Thế Hôn | Hi Quân


So với Thẩm Sam siêng năng, thì Nhị tỷ Thẩm Liễu tinh quái hơn nhiều, Đoạn thị dồn hết tâm tư lên người Thẩm Ninh, lơ là quản giáo với Thẩm Liễu, Thẩm Liễu cũng không thích học bản lĩnh quản lý việc nhà, tỷ ấy trông giống Đại thiếu gia, Thẩm Lê Đông đặc biệt cưng chiều tỷ ấy, cố ý chọn Nhị công tử của Lương Đô Hầu cho tỷ ta,, đã không cần trông nom chuyện nhà cửa, càng không cần thiết phải thu xếp việc vặt, cuộc sống thường ngày của Thẩm Liễu trôi qua nhàn nhã.

Trước khi tới, tỷ ta đã nghe không ít lời ong tiếng ve ở nhà chồng, nhìn thấy Thẩm Dao sinh lòng không vui, Đoạn thị vừa đi, tỷ ta nói chuyện cũng không hề kiêng dè.

“Tứ Tứ đúng là rất may mắn, chọc cho hai vị thiên hoàng quý tộc vì muội tranh giành ghen tuông, cũng không biết có phải rất vui sướng hay không?”Thẩm Sam vừa nghe lời này thì đau đầu khuyên nhủ, “Nhị tỷ, muội ấy là muội muội ruột thịt của chúng ta, trên người còn chảy chung dòng máu, sao lại nói lời như vậy với muội ấy, những thứ này cũng không phải là Tứ Tứ bằng lòng.

”Thẩm Liễu duỗi tay ra, để mặc cho thị nữ bôi sơn đỏ cho mình, nở nụ cười giả tạo nói,“Tam muội hiểu lần rồi, ta chỉ là đang nghĩ, Tứ Tứ định chọn nhà nào, ta cũng phải chuẩn bị thêm quà hồi môn.

”Thẩm Dao cũng không thèm liếc nhìn tỷ ta, chỉ lạnh giọng nói, “Không cần, đừng bẩn tay tôi.

”Thẩm Liễu thay đổi sắc mặt, tức đến mức eo thẳng đứng, “Ngươi……”Ngũ cô nương Thẩm Hi thấy tỷ ta tức giận, lập tức giúp tỷ ta xả giận, “Nhị tỷ chớ có chấp nhặt với tỷ ta, Lương đệ cũng được, Trắc phi cũng thế, chẳng qua một cỗ kiệu đưa vào, có thể đựng được bao nhiêu rương hòm, tỷ ta đâu phải không muốn đồ cưới, tỷ ta là muốn không nổi.

”“Đúng đấy,” Lục cô nương Thẩm Di không ngớt lời phụ họa nói, “Tứ tỷ tỷ chắc hẳn là chọn trúng Đông Cung phồn hoa, không quan tâm chút đồ cưới này trong phủ chúng ta.

”Thẩm Sam thấy bọn họ kẻ xướng người họa bắt nạt Thẩm Dao, hơi có chút thương hại đồng loại, “Được rồi, bên ngoài khách khứa đã tới rồi, chúng ta đừng ở đây cãi nhau.

”Thẩm Dao cũng không định tha cho bọn họ, thoải mái nhàn nhã tiếp lời, “Phải đó, ta còn có thể tiết kiệm chút tiền đồ cưới cho quý phủ, chỉ sợ những người nào đó, đã sớm chuẩn bị xong đồ cưới rồi, nhưng lại chậm chạp không có ai tới làm mai làm mối.

”Thẩm Hi cùng Thẩm Di nghe xong lời này, cả hai cùng biến sắc.

Ngũ cô nương Thẩm Hi chỉ nhỏ hơn Thẩm Dao một tháng, vốn đã mai mối với một nhà, nhưng mẫu thân của đối phương đã tính bát tự nói là tương khác với nàng ta, hôn sự không thành, chuyện này đã đả kích không nhỏ với Thẩm Hi.

Lục cô nương Thẩm Di chỉ là xuất thân thứ nữ (con vợ lẽ), vì Tam phu nhân không có con gái nên đã được đưa cho bà ấy nuôi dưỡng dưới gối, tướng mạo của Thẩm Di không xuất chúng như các tỷ tỷ, cao không thành thấp không xong, hôn sự cũng chưa được giải quyết.

Lời này của Thẩm Dao vô tình đâm trúng phế quản của bọn họ, Thẩm Hi dẩu dẩu môi với Thẩm Di, Thẩm Di có chút không giữ được bình tĩnh, mắng,“Câu qua câu dẫn lại, chẳng qua là một ả thiếp, đáng để ngươi kiêu ngạo như vậy.

”Hai chữ “Câu dẫn” đã chạm tới điểm mấu chốt của Thẩm Dao, sắc mặt nàng phát lạnh, trên đường về Kinh nàng cũng từng nghĩ, cố gắng hết sức có thể làm một đứa con gái ngoan ngoãn, khiến cho phụ mẫu yêu thích, hóa ra tất cả những thứ này đều là nàng tự mình đa tình, nếu đã như vậy, nàng cũng không cần phải tiếp tục giả vờ gì nữa.

Thẩm Dao lặng lẽ ấn cơ quan của con dao găm, một viên bi màu bạc nhắm ngay khóe miệng của Thẩm Di mà bắn đi, một tiếng “tạch”, cánh môi đỏ chói kia sưng phù lên một chút.

Lục cô nương Thẩm Di đau đến mức che miệng bật khóc, tỳ nữ trong phòng đều chạy qua.

Tin tức truyền đến chỗ Đoạn thị, một cục tức của Đoạn thị suýt chút nữa lại dâng lên,Bà ta để Trưởng nữ lại tiếp đãi khách khứa, kìm nén lửa giận trở về Huệ Hòa Đường, trong phòng đã thành mớ hỗn độn, Thẩm Liễu làm bộ không thèm đếm xỉa, Thẩm Hi cùng Thẩm Di hùa nhau mắng Thẩm Dao, Thẩm Sam trái khuyên phải dỗ, chẳng ăn thua gì.

Đoạn thị sắc mặt tái mét đi vào, Thẩm Sam khẩn trương vô cùng đứng dậy, “Mẫu thân, sự việc là hiểu lầm……” Tỷ ấy muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Đáng tiếc Thẩm Di không đồng ý, cô ta khóc lóc sướt mướt nhào vào lòng Đoạn thị, chỉ tay về phía Thẩm Dao,“Đại bá mẫu, cháu và hai vị tỷ tỷ chẳng qua chỉ hỏi thêm một câu về chuyện thêm đồ cưới, tỷ ấy liền đánh cháu, hu hu hu.

” Cô ta giương mặt lên chỉ vào chỗ môi sưng tấy xanh tím của mình, Đoạn thị từ từ liếc nhìn, tức đến mức hai mắt bốc khói, ánh mắt như ngâm độc nhìn chằm chằm vào Thẩm Dao,“Rốt cuộc ngươi còn muốn tạo bao nhiêu nghiệt nữa?”Thẩm Dao quanh quẩn ở giữa phòng, mặt không cảm xúc nói, “Sao ngài không hỏi thử cô ta, cô ta đã nói lời gì?”Bóng dáng Thẩm Di khựng lại, chầm chậm đứng dậy khỏi lòng Đoạn thị, rầy rà cự nự không lên tiếng.

Đoạn thị nhìn dáng vẻ này của Thẩm Di cũng đã đoán được đại khái, chỉ là dưới mắt bà ta căn bản không có tâm tư xử án, chỉ dùng thần sắc lạnh lùng cảnh cáo Thẩm Dao,“Hôm nay khách lại cực nhiều, ngươi chớ có gây ra sóng gió, nếu không bất luận ngươi leo lên cành cao nào, ta cũng có cách trị ngươi!”Một câu đã định tội của Thẩm Dao.

Thẩm Dao cười nhạo một tiếng, bất kể nàng làm cái gì, không làm cái gì, người sai đều là nàng.

Đoạn thị an ủi Thẩm Di, “Chờ tiệc tàn, bá mẫu lại xử lý nó trút giận cho cháu,” Lại nhìn nhìn con gái thứ ba Thẩm Sam, ngữ khí nghiêm khắc,“Hôm nay con phải trông chừng nó, không được để nó gây ra rắc rối.

”Thẩm Sam vâng vâng dạ dạ đồng ý, nhưng trong lòng lại phát khổ, tỷ ấy làm sao có thể kiềm chế được Thẩm Dao, chung quy công việc tốn sức mà chẳng nên công cán gì đều đổ lên người tỷ ấy.

*Cái gọi là lễ nhận thân này thực sự chẳng đến mức vẻ vang, Lão thái thái lấy cớ bị bệnh không tham gia, Tam phu nhân vốn không hợp với Đoạn thị cũng lấy lý do phụng dưỡng mẹ chồng mà từ chối mời tiệc, chỉ Nhị phu nhân thành thành thật thật thay Đoạn thị quản chuyện bếp núc.

Khắc đầu tiên của giờ Tỵ, khách mời lần lần lượt vào cửa, những năm gần đây trượng phu của Đoạn thị thăng cao, con gái gả đến mức vẻ vang, ngay cả con trai nhỏ nhất khoảng thời gian trước cũng đã có lời hứa hôn với con gái của Tổng đốc Giang Nam, có thể nói là xuân phong đắc ý, trong phủ khách đến chúc mừng như mây.

Thẩm Dao để mặc cho Thẩm Sam dẫn tới nhĩ phòng(*) bên cạnh tiền sảnh phía Tây,(*)耳房 - Nhĩ phòng: căn phòng nhỏ bên cạnh nhà chính“Tứ Tứ, muội chờ ở chỗ này, đợi khi bắt đầu lễ nhận thân, tỷ sẽ tới gọi muội.

”Thẩm Dao gật đầu, nhĩ phòng không lớn, chỉ bày một tấm bình phong ba cánh cùng một chiếc giường La Hán nho nhỏ, Thẩm Dao ngồi xuống giường La Hán, Bích Vân ngồi xổm xuống chỉnh lại váy cho nàng, bên cạnh giường La Hán đặt một chiếc bàn con cao chân, trên bàn con cao chân bày hạt thông, hạt sen, táo đỏ và các loại trái cây đủ loại màu sắc khác, còn có mấy đĩa loại thịt khô quả tươi, Thẩm Dao gắp một đũa thịt khô nhau trong miệng, lướt qua một lần kế hoạch trong đầu.

Lựa chọn đầu tiên là dùng vật sắc nhọn nhân cơ hội ngã sấp xuống, thuận lý thành chương như vậy, không có rủi ro, nếu thực sự không có cơ hội, cuối dùng dùng dao găm tự chứng minh trong sạch.

Chuôi dao găm cầm dưới lòng bàn tay đã dính một tầng mồ hôi dày, nhưng không thể không căng thẳng, chỉ là đã không còn lựa chọn nào khác.

Bích Vân hoàn toàn không biết ý định của Thẩm Dao, lấy lá khô dính trên váy đi cho nàng, vừa tự lẩm bẩm nói,“Vừa rồi Hạ ma ma bên cạnh phu nhân gọi nô tỳ đến dặn dò một chút, nô tì đã nhìn thấy ba vị cô gia rồi, thế là tiện thể dò hỏi nghe ngóng.

”Lòng ganh đua so bì, ai ai cũng có, Bích Vân ích kỷ hy vọng Thẩm Dao gả thật tốt, khó tránh khỏi nhìn mấy cô gia khác thêm mấy lần.

“Đại cô gia là Thế tử gia của Tuyên Bình Hầu phủ, tướng mạo đường đường, dưới cằm giữ lại một dúm ria mép, gặp người ba phần cười, nghe nói là năm trước xếp hạng nhất tiến sĩ, hiện giờ đang quan chính(*) ở Lại bộ, rất lợi hại, Đại lão gia và phu nhân đều rất hài lòng với người con rể này.

”(*)观政 - Quan chính (Quan sát chính trị): Sau khi đỗ tiến sĩ, tiến sĩ sẽ không được chính thức bổ nhiệm làm quan mà phải đến Lục bộ Cửu khanh cùng các nha môn khác để thực tập chính sự, đây chính là hệ thống giám sát tiến sĩ thời nhà Minh.

Hệ thống này bắt đầu từ năm Hồng Vũ thứ 18, kéo dài đến thời nhà Minh và vẫn tồn tại đến cuối thời nhà Minh.

(Theo baike.

baidu)“Con đường làm quan của Nhị cô gia - Nhị thiếu gia của phủ Lương Đô Hầu phủ thì kém hơn một chút, không thể thi đậu khoa cử, đi theo con đường Quan Ấm(*), có điều nghe ma ma nói, vị Lương Nhị thiếu gia này năm ngoài đã vào Đại Lý Tự, đã tra được một vụ án, lọt vào mắt Thủ phụ, được đề bạt ra làm Đại Lý Tự Thừa Lục phẩm kế tiếp, chắc hẳn cũng là người có năng lực.

”(*)荫官 - Quan Ấm: được làm quan nhờ vào công lao của thế hệ trướcTiểu cô nương cười hì hì, “Nhị cô gia trông cũng khá đẹp trai, chỉ là nô tỳ xem mặt mày của y, chắc là người có tính tình cố chấp, chỉ sợ bình thường không hòa hợp với Nhị cô nương cho lắm.

”“Phu thê mà, vẫn là hòa hợp thì hơn.

”“Về phần Tam cô gia ấy à,” Bích Vân cười cười, đứng dậy ngồi vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh, lấy chiếc khăn từ trong chiếc túi vải dắt bên hông ra nhúng ướt một chút để lau tay, cũng nhặt một miếng quả ngọt nhét vào miệng,“Tam cô gia và Tam tiểu thư đúng là một đôi trời sinh, y là Tam công tử của Trữ Bá phủ, vóc dáng cao lớn khôi ngô, thoạt nhìn khá đáng tin cậy.

”Thẩm Dao không có lòng dạ nghe nàng lải nhải, thuận miệng ứng phó, “Nhìn một cái thì biết được người này đáng tin rồi?”Vậy Đoạn thị thoạt nhìn vẫn có vẻ hiền lành đấy.

Bích Vân chớp chớp mắt, “Là ma ma nói, ma ma nói với nô tỷ, mỗi lần lão gia phu nhân có điều sai phái, Tam cô gia siêng chạy đến nhất.

”Thẩm Dao không lên tiếng, nghĩ tới kế hoạch trong lòng, lo lắng liên lụy tiểu nha đầu, liền dù một kế, giả vờ sờ sờ túi tay áo,“Ôi trời, túi thơm mang theo người của ta không thấy đâu rồi, ngươi mau chóng đi tìm, bảo Hạ ma ma đổi người khác tới hầu hạ ta.

”Bích Vân vừa nghe đã sốt ruột, Là túi thơm cô nương dùng để trữ bạc sao?”Những năm nay Thẩm Dao bớt ăn bớt mặc, tích trữ được hai trăm lạng bạc, đó là toàn bộ gia sản của Thẩm Dao, nàng vẫn luôn mang theo bên mình chưa từng rời khỏi người, nói là chờ trữ đủ bạc rồi, liền có thể mua một căn nhà vững chắc của mình, Bích Vân mỗi lần tưởng tượng liền mơ ước không thôi, đây có lẽ là niềm tin duy nhất của chủ tớ hai người.

“Phải.

”Tiểu cô nương nhặt được bên đường, chưa từng trải qua chuyện đời gì, cho tới nay coi hai trăm lạng bạc kia còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình, nhất thời hoảng loạn đến mức rơi lệ, “Giờ nô tỳ sẽ đi tìm ngay.

”Thẩm Dao không đành lòng dọa nàng, nhưng càng không muốn để Bích Vân nhìn thấy nàng tự làm mình bị thương, trong lòng hơi chua xót,“Trên đường đi người cố gắng mà tìm, phải cẩn thận một chút đừng bỏ sót chỗ nào.

”Bích Vân gật đầu trong nước mắt, co cẳng đi ra ngoài.

Thẩm Dao nhìn bóng lưng đi xa của nàng, nhắm mắt lại nuốt nước mắt vào trong, thời gian ước chừng khoảng một tách trà, Hạ ma ma phái đại nha hoàn bên cạnh Đoạn thị tới.

“Cô nương, lễ nhận thân bắt đầu rồi, ngài theo nô tỳ đến chính đường.

’Thẩm Dao được nàng ấy đỡ, nhắm mắt theo đuôi ra cửa, dọc theo hành lang bước đến hướng sảnh đường.

Vô số ánh mắt như thủy triều vọt tới, phần lớn là tiếng kinh diễm.

“Vị nghĩa nữ này của Thẩm gia quả nhiên sắc nước hương trời, thảo nào Thái tử và Tam Hoàng tử ra tay đánh nhau.

”“Ta xem nào, đây đâu phải nghĩa nữ, rõ ràng là con át chủ bài ẩn giấu của Thẩm đại nhân……”Lời dễ nghe hay khó nghe, đều không lọt được vào tay Thẩm Dao, ánh mắt nàng xuyên qua đám đông, từ hành lang đi vào trong sảnh, tầm mắt từng chút trở nên rộng mở.

Khách quý ngồi chật trong chính sảnh, bầu không khí ồn ào náo động nhưng lại ngay ngắn trật tự.

Ngay cả Đoạn thị cũng mang theo nụ cười hiếm thấy, như thể đặc biệt yêu quý đứa con gái nuôi Thẩm Dao này.

Hạ ma ma bưng tách trà kính sang một bên trước, mọi thứ đã sẵn sàng.

Ánh mắt Thẩm Dao bình tĩnh nhìn tách sứ thanh hoa kia, từng bước từng bước tới gần.

Cũng không biết có phải là ông trời giúp nàng hay không, cháu trai nhỏ của Nhị phòng như thể nhìn thấy đồ chơi mới lạ, bỗng nhiên từ sảnh trong đi ngang qua, Thẩm Dao gần như không cần nghĩ ngợi, giả vờ hoảng sợ giẫm lên váy hô to một tiếng ngã về phía trước, hướng nàng ngã xuống vừa vặn là chỗ Hạ ma ma đang đứng, Hạ ma ma sợ tới mức thất thanh lùi lại.

Tách trà rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Vốn là cơ hội giá họa cực tốt, đáng tiếc mảnh sứ gần nhất vỡ quá vụn, sợ khó hủy dung, may mà đâm lao thì phải theo lao, một luồng ánh sáng màu bạc lóe lên trong tay áo của Thẩm Dao, tia sáng bạc mỏng manh đột nhiên chọc vào đáy lòng nàng, cũng chiếu gương mặt xinh đẹp hiếm có kia sáng đến mức chấn động lòng người, động tác này đã luyện tập qua vô số lần, đã lưu lại ký ức kiên cố trong cơ thể.

Thẩm Dao nhắm mắt lại, đang chờ đợi lưỡi dao bạc kia lướt qua gò má, bỗng nhiên một tiếng bịch sắc bén xuyên thủng màng nhĩ, cũng không biết vật gì đánh trúng cổ tay nàng, nàng bị chịu đau buông tay, dao găm trượt xuống, phát ra âm thanh va đập trên đất, Thẩm Phu phi nhanh tới phi tới trong nhiều tiếng hô kinh ngạc, kẹp cổ tay Thẩm Dao lại, đề phòng nàng tự làm mình bị thương, đồng thời kéo cả người nàng đậy.

Đám người giật mình hoảng hốt, giờ mới nhận ra rằng Thẩm Dao có ý định tự làm mình bị thương trước mặt mọi người.

Có cốt khí nha.

Thẩm Dao còn chưa hoàn hồn nhìn về hướng hòn đá phóng tới.

Cửa lớn rộng mở, sắc trời rực rỡ sáng sủa cùng làn gió xuân ấm áp từ ngoài cửa sân ùa vào.

Một bóng người đặc biệt cao lớn rắn rỏi một mình yên tĩnh đứng ở cổng.

Gương mặt kia vừa vặn ẩn ở chỗ bóng tối trong cửa sân, nhìn không được rõ, chỉ có hàm dưới trơn mượt mà mạnh mẽ, tựa như một thanh đao sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta mất hồn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui