Thế Giới Tu Chân

Minh cảnh gióng chống khua chiên cũng là để cho liên minh Ma Soái có thời gian tập kết chiến bộ. Tất cả chiến bộ của liên minh Ma Soái đều được triệu tập tới biên giới giữa liên minh Ma Soái và Minh cảnh. Những thế lực khác của Bách Man cảnh không những không thừa cơ tấn công liên minh Ma Soái trái lại còn phái chiến bộ tới để giúp đỡ. Tất cả bọn họ đều hiểu rằng, nếu chỉ dựa vào liên minh Ma Soái thì không thể nào chống đỡ được đại quân của minh vương.
Đại quân minh vương áp sát cũng khiến Bách Man cảnh đang hỗn chiến không ngừng lần đầu tiên đoàn kết lại. Các thế lực tranh đấu nhiều năm nên rất hiểu nhau, không ai muốn trở thành tù nhân của minh vương cả.
Liên minh Ma Soái, Anh Hào Minh và Ma Thần điện đều phái chiến bộ mạnh nhất của mình chạy tới biên giới, số lượng liên quân vượt qua ba mươi vạn chiến bộ.
Thú Minh giới, Hoang giới, Thiên Mộc giới, Giáp Minh giới, Đông Xà giới, năm giới này chính là những giới ngăn cách giữa Minh cảnh và Bách Man cảnh. Một khi đại quân minh vương đột phá thành công năm giới này thì có tới bảy con đường để tấn công vào Bách Man cảnh. Đại quân năm mươi vạn của minh vương liền tràn ngập khắp Bách Man cảnh.
Chính vì thế năm giới này sẽ trở thành phòng tuyến mà song phương tranh nhau cướp đoạt.
Hi công tử thống lĩnh liên minh Ma Soái đóng giữ Thiên Mộc giới. Anh Hào Minh đóng giữ Giáp Minh giới và Đông Xà giới, còn Thú Minh giới và Hoang giới áp lực mạnh nhất sẽ do Ma Thần điện có thực mạnh nhất đóng giữ.
Danh tướng Bách Man cảnh tập hợp, chiến bộ tinh nhuệ vượt quá ba mươi vạn tập trung ở năm phòng tuyến. Năm phòng tuyến đan xen tương hỗ nhau, chiếm hết địa lợi. Liên quân Bách Man cảnh càng lớn tiếng thách thức, phòng tuyến năm giới vững như tường đồng vách sắt, muốn đánh hạ phòng tuyến năm giới trừ phi Minh vương có thể tập hợp đủ trăm vạn đại quân!
Đây chính trận đại chiến lớn nhất từ trước tới nay.
--------------------------------
Minh cảnh tử trên xuống dưới không ai ngờ tới Bách Man cảnh lại bỏ qua thù hận trở nên đoàn kết như vậy. Liên quân Bách Man cảnh mặc dù ít hơn bọn họ hai mươi vạn nhưng bọn họ lại có được lợi thế do phòng tuyến đem lại.
Điều này cũng có nghĩa thực lực của hai bên chênh lệch không quá lớn.
Nếu cứ cường công thì thương vong sẽ là rất lớn.
An Mạc và Lương Vi không ngờ Bách Man cảnh lại có thể đoàn kết như vậy.
Bầu không khí trong đại điện vô cùng ngột ngạt, mọi người đều quá quen với chiến trận nên vừa nhìn thấy Bách Man liên quân tỏ vẻ muốn tử thủ, lập tức sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng hơn.
Trận đấu này so với tưởng tượng của họ thì tàn khốc hơn nhiều. Trận địa phòng tuyến như vậy thì không thể sử dụng quá nhiều kĩ xảo, chỉ có dũng khí và quyết tâm mới là quan trọng nhất, hơn nữa thường xảy ra thương vong rất lớn.
Kẻ địch của bọn họ không phải dạng người thiển cận.
Năm mươi vạn đại quân bị chặn ở ngoài, tất cả mọi người có mặt ở đây như bị giội một gáo nước lạnh. Bọn họ không thể lùi bước, trước đó thì bừng bừng khí thế, bây giờ lại lùi bước vậy không phải làm trò hề sao? Hơn nữa lùi bước sẽ khiến sĩ khí bị đả kích, điều này rất không tốt.
“Đầu tiên cứ đóng quân đã.” Tả Mạc vừa thấy mọi người không nghĩ ra cách nào tốt lập tức đứng ra giải vây.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Nếu lúc này vương thượng miễn cưỡng hạ lệnh tấn công chỉ sợ sẽ xảy ra cảnh máu chảy đầu rơi.
An Mạc và Lương Vi lưu lại.
“Thuộc hạ…” An Mạc xấu hổ. Đây là lần đầu tiên vương thượng cho mình chủ trì đại cục vậy mà kết quả lại như thế này, trong lòng hắn rất sầu khổ.
Tả Mạc khoát khoát tay cắt ngang lời An Mạc, thản nhiên nói: “Bây giờ nghĩ cách giải quyết mới là quan trọng. Nói đi, các ngươi có ý kiến gì không?”
An Mạc bình tĩnh lại, trầm ngâm trong giây lát rồi nói: “Mạnh mẽ tấn công chỉ sợ không được, thương vong sẽ rất lớn. Chúng ta đã tìm hiểu qua, phòng tuyến của đối phương mặc dù không quá mạnh nhưng những ngày qua không ngừng được tăng cường, so với trước đó thì dày đặc hơn nhiều. Quan trọng nhất chính là chiến bộ của đối phương rất sung túc, gần bảy phần mười chiến bộ ở Bách Man cảnh đã tập trung lại đây.”
“Đây cũng không phải chuyện xấu, chỉ cần chúng ta đánh thắng trận này thì Bách Man cảnh chính là của chúng ta.” Tả Mạc bình tĩnh nói, hắn liếc nhìn Lương Vi, Bồ yêu khen không dứt lời gia hỏa này mà vẫn chưa thấy phát huy được gì, hắn liền hỏi: “Lương Vi, ý kiến của ngươi thế nào?”
Lương Vi vẫn đang vắt hết óc đã nghĩ ra cách, nghe Tả Mạc hỏi thì lắc đầu nói: “Ta vẫn chưa nghĩ ra cách.”
Tả Mạc thấy thế liền nói: “Các ngươi đi về nghĩ thật kĩ đi.”
Chờ hai người rời đi Tả Mạc liền nhíu mày, hắn cũng không ngờ đám gia hỏa ở Bách Man cảnh lại liên hợp thế này. Tả Mạc không hề hay biết, nguyên nhân chính là do thanh thế của hắn quá kinh người. Trận chiến ở minh vương hà đã sớm truyền khắp Bách Man cảnh, uy thế của cường giả thần cấp làm tất cả mọi người đều vô cùng kính nể.
Từ quan điểm danh vọng cá nhân mà nói thì Tả Mạc đã vượt qua Thi. Thi thống nhất Minh cảnh nhưng nhiều ngươi chỉ coi hắn là minh vương, Bách Man cảnh không có gì liên quan. Mà Tả Mạc vừa ngồi vào ghế minh vương đã khiến cho dân chúng Bách Man cảnh bắt đầu có suy nghĩ minh vương đủ tư cách trở thành người thống lĩnh toàn bộ ma tộc hay không.
Chính bởi biểu hiện cường đại của Tả Mạc đã làm cho các thế lực ở Bách Man cảnh hoảng sợ, bọn họ đều hiểu rằng, nếu bây giờ không đoàn kết lại vậy chỉ có một kết quả đó chính là minh vương thống nhất ma tộc. Điều này Ma Thần điện, liên minh Ma Soái hay Anh Hào Minh đều không muốn thấy.
Minh vương trở thành kẻ địch số một của toàn bộ Bách Man cảnh.
Tả Mạc không phải không có biện pháp giải quyết.
Lúc này hậu phương của Bách Man cảnh đang trống trải, nếu Công Tôn Sai và Biệt Hàn thừa cơ nhảy vào thì chắc chắn có thể khiến liên quân Bách Man cảnh trở nên hỗn loạn.
Nhưng chỉ dựa vào một nửa Thiên Hoàn, Dưỡng Nguyên Hạo và Cốc Lương Đao mà muốn đối phó với Côn Luân là không khả thi. Tình thế hiện tại của tứ cảnh thiên và Bách Man cảnh giống nhau tới kì lạ, Mạc Vân Hải, Thiên Hoàn, tứ đại thiền môn, Cốc Lương Đao, những thế lực này liên hợp lại mới có thể chống lại Côn Luân.
Tả Mạc cười khổ.
Nhưng hắn không nhụt chí, khó khăn nào cũng có biện pháp giải quyết, hơn nữa, quyền chủ động đang nằm trong tay hắn.
Phải nghĩ cho thật kĩ.
---------------------------------
Lê Tiên Nhi đã đến, nàng không muốn kinh động những người khác, tiếp đón nàng chính là Công Tôn Sai.
Mười năm trôi qua, Công Tôn Sai vẫn giữ được nụ cười ngượng ngùng như cũ, tựa như bé trai mới lớn làm người ta không thể nào nghĩ tới đây là một chiến tướng danh chấn thiên hạ.
Sắc mặt Lê Tiên Nhi có chút tiều tụy nhưng vẻ mặt thì vẫn giữ được sự bình tĩnh, nàng thi lễ với Công Tôn Sai: “Xin chào Công Tôn tiên sinh!”
Công Tôn Sai khách khí đáp lễ: “Lê tiểu thư không cần đa lễ.”
Lê Tiên Nhi không nhiều lời, đi thẳng vào trọng tâm: “Ta tới là muốn cầu viện Mạc Vân Hải. Môi hở răng lạnh, Công Tôn tiên sinh trí kế vô song tự nhiên hiểu rõ hơn ta. Bất kể Mạc Vân Hải có yêu cầu gì chỉ cần Thiên Hoàn ta có thể làm được thì đều không từ chối.”
Chợt nàng lấy ra một hộp ngọc dài khoảng một thước, phẩm chất hộp ngọc rất cao, vừa tinh tế vừa xinh đẹp.
“Đây là một phần thần binh mà năm đó Thiên Hoàn lấy được từ trong nhà Tả Mạc tiên sinh. Đáng lẽ phải tự tay đưa tới cho Tả Mạc tiên sinh để vật quy nguyên chủ nhưng hiện giờ ta chỉ có thể giao nó cho Công Tôn tiên sinh thôi.”
“Đa tạ Tiên Nhi tiểu thư!” Công Tôn Sai nhận lấy hộp ngọc rồi đáp lễ cảm ơn, trong mắt hiện ra vẻ tán thưởng. Không thể không nói, Lê Tiên Nhi làm người rất tốt, thành khẩn và quả quyết, biết mình không thể nào đưa ra điều kiện liền tùy ý để Mạc Vân Hải ra giá.
Chỉ tiếc Thiên Hoàn không cho nàng thời gian. Công Tôn Sai nhận ra bất luận lần này Côn Luân có thực hiện được ý đồ của mình hay không thì bắc Thiên Hoàn cũng khó mà duy trì được.
Công Tôn Sai gật đầu: “Chúng ta chỉ có một điều kiện.”
Lê Tiên Nhi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Mạc Vân Hải đồng ý đưa ra điều kiện thì cũng có nghĩa bọn họ đồng ý trợ giúp. Điều kiện gì thì Lê Tiên Nhi không thèm để ý tới, thứ mà Thiên Hoàn còn là rất ít.
Do chỉ còn lại nửa cảnh nên bọn họ không thể nào chống lại được Côn Luân, không bằng cho Mạc Vân Hải còn hơn.
Nàng bình tĩnh nói: “Xin mời nói!”
“Chúng ta không có dã tâm với lãnh địa của Thiên Hoàn.”
Lê Tiên Nhi không khỏi cảm thấy lạ, không cần lãnh địa thì muốn cái gì? Thiên Hoàn chẳng còn gì nữa.
“Chúng ta muốn một vạn tên cấp chủ quản phù tu luyện khí.” Công Tôn Sai cười nhạt.
Thân thể mềm mại của Lê Tiên Nhi khẽ chấn động, nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Mạc Vân Hải lại có ý định với những tên phù tu luyện khí này. Ở Thiên Hoàn, cấp chủ quản phù tu luyện khí đều là những kẻ có tài nghệ tinh xảo kinh nghiệm phong phú, có thể hoạt động độc lập. Những người này mới là tinh hoa của Thiên Hoàn, là của cải chân chính mà Thiên Hoàn tích lũy trong mấy ngàn năm qua.
Công Tôn Sai có thể thấy Lê Tiên Nhi đang đấu tranh tư tưởng, hắn không sợ đối phương không đáp ứng nhưng vẫn mở miệng nói: “Nghe nói những phù tu luyện khí này của Thiên Hoàn đã mấy năm rồi không luyện khí.”
Những lời này của Công Tôn Sai đã phá tan chốt chặn tâm lý cuối cùng của Lê Tiên Nhi. Công Tôn Sai nói rất đúng, do trải qua nhiều năm chiến tranh nên vật tư tiêu hao rất kinh người nên vật liệu luyện khí bên trong Thiên Hoàn rất khan hiếm. Không có vật liệu, những cao thủ luyện khí này cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể tu bổ thần trang.
Nếu những cao thủ luyện khí này gia nhập, Mạc Vân Hải vốn lấy luyện khí mà nổi danh thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt.
Mễ Nam suất lĩnh nam Thiên Hoàn gia nhập Côn Luân mang theo theo một lượng lớn phù tu luyện khí vào Côn Luân, có thể đoán được trình độ thần trang của Côn Luân không lâu nữa chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể.
Mẹ trẻ cũng đã nhận ra điểm này. Hắn nhận thấy Thiên Hoàn bây giờ chỉ có thể lấy ra được hai thứ, một trong số đó là những phù tu tinh thông luyện khí, còn lại chính là hai chiến tướng Mục Song và Công Dã Tiểu Dung.
Mục Song và Công Dã Tiểu Dung chắc chắn không có được nên mẹ trẻ đã chuyển mục tiêu sang những cao thủ phù tu luyện khí. Mẹ trẻ biết Lê Tiên Nhi tất sẽ đáp ứng, một là do nàng không có lựa chọn nào khác, mặt khác, những phù tu luyện khí này mặc dù rất có giá nhưng do thiếu hụt vật tư nên đối với Thiên Hoàn bọn họ chẳng có nhiều tác dụng.
“Ta không đồng ý.”
Ngoài ý muốn, Lê Tiên Nhi lắc đầu.
Công Tôn Sai nhíu mày không hiểu nhìn nhìn Lê Tiên Nhi.
Lê Tiên Nhi như vừa nghĩ thông suốt điều gì đó liền nói: “Chúng ta sẽ gia nhập Mạc Vân Hải!”
Một câu nói liền kinh động thiên hạ.
Sau khi nói xong câu này, Lê Tiên Nhi cảm thấy cả người rất thoải mái, áp lực vô hình lúc nào cũng đè lên người nàng bỗng biến mất, trên mặt nàng hào quang ẩn hiện.
Khi Công Tôn Sai nói tới những phù tu này, Lê Tiên Nhi mới hoàn toàn hiểu ra, Thiên Hoàn đã cùng đường rồi. Dù cho lần này có thể chống đỡ được Côn Luân nhưng mất đi phù tu luyện khí thì Thiên Hoàn ngay cả những thế lực bình thường cũng không bằng, càng không thể sống sót khi mà hai con quái vật Côn Luân và Thiên Hoàn giao tranh.
Tứ cảnh thiên đã bước vào thời kì cá lớn nuốt cá bé, Thiên Hoàn suy sụp chắc chắn sẽ tiêu vong. Không riêng gì Thiên Hoàn, tứ đại thiền môn, Cốc Lương Đao cũng sẽ thế.
So với việc cuối cùng bị động lựa chọn thì chẳng bằng thừa lúc bọn họ còn có giá trị gia nhập Mạc Vân Hải cho xong, như thế sẽ thuận lợi hơn nhiều. Có Mục Song và Công Dã Tiểu Dung hai vị đỉnh giai chiến tướng chống đỡ, tương lai sau này của Thiên Hoàn cũng không đến mức quá tệ.
Lê Tiên Nhi một khi nghĩ thông suốt lập tức nhận ra đây là cơ hội tốt nhất liền không lằng nhằng đưa ra quyết định thật nhanh.
Công Tôn Sai ngây ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui