Biệt Hàn vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thảm trạng của Công Dã Tiểu Dung chiến bộ. Một chiến bộ bị đánh tới mức này thì coi như tàn rồi. Nhưng khi thấy ánh mắt những người này thì hắn không khỏi cảm thấy nao nao. Trên mặt bọn họ tràn ngập bi thương nhưng cũng tràn ngập ý chí chiến đấu.
Biệt Hàn rất hài lòng, chiến bộ này vẫn còn chưa phế.
Khi Biệt Hàn trông thấy Công Dã Tiểu Dung thì biết kết luận của mình rất chính xác. Công Dã Tiểu Dung vẫn trầm tĩnh, mặc dù nhìn qua thì thấy có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự kiên nghị.
“Nơi này giao cho chúng ta, các ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.”
Trong giọng nói của Biệt Hàn ẩn chứa sự tôn kính. Không liên quan tới thực lực, bất luận là ai có thể thủ vững không lùi trước áp lực tấn công mãnh liệt của đối phương mạnh hơn mình, lại còn có thể nghĩ ra cách đẩy lùi địch nhân, ý chí chiến đấu và sự kiên định đó đáng để người ta tôn kính.
“Được.” Công Dã Tiểu Dung nhìn Biệt Hàn, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn phiền. Thiên Hoàn suy sụp, Mạc Vân Hải lại như mặt trời ban trưa, biến hóa trong đó bản thân họ chính là người lĩnh ngộ sâu sắc nhất.
Dường như Biệt Hàn cũng cảm nhận được ý nghĩ của Công Dã Tiểu Dung: “Trang bị vật tư của các ngươi đã được chuẩn bị sẵn, chiến sĩ do ngươi lựa chọn. Nếu ngươi nhanh tay thì vẫn có thể theo kịp trận đại chiến này.”
Giọng Biệt Hàn đầy lạnh lẽo nhưng ý tứ trong đó Công Dã Tiểu Dung có thể cảm nhận được.
Tinh thần Công Dã Tiểu Dung lập tức xao động, Biệt Hàn nói không sai, trận đại chiến này mới chỉ bắt đầu, nếu có thể hoàn thành sớm việc bổ sung thì hắn cũng có phần trong trận đại chiến này.
Đối với hắn, đối với Thiên Hoàn, trận chiến này là rất quan trọng.
“Đa tạ!” Công Dã Tiểu Dung chân thành thi lễ với Biệt Hàn.
Biệt Hàn gật đầu, mặt không chút biểu cảm xoay người rời đi.
Biệt Hàn thoáng nhìn qua chiến trường tan hoang, hắn không định xây dựng phòng tuyến phù trận ở đây. Hắn không am hiểu việc phòng thủ và cũng không cần phải phòng thủ.
“Tìm vị trí của Mục Huyên chiến bộ.” Biệt Hàn lạnh lùng nói.
Mười mấy tên trinh sát biến mất trong không khí.
Hắn không dừng lại, ra lệnh cho Nghiệt bộ tiến về phía trước, dọc đường không ngừng phái ra trinh sát để tìm kiếm vị trí của Mục Huyên.
Rất nhanh, trinh sát đã phát hiện ra tung tích của Mục Huyên.
Mục Huyên chiến bộ đang hùng hổ đánh về phía này, Mục Huyên chiến bộ đã khôi phục lại thể lực làm sao có thể nuốt được cơn giận kia chứ?
Đã có được kinh nghiệm của lần trước nên Mục Huyên rất cảnh giác. Không có vị đỉnh giai chiến tướng nào dễ đối phó, dù lực lượng trong tay đối phương không bằng mình nhưng vĩnh viễn đừng nghĩ rằng đối phương không có sức để phản công lại mình.
Dưới ưu thế tuyệt đối của binh lực vậy mà nàng vẫn bị Công Dã Tiểu Dung cắn cho một cái, Mục Huyên cũng trở nên cảnh giác hơn. Mặc dù lần này nàng có thể trở mình nhưng trong lúc hành quân vẫn không dám có chút sơ suất nào.
Rất nhiều trinh sát được phái ra ngoài.
Rất nhanh trinh sát hai bên đã giao tranh.
Mục Huyên biết rất rõ, phía trước có một chiến bộ không biết tên đang đánh về phía mình. Nàng rất cảnh giác, đối phương biết rõ thực lực của mình mà vẫn dám đánh về phía này thì chắc chắn không phải kẻ vô danh.
Nàng càng cẩn thận hơn nhưng không lùi bước.
Rất nhanh nàng đã thấy chiến bộ của đối phương.
Sắc mặt Mục Huyên trở nên nghiêm trọng.
Biệt Hàn Nghiệt bộ!
Tốc độ tới rất nhanh!
-------------------------------
“Bọn họ muốn làm gì?” Vưu Tây Nhã Khắc ngơ ngác nhìn trận địa trước mặt, số lượng chiến bộ đang không ngừng tăng lên.
Từng chiến bộ giống như nước chảy tập trung trước mặt bọn họ.
Đội ngũ liên miên không dứt tựa như vô cùng vô tận.
Không riêng gì Vưu Tây Nhã Khắc, mọi người đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho khiếp sợ. Trong khoảng thời gian rất ngắn đã có sáu vạn người tập trung ở trước trận địa của họ.
Đùa nhau sao?
Một chiến bộ bình thường chỉ có tầm hai ba ngàn người, sáu vạn người vậy tương đương với khoảng ba mươi chiến bộ.
Ánh mắt của Vưu Tây Nhã Khắc tinh tế hơn nhiều, khí thế mà sáu vạn người này thể hiện ra tuyệt đối không phải là chiến bộ bình thường! Bọn họ được huấn luyện rất tốt, so với tinh nhuệ nhất của Vưu Tây chiến bộ thì còn kém nhiều nhưng nếu so với những chiến bộ tinh nhuệ khác mà hắn đang có trong tay thì không kém là bao.
Quan trọng hơn chính là số lượng!
Phòng tuyến mà Vưu Tây Nhã Khắc đóng chỉ có hai vạn người. Nhân số của Vưu Tây chiến bộ cũng chỉ có năm ngàn người, còn lại năm ngàn người đều là chiến bộ tinh nhuệ.
Vưu Tây Nhã Khắc giật mình kéo ngay tên sĩ quan phụ tá của mình tới rồi quát lớn: “Lập tức đi hỏi xem tình hình ở những nơi khác thế nào?”
Vưu Tây Nhã Khắc buông tay ra, sĩ quan phụ tá vừa lăn vừa bò đi liên lạc với các chiến bộ khác. Vưu Tây Nhã Khắc ngơ ngác nhìn quần chiến bộ kinh khủng trước mắt, mặt hắn tối xầm lại, lẩm bẩm nói: “Không xui xẻo thế chứ, chẳng lẽ mình lại biến thành nơi để đối phương đột phá sao?”
Nếu đúng là như vậy thì không xong rồi!
Rất nhanh, sĩ quan phụ tá đã quay trở lại, mặt hắn trắng bệch báo cáo tình huống các nơi khác.
Vưu Tây Nhã Khắc ngây ra như phỗng.
Ở mỗi trận địa đều có vô số địch nhân tụ tập, tất cả đều có trình độ tinh nhuệ trở lên.
Khi hắn tổng kết các con số thì giật nảy mình, sắc mặt trắng bệnh, lần đầu tấn công mà đối phương đã sử dụng hơn ba mươi vạn chiến bộ tinh nhuệ!
Quá kinh khủng!
Không ai có thể hiểu rõ tình huống hiện tại hơn Vưu Tây Nhã Khắc, mấy năm nay Bách Man cảnh thường xuyên diễn ra chiến tranh, số lượng chiến bộ tiêu hao đã đạt tới mức kinh người. Mặc dù bọn họ có ba mươi vạn quân nhưng trong đó có tận mười vạn quân là chiến bộ phổ thông.
Chiến bộ không chỉ dựa vào nhân số mà trình độ tu dưỡng càng quan trọng hơn. Bình thường chiến bộ phân thành ba cấp.
Tất cả những chiến bộ đỉnh giai, danh chấn thiên hạ đều là do danh tướng tự tay mình gây dựng nên. Giữa các chiến bộ đỉnh giai cũng có khác biệt rất lớn về nhân số. Ví dụ như Nghiệt bộ của Biệt Hàn, lúc nào cũng giữ ở mức ba ngàn người. Mà Mục Huyên chiến bộ thì nhân số lại đạt tới một vạn người. Nhưng chiến đấu ở cấp độ này thì quan trọng nhất chính là chiến lực chỉnh thể, vấn đề nhân số không còn quan trọng nữa.
Xếp thứ hai chính là chiến bộ tinh nhuệ, trình độ những chiến bộ này thường không bằng chiến bộ đỉnh giai nhưng so với chiến bộ phổ thông thì mạnh hơn không ít. Có thể nói, chiến bộ tinh nhuệ mới là sinh lực, số lượng dù ít nhưng lại quyết định chênh lệch thực lực giữa song phương. Trình độ giữa các chiến bộ tinh nhuệ thường không lớn, so đấu chính là nhân số.
Xếp thứ ba là chiến bộ phổ thông, thường chỉ giữ gìn trị an địa phương, đảm nhiệm dự bị cho chiến bộ tinh nhuệ.
Bách Man cảnh nội chiến mười năm, Minh cảnh tĩnh dưỡng mười năm, chênh lệch giữa song phương giờ đã hiện rõ.
Tâm trạng của Vưu Tây Nhã Khắc càng ngày càng tệ, chiến bộ trong tay hắn chính là chiến bộ xếp thứ hai ở Ma Thần điện. Ma Thần điện có hai chiến bộ đỉnh giai, một nằm trong tay đại ma thần, một trong tay Vưu Tây Nhã Khắc nhưng số lượng chiến bộ tinh nhuệ mà song phương nắm giữ lại khác xa nhau.
Chiến bộ đỉnh giai là vương bài, hoặc dứt điểm hoặc phát huy tác dụng uy hiếp chiến lược. Còn chiến bộ tinh nhuệ là chủ thể của chiến tranh cho nên bình thường sẽ là chiến bộ tiêu hao nhiều nhất. Mười năm nội chiến, chiến bộ tinh nhuệ của Bách Man cảnh không ngừng sụt giảm. Điều này không những làm chiến bộ tinh nhuệ sụt giảm mà còn khiến trình độ chiến bộ tinh nhuệ không ngừng thấp hơn.
Tu luyện cần có thời gian, một chiến sĩ được coi là tinh nhuệ cần phải có thời gian để bồi dưỡng.
Đối phương đã nhận ra nhược điểm của bọn họ!
Tất cả đều lựa chọn phương pháp đơn giản nhất, cường công!
Hơn nữa cường công toàn diện!
Chiến thuật cường công với biển người ba mươi vạn!
Vưu Tây Nhã Khắc lòng đầy cay đắng, hắn nhận ra mình không có biện pháp nào để chống lại.
------------------------------
Chiến bộ như rừng, chiến ý cuồng nhiệt hiện rõ trên từng gương mặt, trong mắt họ chỉ có duy nhất vương giả đang đeo mặt nạ đồng thau kia.
Chiến bộ trước mặt có tới hơn năm vạn người, do mười tên hoàng kim chiến tướng chỉ huy. Mười tên hoàng kim chiến tướng này không ai không là cường hào một phương, bọn họ là tộc trưởng của các bộ tộc, ai ai cũng thân kinh bách chiến, lão luyện trầm ổn. Trong mắt họ tinh quang lấp lánh, sát ý như ẩn như hiện, cả người tràn ngập vẻ uy nghiêm.
Vương thượng tự mình chỉ huy bọn họ, đây thực sự là vô cùng vinh quanh, trong lòng mười vị chiến tướng đều cảm thấy rất kích động. Khi biết tin chiến bộ mình được chọn và do vương thượng đích thân chỉ huy, ai cũng nhận ra đây chính là cơ hội ngàn năm mới có, trong lòng đều thầm quyết tâm tử chiến tới cùng.
Năm vạn người này chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, ai ai cũng là cao thủ tuyệt đối, ngoài ra tất cả đều có ít nhất mười năm kinh nghiệm trong chiến bộ.
Điều này cũng có nghĩa, bất luận ở phương diện chiến tranh hay thực lực cá nhân bọn họ đều đang ở trạng thái đỉnh cao.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, sát khí lành lạnh.
Năm vạn người này sẽ do Tả Mạc đích thân thống lĩnh, đây là lần đầu tiên Tả Mạc thống lĩnh nhiều chiến bộ như vậy. Hắn vẫn bình tĩnh như thường, mắt thoáng đảo qua chiến bộ, trong lòng không chút gợn sóng.
“Vương thượng, các chiến bộ đã vào chỗ!”
Sĩ quan phụ tá đứng bên cạnh Tả Mạc lớn tiếng bẩm báo.s
Mọi người đều nghe thấy, chiến ý dâng trào!
An Mạc và Lương Vi đều tham gia vào trận chiến này, do đó Tả mạc đã an bài một vị sĩ quan phụ tá bên cạnh mình để liên lạc với các chiến bộ.
Phải bắt đầu rồi!
Đối với Tả Mạc mà nói trận chiến này có ý nghĩa rất quan trọng. Nó không những quan trọng với bá nghiệp của Tả Mạc, hơn nữa còn thay đổi bố cục của thiên hạ. Nhưng thật kì quái, tâm Tả Mạc vẫn rất bình lặng, đại chiến trước mắt không thể khiến hắn xao động.
Trong vô thức hắn đã đạt tới một trạng thái không tưởng nhưng bây giờ Tả Mạc đã rất thành thục, càng ngày hắn càng trở nên thong dong hơn.
“Tấn công!”
Tả Mạc lạnh lùng ra lệnh. Mệnh lệnh đó tựa như một mồi lửa khêu lên một chiến dịch vô tiền khoáng hậu.
Phòng tuyến năm giới, ba mươi lăm vạn đại quân đồng thời phát động tấn công!
Toàn bộ phòng tuyến năm giới ầm ầm nổ tung, ba mươi lăm vạn đại quân toàn diện cường công, cảnh tượng hoành tráng vượt quá sức tưởng tượng của con người.
Thần lực của ba mươi lăm vạn quân tinh nhuệ tập trung vào ba vạn năm ngàn ma úy rồi lại tập trung vào bảy ngàn ma giáo sau đó tập trung lên bảy trăm chiến bạch ngân.
Uy lực kinh người của thần thuật bao phủ toàn bộ phòng tuyến.
Thần thuật mà các chiến tướng bạch ngân phóng ra không giống nhau, có cái phát ra minh vụ, trong nháy mắt bao phủ phương viên trăm dặm, có cái như cuồng phong vũ bao, hoa lệ chói mắt làm người ta hít thở không thông, có cái thì im hơi lặng tiếng giết người trong nháy mắt.
Càng khiến người ta khiếp đảm chính là tấn công của hoàng kim chiến tướng.
Thần lực sung mãn khí thế như muốn hủy thiên diệt địa làm cho bọn họ có thể phóng ra thần thuật cường đại, khả năng khống chế cực tốt giúp bọn họ có thể khống chế tiết tấu một cách nhuần nhuyễn.
Rầm rầm ầm!
Đao mang màu tro dài tới mấy trăm trượng ầm ầm đánh vào quang tráo của phòng tuyến, quang tráo rung lên mãnh liệt.
Không để nó có thời gian hồi phục, hôi vụ bao phủ mấy chục trượng liền biến thành đầu lâu, dày đặc như mưa, quyền mang màu trắng ầm ầm đánh vào bên ngoài.
Quang tráo tựa như một miếng bọt biển yếu ớt, trong nháy mắt đã bị nghiền nát.
Chưa có ai thấy qua tấn công kinh khủng với mật độ dày đặc như thế! Thần lực của ba mươi lăm vạn người tựa như mưa điên cuồng bay vào trong chiến trường, cảnh tượng đồ sộ tới cực điểm!
Phòng tuyến kiên cố của năm giới sắp sụp đổ tới nơi.
Tả Mạc biết, thời điểm bọn họ tấn công tới rồi.
Hắn tháo vương chi hào giác bên hông xuống.