Tạ Khâm ôm nàng đạp nước bay qua Thanh Ba các ở bên kia hồ.
Gió hồ thổi phần phật, làn gió mát phả vào má Thẩm Dao, bên hông bị chàng giữ lấy một cách vững vàng, hai tay không tự kiềm chế được mà quấn lên cổ chàng, mí mắt Thẩm Dao nặng nề, nàng nhìn chằm chằm vào sườn mặt của chàng, tâm trạng có chút như dời sông lấp biển, nàng thậm chí còn không có cách nào hình dung được tâm tình của mình, chỉ mong dưới đất có thể có một cái lỗ, vùi nàng vào đó cho xong.
Khói chiều nhẹ nhàng bao phủ mặt hồ, sắc trời xanh đậm in bóng trong lầu các rộng lớn, Tạ Khâm ôm Thẩm Dao đáp đất, đỡ nàng ngồi trong bóng râm này.
Thân thể nàng mềm đến mức không tưởng nổi, ngay cả hơi thở cũng giống như bao phủ một tầng sương trắng.
Tiếng thở dốc nặng nhẹ không đều kéo theo âm cuối mềm mại lưu luyến bên tai chàng.
Tạ Khâm nhẫn nhịn sửa sang lại vạt áo lộn xộn của nàng.
Ý thức của Thẩm Dao dần dần tan rã, lý trí ép bản thân mình buông cánh tay Tạ Khâm ra, nhưng tay chân lại không thể kiểm soát được mà quấn lên người chàng, Tạ Khâm nhìn người phụ nữ làm loạn, sắc mặt không hề lay động, tựa như nàng làm gì cũng là chuyện đương nhiên, chàng cố gắng đỡ nàng ngồi thẳng, nhưng sau đó Thẩm Dao lại quấn lấy.
Nàng quen tay kéo cổ áo chàng ra, để lộ áo trong trắng tinh, thân thể cuộn lại bắt đầu chui vào lòng chàng, mỗi một hành động đều thuần thục, lại như nước chảy mây trôi, Tạ Khâm thoáng cái ngây ngốc, lồng ngực giống như bị thứ gì đó đánh vào, vừa nghẹn vừa trướng, còn có một sự chua xót bộc lộ ra một cách vô tình.
Trán Thẩm Dao va vào cằm của chàng, ý thức nhanh chóng quay lại, nàng sững sờ ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, Tạ Khâm nhìn nàng một cách nóng bỏng, vẻ mặt mơ hồ ẩn chứa chút đau khổ.
Ba năm thì đã sao, có vài ký ức đã khắc vào xương cốt, lên xuống theo thủy triều, nổi lên mặt nước.
Thẩm Dao cứng đờ trong phút chốc, chợt lùi lại phía sau, thoát khỏi lồng ngực chàng giống như chạy trốn.
Tựa như có một tấm lưới vô hình bao phủ hai người, ngăn cách bọn họ với mọi thứ xung quanh, rõ ràng là bóng đêm tĩnh mịch, gió mát lưu luyến, khuôn mặt Thẩm Dao lại nóng nổi, trái tim Tạ Khâm cũng đập bình bịch nhảy loạn, hơi thở nóng hổi mà gấp gáp lưu động lôi kéo giữa hai người, cuối cùng hóa thành sự đau buồn thê thảm khó tả.
Một hồi tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh.
Quân cờ mà Tạ Khâm sắp xếp vào trong cung bưng một vài bình thuốc quỳ rạp xuống trước mặt chàng, Tạ Khâm nhìn thoáng qua những cái bình đó, hỏi:
“Hắn bỏ thuốc gì?”
Cung nữ đáp: “Tỳ Bà Tiên, dược tính mạnh, nếu như uống không nhiều thì cũng dễ giải, nếu không…” Cung nữ dừng lại không nói câu tiếp theo, rũ mắt xuống.
Vẻ mặt Tạ Khâm lạnh như băng.
Thẩm Dao chống trán vào cột trụ hành lang lạnh buốt, duy trì lý trí, thở gấp nói: “Ta chỉ nhấp một ngụm nhỏ thôi…”
Trong thời gian làm phu thê với Tạ Khâm, mỗi lần vào cung, lão thái thái sẽ dặn dò nàng ăn uống gì cũng phải cẩn thận, lần này đi theo đệ đệ dự tiệc, nàng không có ai chống lưng, đương nhiên cũng vực dậy mười hai phần tinh thần, người khác mời rượu nàng sẽ nhấp một chút.
Vẻ mặt Tạ Khâm nghiêm túc, nhét từng viên thuốc giải vào miệng nàng, giúp nàng ổn định sóng nhiệt trong người.
Giọng mũi khàn khàn thu hút của người đàn ông ở khoảng cách gần, Thẩm Dao không nhịn được mà đưa hai tay quấn lên người chàng, ánh mắt long lanh như mật ngọt, kéo nàng ra là nàng lại quấn lấy, trèo lên người chàng.
May mà Tạ Khâm luôn duy trì sự bình tĩnh, không hề bị nàng làm ảnh hưởng, để tránh cho nàng sau này xấu hổ hối hận, chàng điểm huyệt hôn mê của nàng, cuối cùng nàng cũng yên tĩnh lại, mềm mại ghé vào đầu vai của chàng.
Trong một thoáng chống, Tạ Khâm chỉ muốn ôm lấy nàng như vậy mãi mãi.
Sau thời gian một chén trà, thuốc giải phát huy tác dụng, trong bụng Thẩm Dao như dời sông lấp biển, nàng tỉnh lại, không nhịn được mà nằm sấp bên rào chắn nôn mửa kịch liệt, sau khi nôn xong, ý thức trở nên tỉnh táo hơn không ít, cả người cũng thoải mái hơn.
Tạ Khâm vội vàng đưa một chén nước mật đường qua, Thẩm Dao nhận lấy uống một hơi cạn sạch, nàng thở hổn hển, ngửa người dựa vào cột trụ hành lang ổn định tâm tình.
Một lúc sau, nàng liếc mắt, hai mắt tựa như nhiễm ánh nắng chiều, nhìn chằm chằm vào Tạ Khâm: “Cảm ơn ngài.” Nét mặt có chút chật vật, nếu không có Tạ Khâm, không biết bây giờ nàng sẽ gặp chuyện gì, thanh danh mà nàng cố gắng cả đời sẽ bị hủy hoại, có lẽ còn liên lụy đến đệ đệ.
Trước kia ngày ngày ngóng trông hắn đỗ đạt, đợi đến khi chân chính bước vào quan trường thì mới biết được rất nhiều chuyện không hề đơn giản như trong tưởng tượng, chỉ dựa vào sự dũng cảm phấn đấu thì làm sao đặt chân trong triều đình được, đệ đệ nàng vẫn còn chút non nớt.
Tạ Khâm không nói gì, thấy khóe môi nàng vẫn còn vệt nước đọng lại, chàng lấy một chiếc khăn tay ra, vô thức muốn lau cho nàng, khi đến bên miệng rồi thì chàng lại dừng lại.
Tinh thần Thẩm Dao không tốt nên cũng không phản ứng lại ngay được, cảm nhận được hơi thở của chàng tới gần, lúc này nàng mới ngước mắt, nhìn thấy chiếc khăn tay trắng tinh dưới ánh sáng mông lung, chiếc khăn tay rất bình thường, chỉ thêu một đóa hoa hải đường, chính là chiếc khăn nàng tự may lúc gả cho chàng vào ba năm trước.
Nhìn ra được chiếc khăn đã bị giặt sờn rồi.
Sự xấu hổ chợt hiện lên trên khuôn mặt, Thẩm Dao giả vờ điềm nhiên như không có việc gì mà nhận lấy chiếc khăn thêu lau khóe môi, sau đó cầm chiếc khăn trong tay, không có ý trả lại cho chàng.
Ánh mắt Tạ Khâm lướt qua lòng bàn tay nàng, chàng mím môi không lên tiếng, im lặng một lúc, chàng nghiêng người sang, cùng nàng ngồi song song trước cột trụ hành lang, nhìn hồ nước trước mặt.
Mặc dù ý thức của Thẩm Dao đã tỉnh táo, nhưng cơ thể lại cực kỳ yếu ớt, độc tố còn sót lại vẫn chưa được giải.
Chốc lát sau, ở đình thủy tạ bên kia truyền đến tiếng ồn ào, đèn đuốc chiếu xuyên thẳng qua, rõ ràng là chuyện Tề Vương rơi xuống nước đã bị phát hiện, trái tim Thẩm Dao đột nhiên căng cứng, liếc mắt hỏi Tạ Khâm:
“Tề Vương thế nào rồi?”
Ánh mắt Tạ Khâm lạnh đến mức không có chút độ ấm nào: “Hắn dám xuống tay với nàng, ta không thể nào tha cho hắn được.”
Thẩm Dao nghẹn họng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Ngài định làm thế nào?”
Tạ Khâm biết rõ Thẩm Dao đang lo lắng điều gì, giải thích:
“Ta đã sai người thả tin tức, nói Tề Vương say rượu muốn cưỡng bức một cung nữ, cung nữ chạy thoát được, Tề Vương lại vô ý ngã xuống nước, đúng lúc dưới nước đá lởm chởm, hắn không may mắn, lưng đụng vào một tảng đá cứng, bị liệt rồi.”
Thẩm Dao: “...”
Không thể không nói, rất hả giận.
“Có khi nào tra đến chỗ ngài không?” Thẩm Dao lo lắng sẽ liên lụy đến Tạ Khâm.
Tạ Khâm khó nén được lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: “Ta mà sợ bị liên lụy à?”
Nếu không phải nghĩ đến thanh danh của Thẩm Dao thì chàng đã giết Tề Vương ngay tại chỗ luôn rồi, chỉ là nghĩ cứ để Tề Vương chết như vậy thì hời cho hắn quá, phải giữ cái mạng của hắn lại từ từ giày vò.
Ngoài ra, Tề Vương dù sao cũng là tâm phúc của Hoàng đế, nếu như chết thật thì đối với Tạ Khâm mà nói cũng không phải là chuyện tốt, giữ một công tử bột như thế để “chế hành” chàng chính là một nước cờ chính trị sáng suốt.
Bởi vậy, Tạ Khâm mới giữ lại hắn.
“Nàng yên tâm, xử lý Tề Vương đối với ta mà nói chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi, nàng đừng lo lắng.”
Đối với nàng và Thẩm Triển, Tề Vương là con cháu hoàng gia, là một ngọn núi không thể rung chuyển, đối với Tạ Khâm thì lại như con kiến hôi thôi.
Tâm trạng Thẩm Dao khó phân biệt được, nàng ôm đầu gối im lặng.
Rõ ràng đã nói sẽ làm nước sông không phạm nước giếng với Tạ Khâm, hôm nay lại nhận đại ơn của chàng.
Không có cách nào chấp nhận sự tốt đẹp của chàng một cách yên tâm thoải mái được, nhưng chuyện gì cũng không làm được.
Tạ Khâm không hề muốn lãng phí miệng lưỡi vào người dơ bẩn như Tề Vương, chàng nhanh chóng nói sang chuyện khác:
“Tứ Tứ, bây giờ nàng đã là đại tiểu thư phủ Thám hoa lang rồi, giữa chúng ta không còn sự ngăn cách về dòng dõi nữa.”
Giọng nói của chàng trầm thấp, dịu dàng mà khàn khàn, lại mang theo vẻ vui mừng dễ thấy.
Thẩm Dao chỉ cảm thấy ánh mắt chàng nóng bỏng, không được tự nhiên là quay mặt đi chỗ khác. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Đương nhiên nàng biết Tạ Khâm có ý gì, đây là đang phản bác lời nàng nói đêm đó.
Hôm nay rơi vào trong tay chàng, nói cái gì cũng không có tự tin, Thẩm Dao nhìn qua nhìn lại nói với chàng: “Ta ra đây lâu như vậy, Triển Nhi có thể sẽ đến tìm ta, nếu như sự việc bị lộ tẩy thì làm thế nào đây?”
“Đã lộ tẩy rồi.”
Trái tim Thẩm Dao chợt siết lại, hai mắt trợn to: “Bọn họ đã liên tưởng sự mất tích của ta với Tề Vương rồi sao?”
“Đương nhiên là không.” Tạ Khâm lắc đầu: “Nếu như để cho nàng chịu thiệt thòi thì chẳng phải ta đã uổng công nhiều năm làm Thủ phụ sao?”
Trong lòng Thẩm Dao trào lên một cảm giác trĩu nặng không rõ nguyên do: “Vậy liệu Tề Vương có khai ta ra không?”
Tạ Khâm trào phúng nói: “Bệ hạ vừa trọng thưởng cho đệ đệ nàng ở Quỳnh Lâm Yến, Tề Vương sau đó lại có ý đồ vô lễ với tỷ tỷ của Thám hoa lang, đây là không hề để bệ hạ vào mắt, trừ phi hắn không muốn sống nữa, nếu không thì sẽ ngoan ngoãn câm miệng lại.”
Thẩm Dao hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, càng cảm thấy mình nợ Tạ Khâm, thế là nàng xoay người, chắp hai tay cúi lạy Tạ Khâm:
“Ơn cứu mạng, không thể báo đáp.”
Tạ Khâm thấy Thẩm Dao lạnh nhạt khách sáo như thế thì nheo mắt, chàng chậm lại một hơi, phủi đi bụi đất trên vạt áo, nhạt giọng nói:
“Tứ Tứ, nếu thật sự muốn báo đáp thì cũng không khó, chỉ nhìn xem Tứ Tứ có sẵn lòng hay không thôi.”
Thẩm Dao lúng túng, mất tự nhiên mà ngồi quỳ chân trước mặt chàng, cúi đầu không lên tiếng, trong lòng nghĩ đến Tạ Thanh Chấp tên tuổi anh hùng một đời, hôm nay lại giúp đỡ người khác để mong được báo đáp.
Tạ Khâm nhìn thấu tâm tư của nàng, cười một tiếng hỏi: “Chi bằng hôm nay nàng giúp ta một việc, coi như là nàng báo đáp ơn cứu giúp của ta.”
Thẩm Dao lo lắng Tạ Khâm gài bẫy nàng, thấp thỏm hỏi: “Giúp việc gì?”
Tạ Khâm nói: “Thật không dám giấu giếm, nàng vừa mới rời khỏi, ta đã đi theo ra ngay, lại không ngờ đến sau đó xảy ra chuyện như thế, nàng đã rời khỏi bữa tiệc một khoảng thời gian, người khác chắc chắn sẽ sinh nghi, chi bằng cứ khiến người khác cho rằng nàng và ta gặp gỡ nhau đi? Vừa có thể thoát khỏi liên quan đến Tề Vương, vừa có thể giải thích rõ ràng vì sao ta và nàng rời tiệc lâu như vậy.”
Thẩm Dao nghe lời này thì dở khóc dở cười: “Đây thì xem là giúp gì ngài chứ?”
Đây không phải là giải vây cho nàng sao?
Tạ Khâm lặng lẽ nói: “Đương nhiên là giúp rồi, thứ nhất, triều chính đều biết Tề Vương là quân cờ mà bệ hạ lấy ra để chế hành ta, Tề Vương xảy ra chuyện, khó tránh khỏi sẽ có người nghi ngờ ta, nàng làm chứng cho ta chính là giúp ta rửa sạch hiềm nghi, thứ hai, gần đây mẹ già trong nhà Trịnh Các lão lần lượt mai mối cho ta, ta không chịu nổi phiền phức, nhân cơ hội này để bọn họ hiểu được ta vẫn còn tình cảm với nàng, cũng tiện khiến những cô nương kia hết hy vọng.”
Thẩm Dao sửng sốt nghe, nhất thời không có lời nào để nói.
Đây đúng là cách tốt nhất để rửa sạch hiềm nghi của nàng và Tạ Khâm.
Chỉ là…
“Chỉ là tủi thân cho nàng thôi.” Tạ Khâm bình tĩnh nhìn qua nàng.
Thẩm Dao im lặng nghẹn lời, nàng không cảm thấy tủi thân, trải qua chuyện này, nàng càng không có tâm tư xuất giá, cũng không quan tâm người khác nghĩ nàng thế nào, điều phiền phức chân chính là nàng và Tạ Khâm bị ràng buộc với nhau.
Rốt cuộc chàng cố ý hay vô tình?
Thẩm Dao lặng lẽ liếc nhìn chàng một cái.
Ánh sáng trong trẻo nơi đáy mắt của người đàn ông này rạch phá màn đêm tĩnh lặng.
Tạ Khâm tính toán rất thẳng thắn.
Thẩm Dao nhớ đến những phu nhân nhà quan trong bữa tiệc cố ý làm mai cho nàng, nàng thở ra một hơi thật dài, thôi, Tạ Khâm lấy nàng ra làm bia đỡ đạn, đâu phải nàng không làm như thế.
“Cứ làm theo lời ngài nói đi.” Thẩm Dao im lặng một lúc nhưng vẫn thành thật nói: “Nói đến cùng thì vẫn là vì ta, đa tạ ngài.”
Tạ Khâm được như ý, tâm trạng vô cùng sung sướng, khóe môi cong lên.
Thẩm Dao nhìn chàng một cái, Tạ Khâm cũng nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, vô cùng lúng túng, nói một cách chính xác thì Thẩm Dao rất lúng túng, nàng sửa sang lại váy, một lần nữa dựa vào cột trụ hành lang, làm như không thấy ánh mắt sáng ngời của Tạ Khâm.
Phía đối diện dần trở nên yên tĩnh, xung quanh lập tức rơi vào sự tĩnh mịch.
Thẩm Dao uể oải dựa vào cột, thất thần nhìn bầu trời.
Tạ Khâm lại cảm thấy bầu không khí vừa đúng, chàng dựa vào cột trụ hành lang ngồi xích đến gần nàng: “Tứ Tứ, Triển Nhi đỗ đạt rồi, nàng cũng được người khác để mắt đến, thay vì gả cho người khác thì chi bằng suy xét đến ta.” Giọng nói chàng rõ ràng lưu loát, mang theo chút cảm giác lành lạnh, có sức xuyên thấu lòng người:
“Dù sao hai chúng ta cũng hiểu tận gốc rễ của nhau mà.”
Hay cho hiểu tận gốc rễ, chàng vẫn có thể nói ra được.
Bên tai Thẩm Dao hơi nóng lên, nàng lại xê dịch người, để lại cho Tạ Khâm một bóng lưng.
Tạ Khâm không vội, đặt hai tay lên đầu gối lẳng lặng chờ nàng.
Nữ tử trước mặt im lặng một khắc rồi đột nhiên nghiêng đầu sang, mang theo vài phần tủi thân và tức giận: “Ngài hiểu ta sao? Lúc chúng ta ở bên nhau, ngài có từng nghĩ tới ta là nữ tử thế nào, ta thích gì, giỏi cái gì, ghét cái gì không?”
“Có người làm phu thê nửa năm thì tình cảm dạt dào, có người làm phu thê nửa năm lại như người xa lạ.”
Tạ Khâm nghe vậy thì càng áy náy hơn, vội nói: “Tứ Tứ, chuyện quá khứ ta không còn gì để nói, sau này…”
“Không có sau này!”
Thẩm Dao dứt khoát lại tức giận bất bình ngắt lời chàng, nàng cố gắng kiềm chế tâm trạng, bình tĩnh nhìn núi non phía trước:
“Tạ Khâm, thật ra lúc trước ta định theo ngài đến biên quan, ta không sợ khổ không sợ mệt, cũng không sợ chết, trong mắt ta, phu thê là một thể, sống cùng chăn chết chung huyệt, là ngài bỏ rơi ta, ta không có cách nào tha thứ cho ngài được.”
Thẩm Dao ngước mắt lên, ép chính mình nuốt nước mắt vào trong.
Hòa ly đã ba năm, thời gian ban đầu khó khăn biết bao nhiêu, nàng đã không muốn nhớ lại nữa, nhưng nàng chưa bao giờ rơi nước mắt, tính tình nàng kiêu ngạo, chưa bao giờ dễ dàng cúi đầu, hôm nay là lần đầu mổ xẻ oán niệm ở nơi sâu nhất trong trái tim.
Tạ Khâm cảm nhận được sâu sắc rằng chàng đã chạm vào kẽ hở trong trái tim Thẩm Dao, trong lòng không khỏi căng thẳng, nhưng vừa nghĩ đến lời nàng nói, chàng lại đau lòng, chàng chẳng hề hối hận về hành động ban đầu, trong tình cảnh như thế, cho dù lặp lại lần nữa thì chàng vẫn sẽ chọn không làm liên lụy đến nàng, sai ở chỗ chàng không nên tùy tiện làm chủ, tự cho là đúng, đơn phương đưa ra quyết định hòa ly.
Chàng nên nói chuyện đàng hoàng với nàng, giải thích cho nàng nghe, thuyết phục nàng.
Lúc đó, trong lòng chàng chứa quốc gia thiên hạ, chưa bao giờ cho rằng mình sẽ dính dáng đến chuyện tình cảm nam nữ, cũng chưa từng nghĩ tới liệu trong lòng Thẩm Dao có ái mộ chàng hay không, chàng cảm thấy đúng nên chàng làm.
Mãi đến khi rời đi, bị tập kích bất ngờ liên tục, giết chóc không biết ngày đêm, Thẩm Dao trở thành tia sáng duy nhất trong đêm tối lẻ loi một mình của chàng, chàng mới biết được nàng đã sớm để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong cuộc đời chàng.
Hiếm khi nàng chịu bộc lộ cảm xúc thật của mình, Tạ Khâm nắm lấy cơ hội:
“Nàng có thể cả đời không tha thứ cho ta.” Hai tay chàng cẩn thận vươn ra, chậm rãi ôm lấy eo nàng, chàng thấp thỏm, hồi hộp, không dám dùng sức, chậm rãi khom người chống đỡ trán vào sau đầu nàng, hít sâu một hơi nói:
“Nếu bên cạnh nhất định phải có ai đó, vậy thì người đó có thể là ta không?”
Chàng cọ vào sau gáy nàng, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai nàng, chàng dồn hết thể diện cả đời vào lời nói này:
“Thẩm Dao, Thẩm Tứ Tứ, nàng… tạm chấp nhận nhé.”