Trong cảm nhận của ma tộc chiến tranh có địa vị rất đặc biệt, bọn họ rất yêu thích chiến tranh, hoàn toàn khác với tu giả và yêu tộc. Tu giả không sợ hãi chiến tranh, yêu tộc không thích chiến tranh còn ma tộc thì vô cùng hứng thú với nó. Thậm chí Tả Mạc còn cảm thấy loại hứng thú này cuồng nhiệt tới mức không thể dùng lời nói để diễn tả nó.
An Mạc trù tính đại cục hiệu quả tất nhiên rất tốt.
Chỉ trong mười lăm ngày ngắn ngủi, toàn bộ Minh cảnh đều đã tổng động viên xong. Minh cảnh từ trên xuống dưới đều vô cùng mong đợi cuộc chiến này, sĩ khí toàn quân tăng vọt.
Trước khi Tả Mạc xuất phát, tình báo Côn Luân tấn công Thiên Hoàn đã được Mạc Vân Hải truyền tới cho hắn.
Tả Mạc và Lâm Khiêm giao chiến nhiều năm nên rất hiểu nhau, vừa nhìn Tả Mạc lập tức hiểu rõ ý định của Lâm Khiêm.
Những ngày này, Tả Mạc lúc nào cũng nghiên cứu tình thế của tu chân giới, vô số tình báo và tư liệu được Mạc Vân Hải truyền tới, tình hình hiện tại của Tu Chân giới dần dần hiện rõ trong đầu hắn.
Thiên Hoàn đã suy thoái nhiều, chắc chắn không phải là đối thủ của Côn Luân.
Hơn nữa Tả Mạc dự đoán Côn Luân sẽ để Mễ Nam đánh trận đầu, kẻ hiểu Thiên Hoàn nhất không ai khác chính là Mễ Nam. Mễ Nam sau khi gia nhập Côn Luân được hưởng đãi ngộ cực tốt, không những vẫn được chỉ huy chiến bộ trước đây mà còn nhận được rất nhiều vật tư và tinh thạch bổ sung, xứng đáng với câu binh hùng tướng mạnh.
Mễ Nam vì tránh hiềm nghi cũng để chứng minh thực lực của bản thân nên nhất định sẽ dốc toàn lực.
Chiến tướng của Lê Tiên Nhi cũng không kém, Mục Song vốn là một trong thập đại chiến tướng mà Công Dã Tiểu Dung mấy năm qua cũng phát triển kinh người, đã tương đương với đỉnh giai chiến tướng. Nhưng do Thiên Hoàn phân liệt, vốn nguyên khí đã đại thương, mấy năm qua còn diễn ra nội chiến, căn cơ của bọn họ đã giảm mất bảy tám phần. Mục Song và Công Dã Tiểu Dung không thể làm được nhiều, người càng đánh càng ít, tiền càng đánh càng ít.
Đại quân Côn Luân tiến vào, Thiên Hoàn chắc chắn không thể chống đỡ được.
Một khi thôn tính xong Thiên Hoàn, Côn Luân có thêm nửa cảnh nữa là đã gom đủ ba cảnh. Bản đồ rộng lớn như vậy làm người ta nhìn cũng choáng váng đầu óc.
Nhưng Tả Mạc không định để Côn Luân thuận lợi hoàn thành.
Hàn mang chớp động trong mắt hắn.
So danh tướng thì Côn Luân còn chưa đủ tầm!
-------------------------------
Cốc Lương Đao ném chiến báo về thất bại của Mục Song lên bàn rồi đứng dậy.
“Đại ca! Đã chuẩn bị tốt rồi!” Song Vũ trầm giọng nói, ánh mắt chớp động, trong mắt tràn ngập chiến ý.
Mười năm trước, bọn họ thua dưới tay Tiết Đông, mười năm qua hắn chưa bao giờ ngừng tu luyện, thực lực hiện tại của hắn đã đạt chuẩn thần cấp.
Cuối cùng cũng đợi được để trả thù một tiễn năm đó!
Tất cả chiến bộ dưới trướng Cốc Lương Đao đều cố gắng hết sức. Trận chiến năm đó bại thực quá thảm! Cốc Lương Đao đã bị đả kích quá nặng và trong khoảng thời gian dài hắn suy sụp tưởng không gượng dậy nổi.
Trong lòng mọi người, Cốc Lương Đao có địa vị cực cao, mọi người khi nhìn thấy lão đại sa sút như vậy thì trong lòng đều cảm thấy rất khó chịu, cừu hận với Côn Luân ngày càng trở nên sâu đậm.
Tóc Cốc Lương Đao dần chuyển sang màu hoa râm.
Nhưng lúc này hắn lại giống như năm đó, cả người tỏa ra hào khí bễ nghễ thiên hạ, trong mắt hắn có một ngọn lửa đang bừng bừng cháy.
Cốc Lương Đao gật đầu cất bước đi ra ngoài cửa.
Hắn đẩy cửa ra.
Bên ngoài chiến bộ đứng nghiêm trang trong gió lạnh.
Trên mặt mỗi người đều hiện lên chiến ý bừng bừng, gió lạnh không làm bọn họ cảm thấy chùn lòng. Sống lưng ai cũng thẳng tắp, ánh mắt thì cuồng nhiệt.
Cốc Lương Đao nhìn chiến bộ do chính tay mình xây dựng nên, nhìn từng gương mặt thuộc hạ thân quen nhiều năm, trong lòng không khỏi kích động.
Hắn cố gắng kìm chế kích động trong lòng, trầm giọng nói: “Mười năm trước chúng ta bại trận, mười năm sau chúng ta lại tới.”
Nhớ tới thảm bại mười năm trước, hô hấp của mọi người đều trở nên nặng nề, gương mặt biến thành dữ tợn.
“Mười năm trước, chúng ta bỏ qua, mười năm sau, chúng ta phải lấy lại.”
Ánh mắt Cốc Lương Đao sắc như dao, chậm rãi đảo qua toàn trường, nhấn mạnh từng chữ một: “Lần này – phải – thắng!”
“Phải thắng!” “Phải thắng!” “Phải thắng!”
Tiếng hô như trời long đất lở vang lên trong gió, ai ai cũng cảm thấy máu trong người như muốn sôi trào.
“Xuất phát!” Cốc Lương Đao là người đầu tiên tiến lên.
-------------------------------
Dưỡng Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào hạc giấy trên tay, tựa như trên đó có gì đó rất đặc biệt. Hắn giữ nguyên tư thế đó cả nửa canh giờ.
Người kia vừa xuất hiện đã làm ra chuyện lớn như vậy.
Vận khí của Lâm Khiêm thật không tốt nên mới gặp phải đối thủ như thế, thật đáng thương…
Dưỡng Nguyên Hạo thầm nghĩ thế nhưng ngoài mặt lại có chút hả hê. Trước đó hai canh giờ hắn vừa mới nhận được tin Côn Luân tiến công Thiên Hoàn, thế như chẻ tre.
Được rồi, ác nhân sẽ có ác nhân trị…
Dưỡng Nguyên Hạo tự an ủi mình. Kì thực hắn cũng biết bất luận là hắn hay Cốc Lương Đao đều không thể giữ thế trung lập được nữa. Xu thế thiên hạ thống nhất là không thể ngăn cản, bọn họ chỉ có thể gia nhập vào một trận doanh.
Vốn hắn cứ nghĩ rằng chuyện Côn Luân thống nhất tứ cảnh thiên chỉ là việc sớm hay muộn, nào ngờ Tả Mạc biến mất mười năm bỗng dưng xuất hiện, thoáng cái đã đảo ngược tình thế.
Sự thực đúng là không ai có thể chống lại Côn Luân, đấy là khi không có Tả Mạc.
Tả Mạc còn sống ngoài ý nghĩa Mạc Vân Hải hùng hậu sẽ không sụp đổ còn có một ý nghĩa khác cũng không kém phần quan trọng. Sự có mặt của Tả Mạc có thể hình thành nên một liên minh vô cùng cường đại.
Cốc Lương Đao, tứ đại thiền môn và Mạc Vân Hải tạo thành liên minh, thực lực là rất mạnh.
Thậm chí ngay cả đám người Lê Tiên Nhi của bắc Thiên Hoàn cũng có khả năng trở thành đồng minh.
Kì thực Dưỡng Nguyên Hạo và Tả Mạc đã sớm phối hợp ăn ý với nhau, năm đó hắn cũng chuẩn bị gia nhập vào Mạc Vân Hải nhưng không ngờ Tả Mạc lại biến mất nên hắn mới không làm gì. Dù vậy vào thời điểm mấu chốt hắn vẫn ra tay trợ giúp Công Tôn Sai cướp đoạt Tây Huyền.
Năm đó Cốc Lương Đao hùng tâm vạn trượng, thảm bại mười năm trước đã làm hùng tâm của hắn mai một. Dưỡng Nguyên Hạo có thể khẳng định chắc chắn Cốc Lương Đao sẽ gia nhập vào Mạc Vân Hải.
Nếu bọn họ đều dựa vào Mạc Vân Hải vậy Mạc Vân Hải đã có trong tay bốn vị đỉnh giai chiến tướng, so với Côn Luân thì còn nhiều hơn một người.
Mạc Vân Hải trở thành nơi thích hợp nhất để các thế lực không thích hoặc không thể nào gia nhập Côn Luân đầu nhập.
Dưỡng Nguyên Hạo sau khi nhận được hạc giấy của Tả Mạc thì bắt đầu chuẩn bị để bất cứ lúc nào tứ đại thiền môn cũng có thể gia nhập Mạc Vân Hải.
Nhưng…
Kế hoạch này của Tả Mạc thực sự quá ngoan độc...
Trong tay Dưỡng Nguyên Hạo bốc lên một ngọn lửa, trong nháy mắt ngọn lửa liền nuốt chửng hạc giấy đốt thành tro tàn.
Trong ánh lửa, Dưỡng Nguyên Hạo đứng dậy.
Mười năm rồi, bản thân cũng không quá nhàn rỗi!
-------------------------------
Mặt Lê Tiên Nhi xám ngoét lại.
Mục Song bại rồi!
Hắn thua ở trong tay Mễ Nam. Lê Tiên Nhi biết rõ, chênh lệch thực lực giữa Mễ Nam và Mục Song không lớn, mấy năm nay song phương đã giao chiến qua không ít, thắng bại đều có.
Nhưng Mễ Nam sau khi được bổ sung thì trở nên mạnh mẽ, chiến bộ của Mục Song thì không đồng đều và nguyên vẹn, ngay cả thần trang cũng không giống nhau.
Mễ Nam rất quen thuộc với bố trí của Thiên hoàn, lúc này hắn đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, thế tấn công như nước lũ làm người ta hít thở cũng khó khăn.
Mục Song không thể nào ngăn cản được bước tiến của Mễ Nam nên phải thoái lui liên tục.
Mười năm qua, chiến đấu giữa nam bắc Thiên Hoàn chưa từng ngừng lại. Thiên Hoàn từ trên xuống dưới đều không thể chấp nhận được việc môn phái phân liệt, dù mệt mỏi tới mấy mọi người cũng đều cắn răng duy trì.
Lê Tiên Nhi có chỗ không hiểu.
Mấy năm nay nàng chưa bao giờ ngừng tu luyện, mặc dù chưa đạt tới thần cấp nhưng ít nhất cũng đạt tới chuẩn thần cấp. Chỉ cần năm sáu năm nữa là nàng có thể tấn chức thần cấp.
Nếu như bản thân có thể đạt tới thần cấp thì Thiên Hoàn sẽ không phải khốn đốn như này.
Lúc nào Lê Tiên Nhi cũng tự trách bản thân mình.
Công Dã Tiểu Dung đi đến, thiên niên anh tuấn năm đó giờ đây đã già dặn hơn nhiều, không thể nào tìm ra được chút kiêu ngạo năm xưa. Hắn nhìn thấy sắc mặt của Lê Tiên Nhi, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
“Tiểu sư muội không nên tự trách bản thân.” Hắn nhẹ giọng an ủi: “Chúng ta không thẹn với lương tâm là được.”
Lê Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn Công Dã Tiểu Dung rồi dứt khoát nói: “Sư huynh không cần an ủi ta, dù chỉ có một chút cơ hội ta cũng không buông tay!”
Trong mắt Công Dã Tiểu Dung hiện lên vẻ tán thưởng, hắn gật đầu nói: “Cần phải thế! Tiểu sư muội, với thực lực hiện giờ của chúng ta thì không thể nào ngăn cản được Côn Luân.”
“Ý của sư huynh là dựa vào minh hữu?” Lê Tiên Nhi phản ứng rất nhanh.
“Không sai! Vào lúc này chỉ có duy nhất Mạc Vân Hải mới có thể trợ giúp chúng ta.” Công Dã Tiểu Dung trầm giọng nói: “Mong sư muội đến Mạc Vân Hải một chuyến. Ta tin chắc Công Tôn mẹ trẻ hiểu rất rõ đạo lý môi hở răng lạnh.”
“Được!” Lê Tiên Nhi không chút do dự, dứt khoát gật đầu.
“Ta và Mục trưởng lão sẽ giúp sư muội có được chút thời gian.” Công Dã Tiểu Dung đầy trịnh trọng nói.
Nhìn Công Dã Tiểu Dung trịnh trọng nói, Lê Tiên Nhi bỗng hiểu ra, Tiểu Dung sư huynh đang chuẩn bị hi sinh. Lệ tràn mi, Lê Tiên Nhi cắn răng không khóc, nàng lau nước mắt ngẩng đầu kiên định nói: “Ta nhất định sẽ thuyết phục được Mạc Vân Hải!”
“Vậy phải trông cậy vào sư muội rồi.” Công Dã Tiểu Dung vỗ vỗ vai Lê Tiên Nhi rồi xoay người rời đi.
Lê Tiên Nhi không nhịn được nữa òa khóc!
------------------------------
Đại quân trùng trùng điệp điệp.
Lần này Minh cảnh xuất chinh không hề che dấu, trái lại còn gióng trống khua chiêng.
Lúc đại quân năm mươi vạn bay qua, bầu trời lập tức tối đen như mực. Đội ngũ nhìn không thấy điểm cuối làm người ta không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa.
Nơi họ đi qua chỉ có rung động và khiếp sợ.
Chiến xa của Tả Mạc là chiến xa năm đó Thi dùng, chiến xa đặt tại minh vương cung và giờ đã trở thành tài sản của Tả Mạc.
Ở Minh cảnh, minh vương chiến xa rất nổi tiếng, thể tích của nó vô cùng khổng lồ, như một cung điện nhỏ có thể di chuyển được. Trông thấy minh vương chiến xa, Tả Mạc mới cảm thấy hoàng kim chiến xa của mình mặc dù hoa lệ nhưng khí phách thì thua xa minh vương chiến xa này.
Minh vương chiến xa phi hành rất bình ổn, không hề lắc lư bất ổn.
Mà lúc này bên trong chiến xa, Tả Mạc đang ngồi trên vương tọa, chúng tướng tập hợp ở phía dưới. Có người chú ý thấy bên cạnh vương xuất hiện một nữ hộ vệ đeo mặt nạ thì không khỏi âm thầm suy đoán thân phận của nàng.
An Mạc chủ trì hội nghị tác chiến.
Kế hoạch tác chiến lần này là do An Mạc và Lương Vi hợp tác hoàn thành. Lương Vi rất quen thuộc với Bách Man cảnh, hai người liên thủ đưa ra kế hoạch tác chiến khiến Tả Mạc tấm tắc khen mãi không thôi.
Hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh bên ngoài, bất luận là An Mạc hay Lương Vi trong lòng đều cảm thấy rất khẩn trương. Đây là lần đầu tiên hai người chỉ huy đại quân có quy mô như thế nên không tránh khỏi có chút lo sợ.
Mục tiêu đầu tiên của bọn họ là liên minh Ma Soái.
Khi đại quân khổng lồ vô cùng vô tận của minh vương xuất phát thì ở bên kia biên giới, toàn bộ Bách Man cảnh đang trở nên hỗn loạn.