Tả Mạc nhìn thấy tình báo mà mẹ trẻ gửi tới cũng ngẩn ra.
Lê Tiên Nhi như nào Tả Mạc cũng biết, trong ấn tượng của hắn Lê Tiên Nhi là một nữ tử cương nghị kiên cường, việc gia nhập vào Mạc Vân Hải như này không phải là tác phong của nàng.
Sau khi hắn xem xong tất cả thì không khỏi cảm khái.
Thế lực cường đại đến mấy một khi phân liệt thì nhất định sẽ suy sụp. Thiên Hoàn trước kia có thể so sánh với Côn Luân, lúc đó Thiên Hoàn chỉ cần động tay động chân ở trên thị trường là tài liệu cung ứng cho Mạc Vân Hải đã gặp vấn đề.
Ai có thể ngờ tới, Thiên Hoàn bây giờ lại cùng đường mạt vận như vậy!
Sau khi cảm khái Tả Mạc bắt đầu suy nghĩ. Kế hoạch ban đầu của hắn là muốn lợi dụng Thiên Hoàn hấp dẫn Côn Luân để mình có cơ hội đánh lén, kéo dài thêm thời gian chờ mình thống nhất ma tộc, sau đó song phương hợp lực tấn công Côn Luân.
Bây giờ thì vui rồi. Cứ tưởng Bách Man cảnh đánh đâu thắng đó lại gặp phải chống cự dũng mãnh, phòng tuyến năm giới với thế cài răng lược, muốn tấn công chính diện vậy sẽ phải trả giá rất đắt.
Sự gia nhập của Lê Tiên Nhi cũng khiến kế hoạch của hắn bị xáo trộn.
Lê Tiên Nhi gia nhập Mạc Vân Hải có nên đáp ứng không? Thật ra chỉ có thể đáp ứng, với số lượng phù tu luyện khí đông đảo và hai đỉnh giai chiến tướng Mục Song Công Dã Tiểu Dung, Tả Mạc không đáp ứng cũng không được. Nhưng đáp ứng rồi thì địa bàn của bắc Thiên Hoàn chính là địa bàn của Mạc Vân Hải, vậy có nghĩa chiến tranh giữa Mạc Vân Hải và Côn Luân sẽ diễn ra trên khắp các mặt trận.
Cứ tưởng tượng mà xem, trước đây thì cứ rình rình ở đằng sau đánh lén bây giờ thì không làm thế được nữa.
Trầm tư trong giây lát, Tả Mạc phát hiện ra trận chiến này dù có muốn hay không thì nhất định phải diễn ra.
Đã như vậy thì cứ chiến đi!
Tả Mạc tính toán thời gian, chắc giờ này nhóm đại sư huynh cũng sắp về tới Mạc Vân Hải rồi.
-------------------------------
Liêu Lâm cảnh giác dò xét chung quanh, hắn là thủ lĩnh của đội trinh sát, phụ trách ba trăm trinh sát viên.
Là người cũ của Chu Tước doanh nên hắn khá vất vả nhưng hắn không thèm để ý tới điều đó. Bản thân tự biết rõ mình như nào, nếu không gặp được lão đại thì cả đời mình chắc chỉ quanh quẩn trong tiểu điếm, bây giờ lại có thể chỉ huy ba trăm người hắn đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi. Huống hồ đây còn lại một đội trinh sát tinh nhuệ.
Chu Tước doanh đã trở thành truyền kì ở Mạc Vân Hải, điều này mang lại cho hắn rất nhiều chỗ tốt. Như khi hắn nhận đội trinh sát này, vừa nghe thấy hắn là người cũ của Chu Tước doanh thì đám thủ hạ liền tin phục hơn nhiều.
Thực lực của Liêu Lâm ở Chu Tước doanh không tính là xuất sắc nhưng hắn là kẻ nhạy bén cẩn thận, hơn nữa xuất thân là người của Chu Tước doanh nên lúc nào cũng làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ. Tất cả những thứ đó là do mẹ trẻ thao luyện bồi dưỡng mà có.
Hắn mang đội trinh sát tản ra khắp nơi để tuần tra.
Khi Côn Luân bắt đầu tấn công Thiên Hoàn thì Mạc Vân Hải lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, các chiến bộ nhanh chóng tập kết. Nhiệm vụ chính của Liêu Lâm là giết chết những trinh sát của địch ở trong khu vực hắn phụ trách.
Gọi là trinh sát của địch nhưng thực ra chỉ có trinh sát của Côn Luân.
Đám người Liêu Lâm và trinh sát của Côn Luân đã đánh nhau vài trận, trình độ trinh sát của Côn Luân rất cao, trong tình huống một đấu một bọn họ cũng không nắm chắc phần thắng. Nhưng đây là địa bàn của họ, một khi phát hiện tung tích đối phương bọn họ có rất nhiều thủ đoạn để giết chết đối phương.
Bỗng, Liêu Lâm ngẩng đầu nhìn.
“Liêu đội trưởng, sao thế?” Thủ hạ đứng bên hiếu kì hỏi, phóng tầm nhìn thì lại không thấy cái gì.
Sắc mặt Liêu Lâm dần trở nên ngưng trọng, hắn có thể cảm nhận được một luồng dao động rất nhỏ nhưng cũng rất nhanh, dao động với tốc độ kinh người đang mạnh dần lên.
Không! Không chỉ có một!
“Địch tập!” Liêu Lâm đột nhiên trầm giọng nói.
Rất nhanh!
Đằng xa có mấy bóng đen với tốc độ kinh người đang tiến tới!
Lúc này mọi người mới cảm thấy được sự dao động của không khí, tốc độ của đối phương đã đạt tới mức kinh khủng!
Cao thủ!
Năm bóng người với tốc độ cực nhanh phi hành trên bầu trời, bọn họ không hề che dấu, tiếng rít do phi hành ở tốc độ cao vang vọng khắp trời.
Vân hải dày đặc bị năm người bay qua xé vụn.
Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh, bọn họ không phải chưa từng nhìn thấy những pháp bảo, độn pháp được ca ngợi cực nhanh nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tốc độ kinh người như thế.
Liêu Lâm là người đầu tiên bình tĩnh trở lại, trong lòng hắn cảm thấy rất căng thẳng, đang muốn tiến lên ngăn chặn nhưng hắn vẫn đánh giá thấp tốc độ của đối phương. Chỉ trong một cái chớp mắt đối phương đã vượt qua trước mặt bọn họ.
Khi Liêu Lâm nhìn thấy gương mặt người dẫn đầu thì thất thanh hô lớn: “Vi sư!”
Người dẫn đầu nghe thấy tiếng hô của Liêu Lâm thì thân hình bỗng nhoáng lên, không hề có dấu hiệu báo trước lập tức xuất hiện trước mặt Liêu Lâm. Hành động này của hắn lập tức khiến toàn bộ đội trinh sát muốn nhào tới.
“Dừng!” Liêu Lâm như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng quát bảo tất cả ngưng lại.
Lúc này đội trinh sát mới ngừng lại.
Liêu Lâm không dám mở mắt nhìn những gương mặt quen thuộc kia, hắn rất sợ vừa mở mắt liền phát hiện ra tất cả chỉ là ảo giác, bờ môi hắn run run: “Vi sư… Vi sư, là ngài sao?”
Vi Thắng quan sát Liêu Lâm vài lần, trên mặt hiện ra nụ cười: “Ngươi là tiểu Liêu tử?”
Năm đó hắn có chỉ điểm qua cho Chu Tước doanh nên có quen biết một số người, Liêu Lâm chính là một trong số đó.
“Vi sư! Vi sư! Các ngươi trở về thật rồi!” Liêu Lâm không kìm được, lệ tràn mi rơi xuống, bộ dáng lúc này của hắn làm thủ hạ khiếp vía, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Liêu đội trưởng như này.
Liêu Lâm lau lau mặt, thoáng nhìn qua mấy người kia, giọng run run hỏi: “Vi sư, đại nhân đâu rồi? A Quỷ cô nương đâu rồi?”
Vi Thắng cười đầy hiền hòa: “Phải một khoảng thời gian nữa bọn họ mới về được.”
“Đại nhân còn sống? A Quỷ cô nương còn sống?” Liêu Lâm run giọng hỏi.
“Ừ, còn sống!” Vi Thắng có thể hiểu được sự kích động của Liêu Lâm, giọng hắn trầm bổng làm người ta rất tin tưởng.
“Tốt quá! Tốt quá…” Liêu Lâm kích động nói năng có chút lộn xộn.
Vi Thắng trở về rồi!
Tông Như trở về rồi!
Tằng Liên Nhi trở về rồi!
Ngã Ly La Ly trở về rồi!
Tin tức này giống như một cơn lốc trong vòng một đêm đã lan truyền khắp Mạc Vân Hải.
Mạc Vân Hải chấn động! Toàn bộ thiên hạ đều chấn động!
Tả Mạc còn sống! A Quỷ cô nương còn sống! Không lâu nữa bọn họ sẽ trở về!
Cùng ngày đó, bắc Thiên Hoàn tuyên bố gia nhập Mạc Vân Hải. Ngày thứ hai, tứ đại thiền môn và Cốc Lương Đao đồng loạt tuyên bố gia nhập Mạc Vân Hải.
Thiên hạ khiếp sợ!
Thiên hạ lại có thêm một con quái vật khổng lồ, có thêm bắc Thiên Hoàn, tứ đại thiền môn, Cốc Lương Đao, bản đồ lãnh địa của Mạc Vân Hải đã vượt quá một cảnh rưỡi.
So về lãnh địa thì Côn Luân có tới hai cảnh rưỡi vẫn lớn hơn Mạc Vân Hải rất nhiều.
Nhưng ở trên phương diện thực lực thì Mạc Vân Hải lại mạnh mẽ hơn, nhất là ở phương diện chiến tướng. Vào thời điểm này, Mạc Vân Hải có Công Tôn Sai, Biệt Hàn, Dưỡng Nguyên Hạo, Cốc Lương Đao, Mục Song, Công Dã Tiểu Dung, sáu vị đỉnh giai chiến tướng.
Đội hình xa hoa như thế ngay cả Côn Luân có tam đại danh tướng cũng phải phiền muộn.
Bắc Thiên Hoàn gia nhập mang theo một số lượng phù tu luyện khí kinh người, chất lượng luyện khí ở Mạc Vân Hải đã tăng vọt. Mạc Vân Hải vốn đã rất giàu có, lại được đông đảo danh tướng gia nhập, có thể nói là binh hùng tướng mạnh.
Trong các cuộc bình xét, lần đầu tiên Mạc Vân Hải trở thành một thế lực có thể so sánh với Côn Luân. Mọi người đều nhận xét song phương có thực lực tương đương nhau, ai cũng có ưu khuyết điểm của mình.
Bắc Thiên Hoàn, tứ đại thiền môn, Cốc Lương Đao đồng thời gia nhập vào Mạc Vân Hải làm Côn Luân trên dưới vừa sợ vừa giận. Đám người Vi Thắng trở về không những có thể giải quyết được vấn đề chiến lực cao giai, quan trọng hơn là có thể ổn định được nhân tâm ở Mạc Vân Hải. Bây giờ rất cả mọi người đều biết, Tả Mạc sắp trở về!
Thế cục biến hóa rất nhanh, Côn Luân từ trên xuống dưới đều trở tay không kịp.
Vịt đã đun sôi còn bay mất, ai cũng cảm thấy vô cùng ủy khuất! Ngay cả Lâm Khiêm vui buồn không hiện ra mặt lúc này cũng trở nên âm trầm, xám xịt.
Tả Mạc vẫn còn sống!
Lâm Khiêm không thể nghĩ ra làm sao những người này có thể trốn thoát khỏi Ương Thổ Nguyên!
Nhưng hắn biết rõ, tin tức này thật sự không tốt chút nào. Toàn bộ giống như phản ứng dây chuyền, điểm quan trọng nhất trong đó là việc Tả Mạc còn sống. Chỉ cần Tả Mạc còn sống thì Mạc Vân Hải mới có giá trị, những nhân tài kia mới gia nhập vào Mạc Vân Hải.
Nhưng hắn không có thời gian để nổi giận, trước mặt hắn đang có một vấn đề vô cùng khẩn cấp cần được giải quyết.
Có nên đánh bắc Thiên Hoàn nữa không?
Đánh, vậy có nghĩa sẽ khai chiến với Mạc Vân Hải. Còn nếu như không đánh, ngoài việc Côn Luân sẽ biến thành trò cười thì lần sau bọn họ muốn đánh bắc Thiên Hoàn cũng sẽ không dễ dàng như thế nữa.
Sắc mặt mọi người ở Côn Luân đều trầm xuống.
Bọn họ cũng biết, Côn Luân vẫn chưa chuẩn bị xong để có thể khai chiến với Mạc Vân Hải. Kế hoạch ban đầu của bọn họ là không ngừng thôn tính làm sĩ khí tăng mạnh, Côn Luân từ từ nuốt chửng các thế lực khác, sau khi tích lũy đủ thì sẽ cùng Mạc Vân Hải quyết chiến.
Lựa chọn này sẽ quyết định vận mệnh của Côn Luân.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Khiêm, lúc này ngoại trừ Lâm Khiêm thì không ai có đủ tư cách.
Sắc mặt Lâm Khiêm dần bình thường trở lại, dứt khoát nói: “Chiến đi! Chúng ta chưa chuẩn bị xong, Mạc Vân Hải cũng chưa chuẩn bị xong. Nếu chờ bọn họ hợp nhất mấy phương thế lực thì tình cảnh của chúng ta càng xấu hơn.
“Vậy thì chiến đi!” Tiết Đông là người đầu tiên đứng lên, trầm giọng nói: “Vì Côn Luân!”
“Vì Côn Luân!”
Mọi người đồng loạt đứng dậy, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ quyết đoán.
------------------------------
Công Dã Tiểu Dung nhìn thấy chiến trường hỗn loạn, trong lòng cảm thấy nặng trịch, khi tin tức Lê Tiên Nhi quyết định gia nhập Mạc Vân Hải truyền về, hắn trầm mặc một hồi lâu.
Hắn biết rõ, quyết định của Lê Tiên Nhi là rất chính xác. Không riêng gì hắn, Mục Song trưởng lão cũng biết nhưng Mục Song trưởng lão vẫn gào khóc, lệ lão tràn khóe mi.
Công Dã Tiểu Dung không khóc, hắn như trút được gánh nặng, dù sao hắn cũng còn quá trẻ, tình cảm với Thiên Hoàn không được sâu đậm như Mục Song trưởng lão. Mười năm cố gắng, không thể thấy được hi vọng, trong suốt mười năm qua lúc nào hắn cũng cảm thấy bất lực.
Sau này biểu hiện của hắn thế nào sẽ quyết định tới tương lai của mọi người.
Có thể dùng quân công để đổi lấy cuộc sống tốt đẹp cho mọi người là hắn đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, ít nhất hắn cũng có thể làm được điều này.
Mạc Vân Hải so với tưởng tượng của hắn thì lớn hơn nhiều, có rất nhiều vật tư được bổ sung đúng lúc.
Trận đánh tiếp theo đã định trước là sẽ rất tàn khốc.
Côn Luân không còn đường lui nữa.
Nhưng… hắn cũng không còn.