Thế Hôn | Hi Quân

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Máu bắn tung tóe trước mắt như giọt sương, chỉ thấy hai mắt Thái tử hoảng sợ trợn to, nét mặt vô cùng vặn vẹo, thân thể cao lớn lảo đảo về phía sau, suýt nữa ngã xuống: “Ôi…” Hắn che cổ tay đau đến mức trán toát mồ hôi:

“Là kẻ nào…”

Đáng tiếc xung quanh không có tiếng động nào, hắn ngã ngồi trên mặt đất.

Thái giám sau lưng hoảng hốt lo sợ lập tức tiến lên che chắn cho Thái tử, hoảng sợ nhìn xung quanh, đề phòng kẻ giấu mặt công kích thêm một bước.

Thẩm Dao bị cảnh trước mặt dọa sợ, bản năng tránh né nguy hiểm khiến nàng kéo Bích Vân chạy về phía hành cung, hai chủ tớ lảo đảo, không biết chạy được bao lâu thì nhìn thấy phía trước người đến người đi, nếu như vẻ mặt này bị người ta nhìn thấy thì không biết sẽ gây ra nhiễu loạn lớn đến mức nào, Thẩm Dao miễn cưỡng ổn định tinh thần, lau mồ hôi trên trán, mang theo Bích Vân đi ra khỏi cửa hông của hành cung, lại đi vào Tạ phủ từ cửa hông của biệt viện, vội vàng về đến Đông Uyển, ngã thẳng lên giường La Hán, đột nhiên cảm thấy không đúng.

Nàng vội vàng xoay người ngồi dậy, quả nhiên nhìn thấy một người ngồi dưới cửa sổ, hững hờ lau đi bụi đất trên tay, trong đôi mắt sâu thẳm đó không hề có chút cảm xúc nào, lạnh lùng đến cực điểm.

Chẳng biết tại sao, Thẩm Dao nhìn thấy Tạ Khâm như vậy thì không tự chủ được mà rùng mình một cái:

“Hầu gia, sao ngài lại quay về sớm vậy?”

Khi nàng rời đi, chàng vẫn còn ngồi trong lều vàng mà.

Tạ Khâm chậm rãi ngước mắt lên, khuôn mặt trắng trẻo như phủ một lớp sương trong veo, năm đó chàng là lính mới đi các nơi tra án, đao giơ lên rồi rơi xuống, chặt không biết bao nhiêu đầu người, làm việc quyết đoán mạnh mẽ, bá đạo không bị trói buộc, mấy năm nay chàng nắm giữ chức vụ cao trong triều, sống an nhàn sung sướng, khí chất tàn nhẫn năm đó đã bị hòa tan, vừa rồi Thái tử bỗng dừng rời khỏi đã khiến chàng cảnh giác, chàng lấy cớ đi theo Thẩm Dao đến hành cung, nhìn thấy bàn tay bẩn thỉu đó suýt nữa chạm vào thê tử mình, sự tàn ác thâm độc chôn sâu trong xương cốt lập tức xuất hiện, chàng không chút do dự mà bắn Thái tử một phát.

Ánh mắt hai người chậm rãi giao nhau giữa không trung, Thẩm Dao gần như không cần nghĩ, xuống khỏi giường La Hán, nghẹn ngào nói: “Là ngài, đúng không?”

Ngoại trừ Tạ Khâm thì còn có thể là ai?

Thẩm Dao bị sự sợ hãi to lớn chi phối, không chỉ sợ Thái tử ngấp nghé mình, mà phần nhiều hơn là sợ Tạ Khâm vì nàng mà đắc tội Thái tử, mang lại tai họa cho cả Tạ gia.

Tạ gia từ trên xuống dưới có mấy trăm người, không thể vì nàng mà mất mạng một cách vô tội được.

Tạ Khâm nhận ra sự bất an của nàng, giọng điệu mang theo vẻ xoa dịu:

“Nàng không cần lo ngại, ta dám ra tay thì đương nhiên đã có chiêu sau đó.”

Thẩm Dao nhìn Tạ Khâm đã nhiều lần vì nàng mà đối phó với Thái tử, trái tim hơi đau đớn:

“Như thế nào?”

Tạ Khâm nhạt giọng nói: “Ta dùng mũi tên sắt của ngoại tộc, vật này dày hơn mũi tên của Trung Nguyên, nếu như thật sự tra thì cũng không tra ra ta được, quan trọng hơn là, Thái tử hoàn toàn không dám để lộ ra.” Giọng điệu Tạ Khâm ẩn chứa sự trào phúng:

“Nếu như việc này bị truyền ra ngoài thì chức Thái tử này của hắn cũng chấm dứt, có thần tử nào muốn hầu hạ một người đàn ông ngấp nghé thê tử mình làm chủ quân đâu, chỉ cần sự việc bại lộ, Thái tử nhất định sẽ đứng mũi chịu sào, tam Hoàng tử cũng sẽ nghĩ cách đè chết hắn, cho nên, nếu như hắn có chút đầu óc thì chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.”

Tạ Khâm dám làm thì cũng đã nắm được nhược điểm của Thái tử:

“Triều đình còn lâu mới vì Thái tử mà một tay che trời.”

Mấy năm nay Hoàng đế đã có tuổi, lòng nhiều nghi ngờ, càng ngày càng bất mãn với Thái tử, mà Thái tử đã tròn ba mươi tuổi, một người làm Thái tử ba mươi năm làm sao có thể không khiến Hoàng đế kiêng dè chứ, bắt đầu từ khi cưới Thẩm Dao, Tạ Khâm đã biết rõ mình và Thái tử không đội trời chung, chàng đã sớm âm thầm mưu đồ kéo Thái tử xuống nước, bây giờ chỉ thiếu thời cơ thôi.

Thẩm Dao nghe chàng nói như vậy thì sự buồn bực trong lòng đã dịu đi đôi chút:

“Nhưng ngài hành động điên cuồng ngang ngược quá, dù sao hắn cũng là Thái tử, ngài làm như thế là tội ngang mưu phản đó.”

Tạ Khâm không xem là chuyện gì to tát, chàng đặt tay lên tay vịn ghế bành, giọng điệu sâu xa: “Trơ mắt nhìn hắn chạm vào nàng à?”

Thẩm Dao nghẹn họng, đỏ mặt không thể nói được gì.

“Con người Chu Dục ấy, nàng càng dung túng hắn thì hắn càng được nước làm tới, một mũi tên này khiến hắn biết được lợi và hại, trước khi hắn đăng cơ, hắn sẽ không dám có chủ ý với nàng nữa… Đương nhiên, chỉ sợ hắn không có cơ hội thượng vị đâu.” Giọng điệu Tạ Khâm vẫn bình thản như vậy, tựa như đang nói về việc nhà.

Trong lòng Thẩm Dao hơi chua xót, chuyện như vậy cũng chỉ có Tạ Khâm dám làm, đổi lại là người khác thì cũng không phải không có khả năng chắp tay hiến thê tử cho Thái tử, huống chi nàng còn là một người thê tử giả.

Tạ Khâm nhớ đến nàng vừa rồi tùy ý tung bay trên sân đấu võ, lại nhìn cô nương nói năng quanh co, tay chân hơi luống cuống trước mặt, chàng lại cảm thấy đáng yêu.

Giọng điệu của chàng dịu đi đôi chút: “Ta không thể rời khỏi quá lâu được, nàng nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa ta sẽ đến đón nàng đi dự tiệc.”

Thẩm Dao bèn vội vàng đứng dậy tiễn chàng, Tạ Khâm đi đến bên ngoài rèm châu thì quay người lại, cô nương hoạt bát này đang xoắn hai tay lại với nhau, bộ váy đỏ hải đường này làm nổi bật vẻ đẹp của nàng đến cực điểm, quả thật không gì sánh bằng: “Quên nói cho nàng biết, chuyện ta tập võ ngoại trừ hầu cận bên cạnh thì những người còn lại đều không biết, nàng không cần phải lo lắng cho ta đâu.”

Thẩm Dao đổi sang xoắn hai tay ở sau lưng, lúng túng gật đầu với chàng: “Được, ta biết rồi.”

Ánh sáng lặng lẽ chiếu vào từ song cửa sổ, một quầng sáng lướt qua gò má nàng, tựa như kinh hồng chiếu ảnh [1].

[1] Kinh hồng chiếu ảnh (惊鸿照影): Tên một quyển sách của Trương Tiểu Bình, hình dung sự việc diễn ra trong thời gian ngắn, chỉ để lại chút dấu vết.

Tạ Khâm vừa đi, trong lòng Thẩm Dao bồn chồn, vội vàng giục Bích Vân ra ngoài tìm hiểu tin tức, để lại Hạnh Nhi hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo.

Vào khoảng giờ Dậu ba khắc, Bích Vân nhẹ nhàng đi vào phòng trong, nhân lúc Hạnh Nhi ra ngoài pha trà mà thì thầm nói với nàng:

“Bên phía Đông Cung không hề có tin tức truyền ra, lúc nô tỳ đi đến Thái y viện thì nghe thấy Đông Cung truyền một vị Thái y qua đó, trông dáng vẻ lén la lén lút, chắc là không dám để người khác biết.”

Quả nhiên Tạ Khâm đã đoán đúng.

“Được, tối nay em ở lại biệt viện nghỉ ngơi đi, để Hạnh Nhi theo ta đi dự tiệc hoàng cung.”

Khuôn mặt nhỏ của Bích Vân phát sầu: “Nô tỳ chưa quen cuộc sống ở đây, không dám rời xa người lấy một khắc, người để nô tỳ đi cùng đi.”

Thẩm Dao cũng không nỡ bỏ nàng ấy lại: “Vậy em mau đi thay đồ đi.”

Bích Vân vội vàng chui vào phòng nhỏ, nhanh chóng lau người thay sang bộ y phục sạch sẽ, sau đó cùng Thẩm Dao đi thăm Tạ Kinh, Tạ Kinh đã tỉnh, biết được Thẩm Dao đã thắng Quận chúa Trác Vân, báo thù cho nàng ấy thì kích động ôm Thẩm Dao làm nũng:

“Vẫn phải là Dao Dao nhà ta thì mới có thể bảo vệ ta được.”

Thẩm Dao dở khóc dở cười, nhị phu nhân lại sai người đến giục, Thẩm Dao đành phải đi đến phòng trước, vừa tới phòng, quả nhiên nàng nhìn thấy Tạ Khâm đứng ở cửa đợi nàng, mấy vị gia của Tạ gia vây quanh chàng nói chuyện.

Đợi Thẩm Dao và nhị phu nhân bước ra, mấy vị gia của Tạ gia vội vàng hành lễ rồi lui ra, Tạ Khâm mang theo Thẩm Dao đi về phía điện Trường Thu.

Trên đường đi, Tạ Khâm nói cho nàng biết: “Thái tử im ỉm không có biểu hiện gì, nói với bên ngoài rằng trên đường về hành cung nhìn thấy một con nai nên đuổi theo, không cẩn thận bị móc sắt của thợ săn làm bàn tay bị thương, vết thương không nhẹ không nặng, không thể dự tiệc, bệ hạ phái người đi hỏi han, cũng không để trong lòng.”

Thẩm Dao hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Bên phía Đông Cung, Thái tử đau đến mức bất tỉnh mấy lần, mỗi lần tỉnh lại sẽ mắng mười tám đời tổ tông Tạ Khâm mấy lần, đương nhiên hắn biết rõ là Tạ Khâm làm, về phần mũi tên sắt kia, hắn cũng tra xét ra được là công cụ của một bộ lạc Mông Ngột, hiện tại Hoàng đế đang muốn bắt tay giảng hòa với Mông Ngột, hắn không những không dám để lộ ra, thậm chí còn phải tìm kiếm nghĩ cách che giấu, sợ việc này bị người ta biết được, khiến phụ hoàng của hắn chán ghét mà vứt bỏ hắn.

“Thủ đoạn độc ác, đồ cáo già!”

Thái tử nâng bàn tay bị xuyên thủng, đau đến mức cả cánh tay tê dại, mồ hôi trên trán thấm ra hết đợt này đến đợi khác: “Đợi cô… đăng cơ, Tạ gia… sẽ không chừa lại một tên nào…”

Những vị quan lại tâm phúc lại không đồng ý, hắn đã nhiều lần khuyên Thái tử học theo tam Hoàng tử, bày ra thái độ hào phóng chúc mừng Tạ Khâm, hoàn toàn từ bỏ Thẩm thị, dù cho không thể kéo Tạ Khâm về phía Đông Cung thì chỉ cần chàng không cản tay, vị trí Thái tử vẫn sẽ vững vàng, nhưng Thái tử không nghe.

Hiện tại Thái tử chịu khổ sở đến mức này, vị quan dưới quyền đó cũng không dám đụng vào hắn nữa, chỉ có thể đè xuống không nói.

Đúng lúc này, thái giám ngoài điện đến bẩm, nói là Lữ Thượng thư cầu kiến.

Trong lòng vị quan dưới quyền đó run lên: “Điện hạ, tối nay có yến tiệc, ngài cần phải thay thiên tử mời rượu sứ đoàn, ngài không khoẻ thì chuyện tốt đương nhiên sẽ rơi vào tay tam Hoàng tử, chắc là Lữ Thượng thư đến vì chuyện này, ngài xem làm thế nào đây?”

Bây giờ Thái tử không muốn gặp ai hết, hắn nằm quay lưng lại: “Nói cho ông ta biết là cô ngủ rồi, bất kể là chuyện gì thì đợi cô chữa lành vết thương đã rồi nói.”

Vị quan dưới quyền đó không dám đắc tội với bên nào, tìm cái cớ thỏa đáng, sắp xếp lại lời nói của Thái tử, đuổi Lữ Thượng thư đi.

Trong lòng Lữ Thượng thư còn nghi vấn, hỏi vị quan dưới quyền đó: “Thái tử đang yên đang lành, sao lại đi săn như vậy? Nếu như bị kẻ xấu tính kế thì nhất định phải ăn ngay nói thật, quyết không thể để điện hạ ngậm bồ hòn làm ngọt được.”

Lữ Thượng thư cảm thấy chắc chắn là tam Hoàng tử tính kế Thái tử, hành thích Thái tử thì đồng tội với mưu phản, là cơ hội tốt nhất để làm ầm ĩ kéo tam Hoàng tử xuống ngựa.

Vị quan dưới quyền đó cười khổ không thôi: “Thượng thư đại nhân hiểu lầm rồi, điện hạ thật sự tự mình bị thương, không liên quan đến ai hết.”

Lữ Thượng thư cạn lời, thở hồng hộc quay về bữa tiệc.

Trong điện Trường Thu là cảnh ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình.

Bàn tay của Thái tử bị thương nhẹ, Hoàng đế không để trong lòng, huống hồ trước đó không lâu, Hoàng đế đã biết được từ Đông xưởng [2] là Đông Cung và Lữ Thượng thư âm thầm lôi kéo Tạ Khâm nhưng Tạ Khâm từ chối, lôi kéo Thủ phụ đương triều là có ý gì, chẳng lẽ muốn sớm ngày thay thế người làm phụ hoàng là ông đây hay sao? Trong lòng càng ngày càng không thích Thái tử.

[2] Đông xưởng (东厂): Một cơ quan mật thám và gián điệp thời nhà Minh do các hoạn quan điều hành.

Hoàng đế không biết, đây là tin tức Tạ Khâm cố ý tiết lộ cho tai mắt của Đông xưởng, mục đích là ly gián Hoàng đế và Thái tử.

Trong điện Trường Thu, nam nữ được ngăn cách, chính giữa dùng một tấm rèm châu cản lại, Hoàng hậu không đến nên trong yến tiệc cung đình, người đứng đầu là mẫu thân của Thái tử, Thích Quý phi, hôm nay Thẩm Dao tỏa sáng vẻ vang, số người đến chúc mừng nàng không ít, ngay cả hai vị Quý phi ở phía trên cũng khen ngợi nàng đã tăng thêm uy thế cho Đại Tấn, hai vị Quý phi đi theo bên cạnh Hoàng đế, tận mắt nhìn thấy sự phách lối của Mông Ngột đã giảm đi không ít sau khi Thẩm Dao áp chế Trác Vân, lần này Hoàng đế vô cùng hài lòng về Thẩm Dao.

Đã áp chế được đối phương trên phương diện vũ lực, sau này đàm phán việc buôn bán sẽ có lợi thế.

Qua ba lần rượu, Quận chúa Trác Vân lại không để ý đến vết thương trên chân, lên đài biểu diễn một đoạn Hồ Toàn Vũ [3], có lẽ vì thua cưỡi ngựa bắn cung, muốn lấy lại danh dự trong lần này, ngay cả Hoàng đế cũng không thể không khen nàng ta vài câu đa tài đa nghệ.

[3] Hồ Toàn Vũ (胡旋舞): là một điệu múa thời nhà Đường, vốn dĩ là điệu múa dân gian của Trung Á, xuất phát từ Tây Vực, sau đó du nhập vào Trung Nguyên.

Quận chúa Trác Vân vốn còn muốn ở trên tiệc tối lôi kéo Thẩm Dao thi đấu tài nghệ, sau đó liên tục bị huynh trưởng cảnh cáo, bảo nàng ta đừng có đắc tội Tạ Khâm quá nhiều, nếu không sau này việc buôn bán qua lại sẽ bị Tạ Khâm cản trở, sẽ mất đi mục đích lớn, Quận chúa Trác Vân đành thôi.

Nếu Quận chúa Trác Vân đã biểu diễn tài nghệ thì các cô nương Trung Nguyên không có đạo lý lùi bước, có người đánh đàn, có người nhảy múa, từng người một sử dụng tài năng của mình, xuất hiện một cách đặc sắc,

So với nữ tử trên thảo nguyên, các cô nương Trung Nguyên thắng ở vẻ dịu dàng như nước, làm cho người ta thương tiếc.

Sứ đoàn Mông Ngột và Nữ Chân nhìn thấy thì không khỏi cảm khái một câu: “Vẫn là khí hậu Trung Nguyên nuôi dưỡng con người tốt.”

Hoàng đế cười vô cùng vui vẻ.

Bữa tiệc diễn ra được quá nửa, sứ đoàn Mông Ngột và Nữ Chân lôi kéo tam Hoàng tử và quan viên Đại Tấn lên đài vừa múa vừa hát, Hoàng đế thấy bầu không khí hòa hợp thì cũng phê chuẩn, đêm tối càng sâu, chén mâm trên bữa tiệc càng bừa bộn, rối loạn.

Bên nữ quyến cũng đã mất đi vẻ gò bó trước đó, nữ quyến các nhà tụ tập lại với nhau, tụm năm tụm ba nói về việc nhà, hoặc là xem biểu diễn.

Khi bữa tiệc gần đến hồi kết, một nữ tử áo trắng chậm rãi lên đài, sau khi nàng ấy lên đài thì trong điện không khỏi yên tĩnh.

Thẩm Dao bị ép uống hai ngụm rượu, lúc này đã có chút say, nàng nhận thấy trong điện bỗng dưng yên tĩnh thì đẩy Tạ Văn Mẫn ở bên cạnh hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Dao vốn ngồi trên bữa tiệc, sau đó càng ngày càng nhiều các phu nhân cô nương mời rượu nàng, người Tạ gia biết tửu lượng nàng không tốt nên đỡ nàng sang một bên, để mấy vị nãi nãi uống giỏi cản rượu thay nàng.

Tạ Văn Mẫn cũng đã uống mấy chén, chỉ cảm thấy nữ tử áo trắng trên đài ở phía Nam như ẩn như hiện, bóng người mảnh khảnh không ngừng lắc lư tách rời trước mắt nàng ấy, có chút quen thuộc nhưng nàng ấy lại như không nhận ra, lắc đầu: “Cháu không biết, người hỏi ngũ tẩu đi.”

Thôi thị uống giỏi, được nhị phu nhân sắp xếp cản rượu thay Thẩm Dao, đúng lúc ngồi bên trái Thẩm Dao, Thẩm Dao xoay mặt qua, còn chưa mở miệng, Thôi thị đã hăng hái giới thiệu với nàng:

“Nàng ấy à, là tiểu cô nãi nãi nhà mẹ đẻ của đại tẩu, là con gái út của Ninh lão Thái sư năm đó, nàng ấy từ nhỏ đã được đính ước cho nhị công tử nhà Trịnh thị ở Huỳnh Dương, chỉ là Ninh cô nương có lẽ không thích hắn, không những sau khi cưới không cùng phòng, còn chủ động nâng mấy di nương cho trượng phu, trước đó không lâu nhị công tử bệnh chết, nàng ấy bèn quay về Ninh gia.”

Thẩm Dao không cảm thấy hứng thú với chuyện của người khác, chỉ cảm thấy mọi người hình như đối đãi rất khác với vị Ninh cô nương này, giống như nàng ấy là nhân vật ghê gớm nào đó, vừa ra sân đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Thì ra là thế.” Thẩm Dao không hỏi thêm nữa, mà là cầm miếng thịt nguội [4] Trấn Giang trên bàn lên ăn.

[4] Thịt nguội: gốc là thịt thủy tinh (水晶小肉), là đặc sản vùng Trấn Giang.

"undefined"

Thôi thị đột nhiên lo lắng nói với Thẩm Dao:

“Lục thẩm thẩm, quên nói cho người biết, nàng ấy và lục thúc là thanh mai trúc mã.”

Cũng không biết Thôi thị có tâm tư gì, sau khi nói xong câu đó, trái tim nàng ta đập thình thịch, hơi chờ mong phản ứng của Thẩm Dao, lại có chút sợ hãi, sợ Thẩm Dao tức giận.

Quả nhiên Thẩm Dao nhai thịt được mấy miếng thì dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Cho nên, nàng ấy không chịu cùng phòng với trượng phu là vì lục thúc của cháu à?”

Thẩm Dao nói một câu vạch trần bí mật, Thôi thị lại hơi xấu hổ, chỉ là nàng ta thấy hơi lạ về phản ứng của Thẩm Dao, chẳng lẽ không tức giận chút nào sao?

Thẩm Dao nuốt miếng thịt cắt mỏng rồi kéo Thôi thị: “Mau nói với ta xem là chuyện gì vậy?” Dáng vẻ rất hứng thú.

Thôi thị đâm lao phải theo lao, nàng ta sợ sau này lão thái thái sẽ trách nàng ta lắm miệng, chỉ là Thẩm Dao đang thúc giục, nàng ta đành phải kiên trì nói:

“Lục thúc lúc nhỏ từng được Ninh Thái sư dạy dỗ, người học trò Ninh Thái sư vừa ý nhất cũng là thúc ấy, lục thúc thường xuyên ra vào Ninh phủ, một tới hai lui nên cũng quen biết Ninh Anh cô nương, Ninh Anh cô nương cầm bút từ ba tuổi, năm tuổi đọc thơ, lão Thái sư thường nói nếu như nàng ấy là nam nhi thì chắc chắn sẽ trở nên xuất sắc.”

“Lục thúc của chúng ta là người đứng đầu trong số đám nam tử, Ninh cô nương cũng được xưng là hạng nhất trong số các khuê tú, năm đó bệ hạ còn từng đùa, muốn tác hợp hai người thành một đôi, đáng tiếc Ninh Anh cô nương đã được đính ước từ nhỏ, việc này đã trở thành niềm tiếc nuối.”

“Ninh cô nương nghe theo ý nguyện của trưởng bối mà gả đến Trịnh gia, mãi cho đến gần đây mới về Kinh.”

Thẩm Dao hỏi: “Cụ thể là ngày nào về Kinh thành?”

Thôi thị suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng chỉ hơn nửa tháng trước thôi ạ.”

Thẩm Dao ồ một tiếng, sự nghi ngờ trong lòng dần được tháo gỡ.

Có khả năng hay không, Tạ Khâm và Ninh Anh là thanh mai trúc mã, vốn nên tình chàng ý thiếp, nhưng Ninh Anh lại được đính ước từ nhỏ, hai người bỏ lỡ cơ hội, điều này có thể giải thích được vì sao nhiều năm qua Tạ Khâm chưa từng cưới hỏi, nếu như Ninh Anh quay về Kinh trước khi nàng và Tạ Khâm thành hôn thì đương nhiên sẽ không liên quan gì đến nàng nữa.

Thật đúng là ông trời không có ý tác thành.

“Vậy, có phải trước kia lục thúc của cháu thích Ninh cô nương không?”

Lời này bảo Thôi thị đáp thế nào đây.

“Lục thẩm, người đang làm khó cháu đấy, làm sao cháu biết được? Lục thúc dứt khoát kiên quyết cưới người như vậy, trong lòng chắc chắn có người mà.” Thôi thị khuyên nhủ một cách khô khan.

Thẩm Dao bật cười: “Cháu đừng hiểu lầm, ta không tức giận, ta chỉ hỏi cháu, nếu như không có ta, lục thúc của cháu có khả năng cưới nàng ấy không?”

Thôi thị xoắn khăn tay ở đầu ngón tay, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cắn răng nói:

“Lục thẩm, vậy thì cháu nói đúng sự thật nhé, người đừng trách cháu lắm miệng đấy, trước kia khi người chưa gả đến, lão thái thái chúng ta luôn tiếc hận năm đó Ninh cô nương đính ước với người ngoài, tuổi trẻ ai chưa từng yêu, lúc trước Ninh cô nương xuất chúng như vậy, người nói lục thúc không có chút tâm tư nào cháu cũng không tin, huống hồ lúc lão thái gia còn sống từng muốn bàn bạc mối hôn nhân này với Ninh gia, chỉ là Ninh Thái sư khắc ghi chữ tín vào trong lòng, kiên quyết gả con gái đến Trịnh gia…”

Thôi thị lải nhải không ít, không có câu nào là không chứng minh, Tạ Khâm và Ninh Anh vốn là một đôi trời sinh.

Thẩm Dao dời mắt nhìn sang đài ngọc phía trước.

Khuôn mặt của nữ tử áo trắng đó như trăng sáng, khí chất vô cùng tao nhã cao quý, ngay cả nàng là nữ tử nhìn vào cũng không nhịn được mà sinh lòng ngưỡng mộ.

Cho nên, nàng đang làm tu hú chiếm tổ chim khách sao?

Lại nghĩ đến Tạ Khâm lúc chạng vạng tối bắn Thái tử bị thương, khiến Thái tử ghi hận Tạ gia, nàng càng cảm thấy không thể ở lại Tạ gia nữa.

Nàng giả chết để trốn đến chân trời góc bể, không thì hủy đi khuôn mặt này, nàng có chút bản lĩnh, không khó để tự vệ.

Lấy thôn trang hoàng gia ban thưởng ra đổi chút tiền với Tạ Khâm, sau đó lại tìm một chỗ an thân, sợ là Nhạc Châu đã bị Thái tử để mắt tới rồi, vậy thì đi chỗ khác, trời đất bao la, chẳng lẽ không có chỗ cho Thẩm Dao nàng dung thân sao?

Thẩm Dao phồng má lên.

Không thể làm liên lụy Tạ Khâm nữa.

Thôi thị cảm nhận được rõ ràng Thẩm Dao đang mưu tính gì đó, trong lòng hốt hoảng:

“Lục thẩm… có phải cháu nói sai rồi không…”

Ban đầu nàng ta quả thật có chút tâm tư muốn khiến Thẩm Dao khó chịu, nhưng bây giờ nàng ta vô cùng hối hận, con người Thẩm Dao thật ra không tệ, là nàng ta lòng dạ hẹp hòi.

Thẩm Dao lại trấn an nàng ta nói: “Cảm ơn cháu đã nói cho ta biết những chuyện này.” Sau đó nàng đứng dậy tạ lỗi với Quý phi ngồi phía trên rồi rời khỏi cung điện.

Trái tim Thôi thị đột nhiên rơi xuống hầm băng, tiêu rồi tiêu rồi, sợ là sẽ xảy ra chuyện mất thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui