Rốt cuộc cũng hoàn thành lời hứa với Thi, Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm.
Đối với việc thừa kế vương vị hắn không có quá nhiều lo lắng, thân là thần cấp, hắn đã là một trong những cao thủ mạnh nhất hiện nay. Diễn biến so với những gì hắn tưởng tượng thì thuận lợi hơn nhiều, trước đó hắn đã dự đoán tình huống xấu nhất nếu không thể khuất phục được ba mươi vạn đại quân thì hắn sẽ phong toả toàn bộ giới.
Đương nhiên đó là trong trường hợp xấu nhất. Ba mươi vạn đại quân hơn nữa còn là tinh nhuệ của Minh cảnh, nếu giết sạch thì nguyên khí của Minh cảnh sẽ đại thương. Tả Mạc không có thành kiến gì về việc chém giết nhưng nếu không cần giết chóc thì hắn sẽ không làm.
Kết quả trước mắt mới là tốt nhất.
Kết quả này vượt xa dự đoán của Tả Mạc do đó hắn liền suy nghĩ tới kế hoạch tiếp theo.
Ngoại trừ đám người An Mạc Lương Vi, không ai biết tới thân phận vua Mạc Vân Hải của Tả Mạc. Hắn nhận ra đây có lẽ chính là một cơ hội tuyệt vời.
Tạm thời hắn không thể nghĩ ra làm thế nào để lợi dụng nó.
Bỗng, tiếng hoan hô ở xa cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, tâm niệm vừa động, tất cả những phát sinh ở bên ngoài đều hiện rõ trong đầu hắn.
Ở hai bên đường tập trung rất nhiều người, mọi người đi thành đoàn không nhìn thấy điểm cuối.
Nơi chiến xa đi qua mọi người đồng loạt quỳ gối: “Ngô vương tại thượng!” Những tiếng hô vang dồn dập không dứt.
Chiến bộ đi theo An Mạc đều ưỡn ngực ngẩng đầu, trên mặt bọn họ hiện lên sự tự hào.
Tả Mạc hơi giật mình.
Hắn ở Mạc Vân Hải cũng không thể có được đãi ngộ như thế, dù hắn là người sáng lập ra Mạc Vân Hải. Nguyên nhân dẫn tới điều này là do khác biệt văn hoá giữa hai vùng miền, thành viên chủ yếu của Mạc Vân Hải là tu giả, chưa bao giờ có người đứng ra thống nhất nên tu giả không có vương. Còn ma tộc, thời đại nào bọn họ cường thịnh nhất thì sẽ có vương xuất hiện. Trong lòng bọn họ, địa vị của vương rất thần thánh, đối với hầu hết ma tộc mà nói thì vương chính là hi vọng của bọn họ, là người mà bọn họ sẵn sàng hi sinh tính mệnh của mình để đi theo.
Tân vương thể hiện ra thực lực tuyệt đối làm trên dưới Minh cảnh đều hi vọng vào tương lai.
Mỗi khi ma tộc xuất hiện một vị vương cường đại thì đó chính là thời gian thịnh vượng nhất của ma tộc.
Khi đội ngũ tiến tới gần minh vương cung thì bên ngoài đã đông nghịt người. Tất cả thủ lĩnh của các thế lực to nhỏ ở Minh cảnh đều đã tập trung ở đây. Bọn họ vừa nhìn thấy đội ngũ tân vương tới thì xôn xao hết lên.
Tả Mạc từ trong chiến xa đi ra, trước mặt là một biển người mênh mông vô cùng vô tận làm người ta khiếp sợ.
Tiếng hoan hô như trời long đất lở khiến tất cả mọi người không khỏi cảm thấy chấn động. Mấy người An Mạc chưa bao giờ kích động như vậy, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như thế, trong lòng bọn họ đều cảm thấy rất tự hào.
“Ngô vương tại thượng!”
Không biết người nào hô câu đầu, càng ngày càng có nhiều người hô theo, cánh tay không ngừng đưa lên. Tiếng hô vang dội, mặt đất cũng vì thế mà rung lên.
“Ngô vương tại thượng!”
“Ngô vương tại thượng!”
Mọi người dường như không biết mệt mỏi, mặc dù khản cổ nhưng vẫn cố gắng hô to.
Tả Mạc đứng ở trên chiến xa, trên mặt vẫn đeo mặt nạ đồng thau, tất cả như chúng tinh ủng nguyệt, hào mang lấp lánh. Hắn nhìn bốn phía, ánh mắt thoáng nhìn qua mọi người, hắn có thể nhìn thấy sự kì vọng vào tương lai trong mắt mọi người, hắn có thể nhìn thấy sự sùng bái của họ dành cho hắn, hắn có thể nhìn thấy niềm tự hào và kiêu ngạo trên gương mặt họ.
Đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy áp lực nặng nề.
Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ phải dẫn dắt bọn họ, hắn đã trở thành vương của bọn họ.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, trịnh trọng tuyên bố: “Lấy thanh danh của minh vương, ta hứa sẽ bảo vệ vùng đất này!”
-------------------------------
Thân thể của Thi chỉ còn lại một nửa, hắn nghe thấy lời hứa của Tả Mạc thì biết Tả Mạc đã đồng ý với mình.
Trên mặt Thi hiện ra nụ cười rất khó coi, hắn như trút được gánh nặng, cả người chỉ còn lại một nửa.
Quay sang nhìn đại điện trống vắng, hắn lẩm bẩm: “Chúng ta làm nốt cho xong thôi.”
Khí thế của Thi ầm ầm bạo phát.
Cả người hắn phát ra ánh sáng tựa như một vì sao, thân thể chỉ còn hơn nửa nhanh chóng tan rã. Cùng lúc đó, trong năm góc khuất của Minh cảnh, năm luồng khí tức quen thuộc lập tức bốc lên cao.
Trên mặt Thi hiện ra vẻ hiền hoà, môi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn các ngươi!”
Ánh sáng chói mắt nhanh chóng nuốt chửng thân thể hắn, ánh sáng chiếu rọi bao phủ toàn bộ Minh cảnh.
Vẻ mặt hắn đầy trang trọng nghiêm túc: “Sáu người chúng ta nguyện lấy thân tàn phách khuyết mãi mãi trấn giữ Minh cảnh, không nhập luân hồi hỗn độn để bảo vệ bình an nơi này!”
Oanh!
Trong nháy mắt bạch quang chói mắt đã nuốt chửng Thi.
Dư âm vẫn còn vang vọng trong không trung.
“… Bảo vệ bình an…”
Sáu cột sáng phóng lên bầu trời Minh cảnh rồi nhanh chóng biến mất.
Đại điện trống rỗng không có gì.
-------------------------------
Tả Mạc bỗng ngẩng đầu.
Hắn cảm giác được khí tức của Thi!
“… Bảo vệ bình an…” Những lời nói ấy vang vọng bên tai tả Mạc, trong nháy mắt, khí tức của Thi liền biến mất không chút dấu vết.
Bỗng một điểm sáng màu trắng nhỏ bằng hạt gạo rơi xuống mặt Tả Mạc, cảm giác lạnh lẽo nhưng lại tràn ngập khí tức thần lực.
Trên trời xuất hiện vô số điểm sáng màu trắng giống như hoa tuyết bay trong gió, mông lung mỹ lệ.
Trong đám đông bỗng có người hô lớn: “Thứ này có thể gia tăng thần lực!”
Mọi người lập tức trở nên hưng phấn, tất cả đều bay lên không trung đuổi theo những điểm sáng này.
Cùng lúc đó, các giới thuộc Minh cảnh đều xuất hiện điểm sáng bay tán loạn như tuyết.
Tâm trạng Tả Mạc lập tức trở nên kém hơn, hắn đã sớm có chuẩn bị cho việc Thi ngã xuống nhưng khi nó thật sự phát sinh Tả Mạc vẫn không thể nào nén được bi thương.
Thi là cường giả kì lạ nhất mà hắn từng gặp qua, hắn có thực lực siêu cường. Trong toàn bộ cao thủ mà Tả Mạc từng gặp qua thì Thi có thể xếp vào hàng ngũ những người mạnh nhất nhưng cường giả như vậy lại vẫn rất quyến luyến mảnh đất này.
Cảm tình như vậy Tả Mạc chưa bao giờ cảm thụ được từ những người khác.
Ngay cả cuối cùng…
Trong mắt rất nhiều người, dị tượng trời sinh lại trùng với thời điểm tân vương đăng vị càng chứng tỏ tân vương bất phàm.
Quang vũ diễn ra trong ba ngày ba đêm.
Toàn bộ Minh cảnh đều cuồng hoan ba ngày ba đêm.
-------------------------------
Khi bóng dáng năm người xuất hiện trước mặt Tả Mạc thì hắn không thể nào kìm nén được cảm xúc của mình nữa, mắt hắn mờ đi.
“Thiếu gia!” A Quỷ vừa nói vừa khóc, vùi đầu vào trong lòng Tả Mạc khóc như một đứa trẻ.
Tả Mạc lệ tràn khoé mi, nói không ra lời, khẽ vỗ vỗ lưng A Quỷ.
A Quỷ sau khi bình thường trở lại thì không còn cứng nhắc khô khan nữa. Là một nữ tử kiên cường nên rất nhanh nàng đã nhận ra sự thất thố của mình, nàng thẹn thùng rời khỏi lòng Tả Mạc, trên mặt vẫn còn vương hai dòng lệ.
“Sư đệ!” Vi Thắng nhìn Tả Mạc, viền mắt hơi ửng đỏ.
Con người hắn vốn vô cùng cứng cỏi tựa như sắt đá, giờ phút này cũng không kìm được kích động. Khi hắn nhìn thấy năm cỗ thần mộc quan, nghĩ tới sư đệ kéo theo năm cỗ thần mộc quan lang bạt trong hư không vô tận những mười năm, gian khổ như thế không nghĩ cũng biết!
“Đại sư huynh!” Tả Mạc rất kích động.
Hai người ôm chằm lấy nhau.
La Ly đứng bên cạnh Ngã Ly, từ hư hoá thực, bây giờ hắn đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích. Hắn cũng vô cùng kích động: “Sư huynh!”
Tả Mạc nhìn thấy La Ly thì không khỏi nở nụ cười: “Ước muốn của sư đệ rốt cuộc cũng thành hiện thực, có thể song túc song phi với Ngã Ly rồi.”
La Ly không ngờ Tả Mạc lại trêu hắn như vậy, mặt đỏ bừng bừng, ngược lại Ngã Ly thì rất phóng khoáng, ngoài mặt mặc dù không nở nụ cười nhưng không còn vẻ cứng nhắc khó gần như trước nữa.
“Đại nhân!” Giọng Tông Như có chút cố sức nhưng Tả Mạc vẫn có thể cảm nhận được sự kích động ẩn chứa trong đó.
Tả Mạc đấm Tông Như một cái rồi cười nói: “Được được được!”
Trong mọi người, tỉnh táo nhất vẫn là Tằng Liên Nhi, nàng vẫn giữ vẻ mặt vân đạm phong khinh. Nàng phát hiện ra mắt Tả Mạc đang nhìn về phía mình, hai mắt chớp chớp nói: “Ngươi đã là minh vương rồi, chi bằng làm nốt bách man vương đi.”
Tả Mạc trăm triệu lần không nghĩ tới Tằng Liên Nhi vừa mở miệng đã nói ra những lời to gan lớn mật như vậy.
“Quan hệ giữa ngươi và Bách Man cảnh chúng ta thâm sâu hơn Minh cảnh nhiều, ngươi làm minh vương là chuyện tốt nhưng không thể bên trọng bên khinh được, cha ta vẫn còn ở Bách Man cảnh đó.” Tằng Liên Nhi chớp chớp mắt.
Tả Mạc bình thường trở lại, không nói nhiều, thản nhiên nói: “Ta đang suy nghĩ tới việc này.”
Không sai, Tả Mạc đang suy nghĩ tới việc này.
Lúc trước Tả Mạc có nghĩ tới việc làm thế nào để lợi dụng thân phận minh vương của mình, ngay lập tức hắn liền nghĩ tới Bách Man cảnh. Nếu hắn dùng thân phận minh vương để tấn công Bách Man cảnh thì khó khăn hắn gặp phải sẽ nhỏ hơn rất nhiều so với việc hắn lấy thân phận Mạc Vân Hải đi tấn công Bách Man cảnh.
Do Minh cảnh và Bách Man cảnh đều là ma tộc, hắn dùng thân phận minh vương nên dân chúng Bách Man cảnh không quá bài xích hắn. Nếu lấy thân phận Mạc Vân Hải để tấn công Bách Man cảnh thì rất dễ khiến toàn bộ ma tộc phản kháng.
Mấy ngày này hắn đã xem lướt qua tình huống của Bách Man cảnh, hiện tại Ma Thần điện là mạnh nhất ở Bách Man cảnh, bất luận liên minh Ma Soái hay là Anh Hào Minh đều đang suy thoái. Nhưng muốn thống nhất Bách Man cảnh thì Ma Thần điện vẫn còn phải đi một quãng đường dài.
Đối với hắn thì đây chính là một cơ hội rất tốt.
Sau cuộc chiến tranh chấp vương vị, sức mạnh của Minh cảnh không hề bị ảnh hưởng, dùng sức của Minh cảnh để đối phó với Ma Thần điện thì khả năng thắng là rất lớn. Cùng với uy thế của tân vương, thống nhất được nhân tâm, dù cho thôn tính liên minh Ma Soái và Anh Hào minh, chèn ép không gian sống của Ma Thần điện, những điều đó đều rất có lợi cho Minh cảnh.
Một khi thân phận vua Mạc Vân Hải bị bại lộ, hắn muốn làm điều này sẽ không còn dễ dàng như trước nữa. Không ai muốn ngồi nhìn một con quái vật dần mạnh lên, Ma Thần điện không, Côn Luân cũng không và chắc chắn yêu tộc cũng không.
Các phương đó rất có khả năng sẽ liên thủ với nhau để đối phó bọn họ, vậy bọn họ sẽ rơi vào tình trạng bốn bề thọ địch.
Lấy thân phận minh vương chinh phạt Bách Man cảnh đó chỉ là nội chiến của ma tộc, Côn Luân sẽ không cảnh giác. Mà yêu tộc thì càng không nhúng tay vào việc này, chiến tranh giữa yêu và ma không thường xuyên xảy ra nên nội chiến ma tộc yêu tộc sẽ đứng nhìn.
Huống hồ Minh Nguyệt Dạ còn đang sức đầu mẻ trán, ốc còn không mang nổi mình ốc thì nói làm gì.
Nếu có thể thực hiện mục tiêu này, thống nhất Bách Man cảnh trở thành vua của ma tộc, còn có thêm Mạc Vân Hải thì không ai có thể địch lại hắn, ngay cả Côn Luân cũng còn kém.
Nếu không thành công mà chỉ đánh chiếm được liên minh Ma Soái thì Minh cảnh và Mạc Vân Hải sẽ thông với nhau, một thế lực rất lớn được tạo ra.
Ngoài ra Tả Mạc còn có sát chiêu khác nữa.