The Hanged Man người Đàn Ông Treo Ngược

Về trang viên Athos, tôi ở đây đến ngày thứ hai mới xem như là biết.

Đồng hồ báo thức đánh thức tôi dậy vào lúc sáu giờ sáng, tôi cẩn thận rửa mặt chải đầu, đến đại sảnh ngoan ngoãn chờ tiên sinh Beckett. Đúng bảy giờ anh ta xuất hiện, tôi nhìn thấy nụ cười mỉm trên khuôn mặt anh ta, có thể thấy anh ta vô cùng hài lòng với sự đúng giờ của tôi.

“Tối qua ngủ ngon không, Abel?”

“Ngon lắm, cám ơn.” Tôi tươi cười đi theo phía sau anh ta, nhưng chỉ có Thượng Đế mới biết được rằng tôi không thích cái giường lớn quá đỗi mềm mại kia đến thế nào, nó làm cho tôi cảm thấy như bị hãm trong đống lông vũ, khó thở, tôi không ngừng lăn qua lăn lại.

Nhưng nỗi oán giận cũng không tiếp tục bao lâu, khi tôi đi đến phòng khách, không khí mát mẻ phá tan sự phiền muộn cả đêm rồi của tôi.

Đây mới thật sự là Athos sao?

Ưu nhã, tinh mỹ, không một tỳ vết! Mặt cỏ bằng phẳng tựa như thảm nhung màu lục bích bao lấy toà nhà, đình viện cao nghiêng về phía hoa viên, một phía khác của vườn hoa chính là hồ nước lớn xanh thẳm.

Tôi đi xuống thềm đá rộng lớn ở cửa chính, đánh giá dinh thự hùng vĩ này, tôi tin nó chính là cung điện hoàng gia mà khi bé tôi từng được đọc, nó thoả mãn mọi sự tưởng tượng của tôi về thế nào mới được gọi là ‘nguy nga’.

Nhìn bức phù điêu đã bị nước mưa đêm qua cọ rửa, phiến đá tuy thô ráp nhưng lại cổ kính, lại thấy cây thường xuân xanh mướt quấn quanh khung cửa sổ, trong lòng tôi cứ thế kích động vì bản thân có thể làm việc ở nơi đây.

Tôi biết ngài Beckett nhất định sẽ âm thầm cười lén bên cạnh tôi, nhưng tôi cảm thấy đúng thôi, phản ứng như thế với trang viên Athos tuyệt đối không đáng thẹn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
2. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
3. Để Em Thay Chồng Chăm Sóc Chị
4. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
=====================================

Anh ta kiên nhẫn chờ tôi nhìn xong, rồi lại dẫn tôi đi thăm gian phòng bên trong.

“Bên phải đại sảnh là tàng thư thất, cũng chính là thư phòng, là nơi làm việc của ngài bá tước, còn chúng ta làm việc trong căn phòng đối diện, nếu như ngài ấy có việc gì sẽ lắc chuông, có lúc chúng ta sẽ trực tiếp đi vào thư phòng.”

Tôi vừa nghe anh ta giải thích vừa cố gắng ghi nhớ vị trí của những cánh cửa to lớn bề thế.

“Cầu thang trong phòng khách thông với tầng hai và hành lang, nếu cậu đi dọc theo lối đi bên cạnh cầu thang sẽ thấy vườn hoa, đó là nơi rất tốt để giải khuây đấy.”

Đúng vậy, tôi tin tưởng tuyệt đối, vì tôi có thể ngửi thấy mùi nước ẩm mang theo hương thơm của cây thạch nam.

“Chỗ của cậu đang ở là phía đông toà nhà, bá tước và tôi đều ở phía tây, đám người hầu có nơi ở khác bên ngoài toà nhà chính. Tất nhiên, lúc đang trực gác bọn họ sẽ đợi tại vị trí để nghe được tiếng chuông.”

Ầy, nhà quá lớn cũng có vấn đề, bạn không có cách nào biết mọi người ở nơi nào cả.

“Còn có mấy căn phòng chứa đồ…”

Trong một giờ tiếp theo, tôi nhanh chóng tiếp thu tất cả thông tin về trang viên này, cuối cùng chúng tôi dừng lại ở cầu thang tầng ba ở phía đông.

Nụ cười trên môi tiên sinh Beckett đột nhiên biến mất, anh ta nhìn tôi, chỉ về nơi tăm tối cuối cầu thang: “Có một việc tôi phải nhắc nhở ngài Brian: Lầu ba có nhiều nơi không thể đến. E là ngài cũng biết rằng gia đình quý tộc có rất nhiều bí mật, mỗi danh gia vọng tộc đều như thế cả, ít nhiều đều có cấm kỵ. Cho nên, tôi hy vọng ngài không có việc gì thì đi dạo trong vườn hoa là được, tuyệt đối không nên đi tung lung.”


Nói thật, biểu cảm khi nói mấy lời vừa rồi rất có tác dụng uy hiếp tôi, tôi không ngừng gật đầu: “Tôi nhớ kỹ rồi, thật ra tôi thích không khí bên ngoài lắm.”

“Được. Vậy chúng ta đến phòng ăn, dường như tôi đã nghe đồng hồ đánh chuông tám lần.”

Bá tước ngồi vị trí chủ toạ, đọc báo ngày hôm nay. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn chúng tôi, tuỳ ý ra hiệu: “Ngồi đi, các ngài.”

Tôi chào hỏi chủ nhân rồi ngồi vào vị trí đã ngồi tối hôm qua.

Khăn bàn trắng như tuyết đã bày đầy đủ thức ăn trông rất hấp dẫn: hai chiếc ấm trà lớn đựng trà nóng và cà phê, bánh mì màu vàng và mứt hoa quả màu đỏ được đặt trong dĩa sứ nhỏ, lạp xưởng trên lò lửa đang bốc hơi nóng, một cái mâm gỗ khắc hoa được xếp đầy trái cây ngon lành, bên cạnh đó là một khay trứng gà, ngoài ra vẫn còn phô mai, thịt muối,…

Tôi nghĩ dù ba người đàn ông cũng không có khả năng ăn nhiều thức ăn như thế, còn thừa lại thì làm sao đây? Tôi không dám mở miệng hỏi, cũng không thể làm gì khác hơn là cố gắng tưởng tượng ra vài người già và phụ nữ ở gian phòng bên ngoài nhà bếp.

“Abel!”

“Ơ…” Thanh âm dễ nghe cắt đứt suy nghĩ miên man trong đầu tôi, tôi ngẩng đầu, bá tước gấp tờ báo lại nhìn tôi.

“Ta gọi cậu như vậy được chứ?”

“À, được, đương nhiên là được.” Tôi đỏ mặt vì mình vừa mới thất thần.

“Cậu có thích nơi này không?”

“Thích vô cùng.” Tôi trả lời thành thật và nhiệt tình, “Có thể đến làm ở nơi này là vinh hạnh của tôi.”

Bá tước nhếch môi, tôi nghĩ là hắn đang cười.

“Tốt lắm, vậy thì…” Hắn hướng về phía tiên sinh Beckett, “Harrison, 9 giờ các người đến thư phòng ta.”

Sau khi nhận được phản hồi từ thư kí, hắn gật đầu với tôi rồi đi ra ngoài.

“Thấy sao? Ngài ấy rất thân thiện phải không?” Ngài Beckett cười híp mắt với tôi, ngón tay thon dài thoăn thoắt phết mứt hoa quả lên bánh mì.

Tôi hàm hồ gật đầu. Nói thật, tôi không cảm thấy trên người hắn ta có cái gì khiến tôi có thể gần gũi được, mặc dù có vẻ ngoài hoàn mỹ, nhưng vẫn cứ một vẻ lạnh lùng lãnh đạm. Dường như muốn nói cho tôi biết: Có thể đến gần, nhưng tuyệt nhiên không thể động chạm.

Sau bữa ăn sáng, tôi chính thức bắt đầu công việc.

Trong thư phòng của bá tước, tôi và tiên sinh Beckett có nhiệm vụ riêng của mỗi người: Tiên sinh hạch toán các mục phức tạp khiến người ta đau đầu nhức óc, còn tôi phiên dịch một chồng tài liệu tiếng Hy Lạp.

Vì đều là đồ đạc quan trọng của bá tước, chúng tôi phải bán mặt cho hai chiếc bàn nhỏ trong thư phòng mà làm cho nhanh.

Tôi lén nhìn căn phòng, giống như một dạng thư viện vậy: thảm lông dài Ba Tư trải trên mặt đất, ba mặt tường đều là sách, thậm chí còn có một cánh cửa nhỏ thông qua phòng bên hông, tôi nhìn qua khe cửa thấy bên trong đó cũng toàn là sách. Bá tước đang ngồi ở bàn làm việc trước cửa sổ, hắn không mặc áo khoác và đang viết gì đó lên văn kiện. Bá tước mở đồng hồ bỏ túi ra để ở trước mặt, cứ mỗi mười phút trôi qua hắn lại hỏi kết quả từ ngài Beckett.

Khiến tôi kinh ngạc chính là vị thư kí bên cạnh hắn.

Anh ta quả thật thần thần bí bí y hệt người Trung Quốc: một sấp tài liệu dày cộp đều là văn kiện chứa đầy số liệu, anh nhìn vài phút là xong, rồi tính nhẩm một lát là ra đáp án, sau đó rà soát lại các mục ban đầu. Mấy chuyện thế này tôi tính trên giấy phải hai mươi phút mới ra đáp án.


Trời đất, đây là trình độ của sinh viên giỏi thuộc trường đại học hạng nhất đây sao?

Vậy nên tôi chỉ biết vùi đầu cố gắng làm việc, không dám nghĩ nữa, tôi dùng ngòi bút hổ thẹn không ngừng ghi lại bài dịch. Cũng may tiếng Hy Lạp là ngôn ngữ thứ hai của tôi, nên phiên dịch rất lưu loát. Lúc bá tước cho gọi cũng là lúc tôi dịch xong phần thứ nhất.

Hắn tiếp nhận từ tay tôi một xấp có vài vết xoá và chỉnh sửa, nở nụ cười thoả mãn.

“Đúng là, làm tốt lắm! Abel, cậu làm còn tốt hơn so với ta tưởng tượng.”

“Ngài quá khen.” Nhìn sắc mặt của hắn, tôi biết mình không thua kém ai, vững vàng bảo vệ công việc này.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

“Vào đi.”

Người hầu gái cao gầy đứng ở cửa: “Thưa ngài, ngài Philitos Enek cầu kiến.”

“Biết rồi, bảo hắn qua đây.”

Bá tước buông văn kiện xuống, đóng đồng hồ bỏ túi lại.

Ngài Beckett cũng ngừng công việc, đi tới, vung vẩy bút máy trong tay. Nếu như cho tôi không phải phép mà nói, tôi cảm thấy vẻ mặt của anh ta đột nhiên hơi lỗ mãng.

“Xem ra lão Enek không chịu nổi nữa rồi.” Anh ta chống tay trái lên bàn làm việc của bá tước, hàm răng trắng như tuyết cắn bút máy, “Thưa ngài, hay là chúng ta nhân từ với lão một chút.”

“Ta tin rằng Abel sẽ truyền đạt đúng ý của ta cho hắn.” Bá tước nói với tôi, “Vị Enek này là bạn làm ăn của ta ở Hy Lạp, có điều tiếng Anh của hắn dở tệ, lát nữa cậu phải giúp ta phiên dịch.”

Công việc này tôi nghĩ tôi có thể đảm nhiệm được. Tôi gật đầu, trở lại bên chiếc bàn nhỏ của mình, mà ngài Beckett lại đứng phía sau bá tước.

Người hầu gái đưa một gã đàn ông thấp bé mập mạp đi vào. Mặt mày hắn ta so với hai vị phía sau bàn làm việc kia thì kém hơn nhiều, có điều mái tóc màu bạch kim, râu quai nón rối bù, khoé mắt đầy nếp nhăn và gương mặt mập mạp đều hiện ra một vẻ trưởng giả nhân hậu. Chính bởi vì thế (hắn ta với tôi cũng có quan hệ ¼ đồng hương) mà tôi nhìn hắn liền sinh hảo cảm không tự chủ được.

Chủ nhân đứng lên: “Mời ngồi, ngài Enek, muốn uống chút gì không?”

Tôi dịch lại nguyên câu.

Ông lão hơi ngạc nhiên liếc nhìn tôi, lập tức nói “Không cần.” Tôi phát hiện hắn bắt đầu hơi xíu chân mày, hai tay cũng nắm chặt khăn tay, chỉnh thoảng đưa lên lau mồ hôi hột sau gáy.

“Ngài Enek, phải suy tính thế nào?” Bá tước tựa như ở mâm trên, đốt một điều xì gà.

“Các hạ, chuyện này… Thật sự là làm người khác quá khó chịu.”

Nghe tôi thuật lại, bá tước không vui nhíu mày: “Ta nhớ ngài phải hiểu, ngài Enek, năm vạn bảng Anh không phải số tiền nhỏ, ta đã cho phép ngài khất nợ một năm, nếu như còn kéo dài nữa, ngay cả vốn lưu động của ta cũng không đủ.”

“Nhưng mà… hiện tại công ty của tôi bán đi cũng chỉ được ba mươi ngàn bảng Anh, làm sao có tiền trả cho ngài đây?”


“Ý ngài là không trả?”

“Không phải, không phải! Thưa ngài, tôi tuyệt đối không có ý đó.” Ông lão vội vàng xua tay, “Xin ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm tôi. Chỉ là… chúng ta tốt xấu gì cũng hợp tác một năm nay…”

“Ngài Enek, tôi nghĩ ngài vẫn chưa hiểu ý của ngài bá tước.” Ngài Beckett đột ngột đi tới, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười đẹp đẽ, “Công ty vận tải của ngài đã vượt quá hạn định rồi, chống đỡ thêm cũng không có ý nghĩa gì. Hiện tại ngài ấy đồng ý mua lại với giá cao gấp đôi thị trường, còn xoá nợ cho ngài, làm thế này là vì vẫn xem ngài là bạn làm ăn bấy lâu nay rồi.”

Tôi phiên dịch đoạn này, ông già béo đỏ mặt lên, đột ngột đứng dậy chỉ vào ngài Beckett lớn tiếng nguyền rủa. Tôi giật thót mình, rồi sợ hãi đến đổi sắc mặt vì cách dùng từ của lão ta, tôi thoáng nhìn trộm qua hai người kia vốn không biết chuyện gì, do dự có nên để bọn họ biết sự phẫn nộ của ông già này hay không.

Có điều tôi biết ngay rằng sự do dự của mình là thừa thãi. Bá tước hừ một tiếng, ôm hai cánh tay không nói gì, nhưng tôi thấy sống lưng lạnh lẽo lắm. Ngài Beckett vẫn đang mỉm cười như cũ, tôi nghi ngờ anh ta đang chơi trò giả ngu, mà kẻ ngu ngốc đến thế nào cũng nhìn ra được ngài Enek này không hài lòng với anh ta như thế nào.

Cuối cùng ông lão cũng kết thúc một màn trút giận đáng sợ, ngồi xuống lại sô pha. Sắc đỏ trên mặt ông ta còn chưa vơi bớt, giống như ngựa phi nước đại mà thở hồng hộc.

Tôi hơi không biết phải làm sao, thật sự là quá lúng túng, đi làm ngày đầu tiên đã gặp phải chuyện thế này.

“Abel!” Thanh âm dễ nghe đó nhắc nhở tôi làm việc của mình, “Nói cho ta biết ngài Enek đây đã nói gì?”

“À… chuyện đó…” Tôi ngập ngừng nói, “Ông ta nói… ngài Beckett… ừm… vô sỉ… nguyền rủa anh… chuyện… chết đuối trong dòng nước…” Âm thanh của tôi nhỏ dần như tiếng muỗi kêu.

Bá tước nhìn thoáng qua thần sắc tự nhiên của thư kí, lại nở nụ cười: “Harrison, hãy tự mình giải thích cho ngài Enek nhé.”

“Được.” Ngài Beckett bước đến bên cạnh ông lão với nụ cười không hề phai nhạt, liếc mắt nhìn tôi, nhưng trong ánh mắt kia một chút ý cười cũng không có, xem ra tôi phải cẩn thận phiên dịch lời nói của anh ta.

“Ngài Enek, có thể ngài đã quên vài chuyện rồi.” Anh ta dùng chất giọng ôn hoà nhất nói nhỏ với ông lão, “Tuy là ban đầu tôi nói đường thuỷ ở Aknas rất an toàn, nhưng tôi cũng đã nhắc nhở ngài rồi, lúc đi an toàn nhưng lúc về thì không chắc. Hơn nữa, lúc ngài bá tước ứng trước tiền cọc cho ngài cũng đã khuyên ngài suy nghĩ thêm một chút, là chính ngài nói cơ hội làm ăn khó có được, một hai là phải làm. Bây giờ sao lại đổ lỗi lên đầu tôi được? Ngài cũng hiểu rõ vấn đề mà.”

Nói thật, tôi thật sự không muốn nói lại lời “giải thích” đao kiếm này nói cho ông lão sắp phá sản kia nghe, đặc biệt là những lời nói không hay mà tôi đã không nghĩ rằng ngài Beckett sẽ nói.

Nhưng đôi mắt xanh đẹp đẽ cứ chằm chằm nhìn tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt, vắt hết óc tìm những từ ngữ ít gây đả kích hơn để thuật lại.

Sắc mặt của ông lão từ hồng nhuận chuyển sang xám xịt, cơ thể mập mạp lạnh run.

Tôi không đành lòng quay đầu, không tìm đường chết thì sẽ không chết, tôi sa vào ánh mắt của bá tước. Hắn như nhìn thấu sự nhẹ dạ của tôi, ý cười sâu xa.

“Được rồi, ngài Enek.” Hắn dụi tắt điếu xì gà vào gạt tàn bằng đồng rồi đứng thẳng người, “Ta cho ngài một cơ hội nữa để suy nghĩ. Mong là ngài không để ta phải thất vọng. Harrison, thay ta tiễn ngài Enek ra ngoài.”

Tôi mang nỗi đồng tình vô hạn nhìn bóng lưng già yếu hơn hẳn so với lúc mới tới của ông lão, đột nhiên ý thức được bản thân đang làm việc cho một người lạnh lùng vô tình đến nhường nào.

“Abel!”

“A.” Tôi sợ hãi nhìn về phía ông chủ, “Ngài có gì phân phó, thưa ngài?” Đôi mắt như đá lục bảo  của bá tước cách tôi không xa lắm, hắn ngồi lại trên chiếc ghế da lớn, mở đồng hồ bỏ túi ra.

“Màu tóc của cậu rất đẹp.”

“?” Tôi hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần, chuyện gì vậy cơ chứ, vừa mới làm một việc tàn nhẫn như thế rồi lại nói như vậy.

“Cám ơn, thưa ngài.”

“Cậu theo đạo à?” Hắn chỉ vào Thập giá được tôi che đậy trước ngực.

“Tôi là tín đồ đạo Tin Lành.”

“À.” Hắn gật đầu, “Có một nhân viên từ tâm đối với người bình thường mà nói là cách tiếp cận Thượng Đế tốt nhất.”


Nghe được trong giọng nói của hắn một ít châm chọc, tôi cảm thấy không vui lắm, đến lúc dường như không nhịn được muốn phản kích lại một chút thì ngài Beckett trở lại.

“Thưa ngài, ông ta đi rồi.”

“Ừm.” Bá tước dời sự chú ý lên thư kí của hắn, “Harrison, hãy soạn thảo cho ta một lá thư gửi ngài kiểm sát trưởng, ta nghĩ lão Enek vẫn sẽ không nghĩ thông suốt được, chúng ta mau chóng chấm dứt chuyện này đi.”

Ngài Enek đáng thương, được ra tận toà án để giải quyết vấn đề nợ nần, xem ra cuối cùng ông ta vẫn mất đi công ty của mình.

“Abel, đừng ngẩn người, tiếp tục công việc đi.”

Chiếc đồng hồ lớn cổ xưa trong đại sảnh đánh leng keng đúng bảy lần, tôi ôm cái tay đau nhức quay trở lại gian phòng của mình.

Tôi sớm nên biết rõ, ăn cơm chúa thì múa tối ngày. Đúng một ngày, ngoại trừ thời gian ăn bữa trưa thì tôi không bước ra khỏi thư phòng nửa bước. Hơn một trăm kiện văn bản tiếng Hy Lạp đã được dịch xong, tôi cũng dùng khô bình mực nước kia rồi.

Ngài bá tước và ngài Beckett cũng theo sát mà dùng hết toàn bộ thành quả làm việc của tôi, sau khi xem xong dường như còn cảm thấy thiếu, đặc biệt là ngài Beckett, lại còn tấm tắc tiếc rẻ. Làm ơn đi, tôi cũng không có đầu óc tựa như cái máy như vậy.

Tôi ném mình vào chiếc giường lông rộng lớn, duỗi thẳng tứ chi đã cứng ngắc rồi mệt mỏi nhắm mắt. Liệu rằng lượng lớn công việc như vậy có tiếp tục nữa không? Tôi hoài nghi liệu mình có thể chống đỡ tiếp không. Tay tôi có khi sẽ gãy mất…

Đang lúc tôi mơ mơ màng màng sắp ngủ, một cảm giác kì quái như dòng điện đột ngột truyền tới sau lưng tôi.

Tôi lập tức mở mắt, chợt ngồi thẳng người dậy. Đứng lên, ngồi xuống, lại đứng lên, lại ngồi xuống, sau đó dùng sức xoa bóp tấm nệm.

Đúng rồi! Nệm này mỏng hơn!

Tôi nhớ tối hôm qua khi nằm trên chiếc giường này, cả nửa người tôi đều được hãm lại trong chiếc nệm giường mềm mại, đắp chăn vừa dày vừa nặng đến mức gần như tắt thở. Mà hôm nay chiếc giường lớn này tuy vẫn rất mềm mại, nhưng chăn lại mỏng hơn rất nhiều.

Tôi nghi hoặc vuốt ve vải vóc thoải mái dưới thân, phỏng đoán rốt cục là có chuyện gì xảy ra. Tôi chưa có có than thở với ai mà? Như vậy…

“Ngài Brian, ngài muốn dùng cơm trong phòng sao?” Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của người hầu gái.

“À?” Tôi mở cửa, có chút nghĩ không ra.

“Bá tước đại nhân và ngài Beckett đã đến nhà ăn rồi.”

Lúc này tôi mới nhớ tới thời gian dùng bữa sáng là bảy giờ rưỡi đến tám giờ, dĩ nhiên là tôi đã quên mất. Sáng sớm ngài Beckett đã nói với tôi. Tôi hoảng hốt khẩn trương cầm lấy lược chải tóc, dùng sức kéo thẳng y phục nhăn nhíu rồi xong ra ngoài.

Người hầu gái kia nhịn cười, đợi tôi ra khỏi gian phòng rồi đưa đèn ga cho tôi.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một điều:

“Được rồi, cái đó… Ờm?”

“Tôi tên Allie, thưa ngài Brian.”

“Allie, hôm nay cô đổi chăn cho tôi à?”

“Trong phòng ngài là chăn mùa đông, bởi vì ban đầu không có người ở nên chúng tôi quên đổi, hôm nay mới nhớ ra, xin lỗi ngài.”

“À, không sao đâu, cảm ơn nhé.”

Thì ra là thế, bế tắc trong lòng tôi lập tức được khai thông, “Chuyện rất đơn giản mà.” Tôi tự trách mình đa nghi, “Đúng là tự rước lo lắng vào mình.”

Tôi lắc lắc đầu, đi tới nhà ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận