca ca ca!
Mặt đất nứt ra tạo thành một cái khe, cái khe không ngừng kéo dài. Nham thạch cứng rắn là thế mà giờ đây cũng giòn tan tựa bánh quy, không ngừng đứt gãy. Trong nháy mắt, mặt đất đã xuất hiện vô số vết nứt tựa như mạng nhện.
Khí thế của người kia vẫn không ngừng tăng!
Uy nghiêm kinh khủng tới cực điểm tựa như mây đen bao phủ trong lòng mỗi người. Mọi người hoảng sợ phát hiện ra thân thể của bọn họ đang dần mất đi khống chế, bọn họ cảm thấy bản thân đang mất đi cảm giác.
Sợ hãi và tuyệt vọng không ngừng lan tràn trong lòng bọn họ.
Chỉ có cao thủ chân chính mới biết được thân thể của bọn họ không phải do bị đối phương khống chế mà là do khí thế của đối phương quá mức cường đại nên thân thể bọn họ mới theo bản năng mà tự bảo hộ mình.
Loại bản năng tự bảo vệ mình này bọn họ không thể nào khống chế được.
Mặc dù bọn họ hiểu rõ tình thế nhưng trong lòng không bởi vì thế mà thả lỏng, ngược lại càng sợ hãi hơn, chỉ phóng thích khí tức mà đã kinh người như thế, vậy thực lực của hắn rốt cuộc mạnh tới mức nào!
Trên đời này thực sự có người mạnh vậy sao?
An Mạc ngây ra như phỗng, trong lòng hắn không khỏi dậy sóng.
Vương thượng thật sự quá cường đại!
Ngay cả khi tạo ra kì tích bảy ngày bảy đêm tiến công mà người ta nói suốt thì vương thượng vẫn chưa sử dụng hết sức! Kết luận này khiến An Mạc có chút khó hiểu, nói thật, tiến công bảy ngày bảy đêm liên tục như thế cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng tự hào.
Trong mắt hắn, kì tích này sẽ không bao giờ có thể xuất hiện được nữa!
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy vương thượng chói lọi như mặt trời làm người ta không thể nhìn thẳng, hắn mới phát hiện ra chút tự hào ấy mới buồn cười làm sao!
Đến bây giờ hắn mới hiểu ra lá bài mà vương thượng chưa lật là gì.
Lá bài mà vương thượng chưa lật chính là thực lực tuyệt đối vượt quá sức tưởng tượng của hắn!
Đây mới là lá bài mà vương thượng chưa lật. Ngay từ đầu vương thương đã không muốn dùng thủ đoạn hay mưu kế để giải quyết Hải Tâm Băng, vương thượng muốn dùng thực lực tuyệt đối của mình để nghiền nát đối phương!
Không ai ngờ tới, An Mạc cũng không ngờ tới, bởi vì không ai có thể tưởng tượng được thực lực một người lại có thể đàn áp được ba mươi vạn người.
Bọn họ chưa bao giờ nghe thấy điều này.
Nhưng cảnh tượng như thế lại đang diễn ra hết sức rõ ràng ngay trước mặt họ.
An Mạc ngơ ngác nhìn lên trời, ở đó có một nam nhân đang không ngừng phát ra khí thế đáng sợ của mình.
Đây là vương sao?
-------------------------------
Mặt đất đang không ngừng run rẩy tựa như dưới nền đất đang có một con quái thú rục rịch muốn động.
Bỗng một tảng đá lớn bằng đầu nắm tay thoát khỏi lực hấp dẫn chậm rãi bay lên khỏi mặt đất.
Tựa như phản ứng dây chuyền, từng khối đá to không ngừng bay lên khỏi mặt đất, phiêu phù trong không trung.
Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng quỷ dị chấn động lòng người trước mắt.
Khí thế của nam nhân đang đứng trên đỉnh đầu hoang thú vẫn không ngừng tăng lên!
Không hề có xu thế giảm bớt!
Trong lòng mọi người chỉ có sợ hãi, không có gì ngoài sợ hãi, kể cả là Hải Tâm Băng!
Khí tức mênh mông vô biên giống như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt không ngừng khuếch tán ra.
Ngoài trăm dặm, ngoài ngàn dặm…
Cho tới khi lan ra khắp một giới!
Mà lúc này, lấy minh vương hà là trung tâm xung quanh giống như tận thế, vô số đá vụn phiêu phù trong không trung, minh vương hà ngừng chảy, nước sông đứng im. Không khí vặn vẹo rung động mãnh liệt như đang ở tâm bão vậy, trong vòng trăm dặm lấy minh vương hà làm trung tâm, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
Chỉ có gương mặt ẩn sau tấm mặt nạ đồng thau kia là vẫn lạnh lùng, đôi mắt hờ hững tựa như thần linh đang nhìn thẳng vào lòng người.
Tả Mạc mở hai tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một chiếc hộp màu ám kim.
Vương giới!
Tả Mạc ném vương giới vào trong không trung.
Vương giới phát ra một quầng sáng.
Thế giới đột nhiên trở nên yên lặng.
Gió bão biến mất, khí tức kinh khủng biến mất, không gian vặn vẹo biến mất.
Mọi người bỗng thấy bản thân đang ở trong một biển thần văn vô biên vô tận, thần văn có màu sắc khác nhau, mênh mông như biển sao, nhìn không thấy cuối. Trung tâm của biển thần văn này là một thái dương màu vàng thật lớn đang chậm rãi di chuyển, bên ngoài thái dương tràn ngập kim sắc hỏa diễm đang không ngừng phun ra nuốt vào, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Biển thần văn này mênh mông tới mức ba mươi vạn người ở trong đó cũng cảm thấy nhỏ bé như hạt bụi.
Yên lặng, yên lặng như tờ.
Mặt Hải Tâm Băng xám ngoét lại, trên mặt nàng trắng bệch không hề có chút huyết sắc nào.
Nàng bỗng nhớ tới lời đồn về thần cấp trong cuộc chiến Ương Thổ Nguyên!
Thần cấp trong truyền thuyết!
Nàng ngơ ngác nhìn biển thần văn mênh mông khiến người ta thất vọng. Bỗng nàng phát hiện ra nàng thật quá buồn cười, nàng cố gắng giãy dụa, nàng cố gắng bố trí, nàng nỗ lực làm tất cả nhưng trước thực lực tuyệt đối của đối phương thì tất cả đều trở thành nền tốt nhất, trở thành bàn đạp tốt nhất, trở thành bối cảnh hoa lệ nhất tôn vinh truyền kì tân vương.
Cả người nàng run bần bật, nàng vô cùng đau khổ, đau tới thấu xương.
Đằng nào cũng thất bại vậy cứ để cho nó hoàn toàn thất bại đi!
Bỗng Hải Tâm Băng ngẩng mặt nhìn lên, gương mặt tái nhợt hiện ra nụ cười sầu thảm.
Nàng bất ngờ đánh về phía nam nhân đang đứng trên đầu hoang thú.