Thế Hôn | Hi Quân

Thẩm Dao không thể tiếp nhận Tạ Khâm một cách yên tâm thoải mái được, cơ thể rụt lại, thoát khỏi sự ấm áp đó, nhưng ngay sau đó Tạ Khâm giữ chặt lấy nàng, kéo nàng một cái, sự ẩm ướt một lần nữa dán vào.

“Tạ Khâm, đừng như vậy mà…” Giọng nói Thẩm Dao mang theo tiếng khóc nức nở, hai tay muốn đẩy chàng nhưng lại với không tới.

Người đàn ông không lên tiếng, dùng một cách thức khác để đáp lại nàng.

Cánh tay Thẩm Dao như nhũn ra, ngã về phía sau, suýt nữa không hít thở được.

Sau đó nữa, Tạ Khâm không cho nàng có cơ hội nói chuyện.

Cảm giác này so với sự thân mật chân chính ngày xưa còn khiến người ta khó kìm lòng hơn, tựa như đang bay trong đám mây, làm thế nào cũng không đáp đất được.

Trước kia nàng còn có thể véo cánh tay chàng, ngón tay cào ra vô số vết đỏ lên lưng chàng, bây giờ nàng không có chỗ để mượn lực, ngón tay quét qua lại trên chăn, vài cái móng tay bị gãy mà nàng vẫn không hay biết.

Sau khi kết thúc, khuôn mặt Thẩm Dao đỏ như thiêu đốt, cơ thể cuộn lại trong chăn mỏng, nàng nhắm mắt lại giả chết.

Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt, như là tiếng Tạ Khâm uống trà, Thẩm Dao có chút không nhịn được, rất muốn kêu chàng đi tắm, nhưng làm thế nào cũng không nói thành lời.

Tạ Khâm uống trà xong, ngồi bên cạnh nàng với khuôn mặt ấm áp, nhìn nữ tử ở trong chăn thỉnh thoảng động đậy, biết rõ nàng vẫn chưa ngủ, chàng chậm rãi cong môi: “Thoải mái không?”

Thật ra chàng muốn hỏi là độc tố còn dư lại của nàng đã được giải hay chưa, nhưng lời nói ra lại có nghĩa khác, cả đời chàng chưa bao giờ nói lời nào khác người, khuôn mặt tuấn tú không nhịn được mà đỏ lên.

Thẩm Dao nghe lời này mà chỉ muốn tìm khe nứt trên tường để chui vào, lời như vậy sao chàng lại không biết ngại mà hỏi chứ, nói thoải mái thì có vẻ lỗ mãng, phủ nhận cũng không được.

Xương cốt tựa như đều được chàng cọ rửa một lần, cả người dễ chịu thoải mái nhưng lại chưa hết thèm mà trước nay chưa từng có.

Thẩm Dao vì suy nghĩ như vậy mà xấu hổ.

Tạ Khâm dám ra tay, nàng có gì mà không dám thừa nhận chứ, thế là Thẩm Dao xoay người, không giấu giếm gì mà ngồi dậy: “Ta rất tốt.” Nàng cố gắng để mình trông thong dong: “Cảm ơn ngài.”

Không nhịn được lại nghĩ, Tạ Khâm đã làm chuyện như vậy thì sẽ có biểu cảm gì, thế là nàng len lén liếc nhìn, bị chàng bắt quả tang.

Hai tay chàng đặt trên đầu gối, sắc mặt bình tĩnh như nước, liếc mắt nhìn qua thì không hề khác gì bình thường, thật sự khó có thể tưởng tượng được người đàn ông áo mũ chỉnh tề, cao quý nhã nhặn như vậy lại có thể làm đến bước đó.

Ánh mắt Thẩm Dao lướt qua miệng chàng rồi lập tức nhìn đi nơi khác.

Nàng vừa mới trải qua một trận hoan ái, sắc thái thể hiện ra từ khuôn mặt một cách tự nhiên, như quả chín, tỏa mùi thơm mọng nước, Tạ Khâm cũng không dám nhìn nàng lâu, ánh mắt hai người tách ra.

Trong phòng yên tĩnh một lúc, không ai biết nên nói gì.

Tạ Khâm không tiện ở đây nữa, chậm rãi vịn bàn đứng dậy:

“Ta đi trước, nàng cố gắng nghỉ ngơi.”


Thẩm Dao nghe chàng nói muốn đi, trong lòng nhất thời dâng lên rất nhiều tâm trạng, có xấu hổ, có áy náy vì đã làm phiền đến chàng, còn có chút luyến tiếc không dễ nhận ra, nàng vội vàng xuống giường đứng dậy: “Ta tiễn ngài.”

Còn chưa đứng lên, sự tê dại đã lướt qua gan bàn chân, người ngã ngồi xuống. Thẩm Dao vô cùng xấu hổ.

Tạ Khâm nhìn nàng, ánh mắt hơi lướt qua trước ngực nàng.

Thẩm Dao liếc nhìn chính mình một cái theo ánh mắt chàng, vừa rồi bị Tạ Khâm kéo áo ra hôn, hai quả dâu đỏ hồng khảm trên đó, kiều diễm ướt át, Thẩm Dao không nói hai lời khép áo lại, khuôn mặt nóng rát.

Tạ Khâm thấy nàng như vậy thì cũng rất xấu hổ, miệng nói là giúp nàng, thật ra chàng cũng không thể thờ ơ không động lòng.

“Xin lỗi nàng.”

“Đừng nói vậy.” Vừa lên tiếng thì càng không biết nên kết thúc như thế nào, Thẩm Dao dứt khoát vùi mặt vào lòng bàn tay.

Tạ Khâm biết rõ nàng có chút thẹn thùng, thế là lập tức đi ra ngoài, đến cửa thì đưa lưng về phía nàng nói:

“Có việc gì thì bảo Bích Vân lắc chuông.”

Trên cánh cửa hông mới xây được bố trí một chiếc chuông, chuẩn bị cho Thẩm Dao gọi chàng.

Thẩm Dao cúi đầu nặn ra một chữ được từ cổ họng, không đứng dậy tiễn chàng, xác nhận tiếng bước chân của chàng đã đi xa, Thẩm Dao lập tức thổi tắt ngọn nến mông lung kia, hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

Vừa nằm lên giường, trong đầu toàn là hình ảnh vừa rồi.

Thẩm Dao thở ra một hơi thật dài.

Sau này không có cách nào nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú đó nữa.

Tạ Khâm thì càng khó chịu hơn, chàng nhớ lại đêm động phòng cùng Thẩm Dao vào năm đó, tiểu cô nương thoải mái cởi mở, không hề ngại ngùng chút nào, mà lúc đó chàng lại lạnh nhạt với mối hôn sự đó, đối đãi với nàng không thể nói là thương tiếc.

Chàng đã để nàng chịu thiệt thòi quá nhiều.

Tạ Khâm từ từ nhắm mắt, giội nước lạnh hết lần này đến lần khác.

Đêm nay, hai người đều mang theo tâm sự riêng.

Ban đêm Thẩm Triển bị cấp trên kéo lại ở tàng thư các chép sách, đến giờ Tý mới kết thúc, buổi sáng xin nghỉ về phủ, hắn đi một mạch từ phòng trước đến hậu viện, cuối cùng nhìn thấy Thẩm Dao ở bên giếng tại hậu viện, đang định mở miệng thì lại thấy Tạ Khâm đẩy cửa hông ra bước vào.

Ba người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đưa mắt nhìn nhau.

Thẩm Dao nhìn thoáng qua đệ đệ đi đường mệt mỏi, ho một tiếng, phá vỡ sự im lặng trước:

“Triển Nhi về thật đúng lúc, mì nấu xong rồi, đến ăn đi.” Lại nhìn Tạ Khâm với khuôn mặt như ánh sáng ban mai, giọng điệu lộ vẻ cứng nhắc: “Ngài cũng tới ăn đi.” Sau đó đi vào phòng ăn trước.


Thẩm Triển đột nhiên phát hiện ra tỷ tỷ và Tạ Khâm hình như rất khác thường.

Trước kia tỷ tỷ đối xử với Tạ Khâm ít nhiều còn có chút cứng rắn, hôm nay sự cứng rắn đó đã hóa thành vẻ mập mờ.

Cho nên, một đêm hắn không ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Tạ Khâm lại mang nét mặt tự nhiên đi theo sau Thẩm Dao vào trong, Thẩm Triển là người cuối cùng bước qua cánh cửa.

Trên bàn đã bày hai chén mì, Thẩm Dao đi đến nhà bếp ở bên cạnh múc chén thứ ba, Tạ Khâm sợ nàng bị bỏng nên đi giúp.

Thẩm Triển nhìn thoáng qua trên bàn, Thẩm Dao không thể nào tính đến việc hắn sẽ về được, cho nên, chén mì trước mặt được chuẩn bị cho Tạ Khâm.

Tiến triển thần tốc đấy.

Lúc này, Tạ Khâm bưng chén mì thứ ba tới, trực tiếp đặt trước mặt Thẩm Triển.

Thẩm Triển chầm chậm nhìn thoáng qua Tạ Khâm, sau đó ngồi xuống.

Hai người không hẹn mà cùng nhường vị trí chủ trì cho Thẩm Dao, Tạ Khâm ngồi bên trái Thẩm Dao, Thẩm Triển ngồi bên phải.

Thẩm Dao đẩy mấy đĩa đồ ăn kèm ra giữa, thấy vẻ mặt Thẩm Triển mệt mỏi thì chủ động gắp cho hắn thịt gà sợi mà hắn thích ăn, quay đầu thấy Tạ Khâm trông mong nhìn nàng, Thẩm Dao đỏ mặt, kiên nhẫn gắp một miếng thịt pha lê cho chàng.

Lúc này Tạ Khâm mới động đũa.

Thẩm Triển bưng chén húp một miếng nước, lặng lẽ nhìn hành động qua lại của hai người.

Thẩm Triển rất đói, chẳng mấy chốc chén mì đã thấy đáy, hắn múc một muỗng đậu đũa muối bỏ vào miệng, thảnh thơi nhìn Tạ Khâm:

“Tạ Thủ phụ, hình như đã mấy ngày ngài không vào triều rồi.”

“Hôm qua khi bệ hạ gặp ta còn hỏi ta đấy.”

Sắc mặt Tạ Khâm qua quýt bình thường: “Tạm thời không rảnh.”

Thẩm Dao và Thẩm Triển đồng thời cứng đờ người, Thẩm Triển im lặng một lúc rồi cười khẩy.

Thẩm Dao thì biết rõ chàng muốn cùng nàng làm khu mỹ thực, khuấy đũa không lên tiếng.

Tạ Khâm nhìn thoáng qua Thẩm Dao, hôm trước khi chàng và nàng đi xem kho hàng, Thẩm Dao còn khuyên chàng chú ý đến triều đình, không cần ngày ngày đi theo nàng, hôm nay lại không lên tiếng, trong lòng Tạ Khâm lặng lẽ vui mừng.


Dùng bữa xong, Thẩm Triển về phòng nghỉ ngơi, Thẩm Dao và Tạ Khâm cùng nhau đi ra ngoài.

Bình Lăng đã hẹn ông chủ kho hàng gặp mặt, cũng đã thương lượng giá cả xong rồi, chỉ chờ Thẩm Dao lộ diện sang tên, trên đường đến nơi làm việc trong thành, Thẩm Dao hỏi Tạ Khâm:

“Mua kho hàng tốn mười ngàn lượng, sau đó xây lầu thuê người, những chỗ dùng đến tiền càng ngày càng nhiều, ba năm nay ta đã tích góp được hai mươi ngàn lượng, nhưng không thể sử dụng hết luôn một lần được, ta định tìm một tiền trang vay tiền, ngài cảm thấy thế nào?”

Hai người ngồi song song trên sập trong xe ngựa, Tạ Khâm nghe vậy thì nghiêng người sang: “Không cần đâu, tiền của nàng cứ giữ đó đi, cần bao nhiêu tiền thì để ta chi.”

Xe ngựa chạy rất nhanh, góc áo của Tạ Khâm thỉnh thoảng cọ vào vạt áo nàng.

Khuôn mặt tuấn tú cứ nghiêng đến như vậy, đẹp đến mức không hề có góc chết, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mấp máy, Thẩm Dao không nhịn được lại nghĩ tới chuyện chàng làm tối hôm qua:

“Ta vẫn nhớ khi đó ngài xuất chinh đã mang hết tiền đi, bây giờ mở khu mỹ thực không phải một con số nhỏ, ngài thật sự gánh vác được sao?” Thẩm Dao dựa lưng vào vách xe, ưỡn thẳng sống lưng, cố gắng để trái tim mình lặng như nước mà đối mặt với sắc đẹp.

Tạ Khâm cười nói: “Không sai, có điều nhiều năm trước vì tra án, ta đã tạm thời mở một tiền trang, sau đó tiền trang này ngày càng lớn mạnh nên ta đã giữ lại.”

Thẩm Dao nghe vậy thì khẽ hừ một cái, cười lạnh nói: “Thì ra Tạ Thủ phụ còn có sản nghiệp như vậy, uổng công cho ta gả cho ngài nửa năm mà hoàn toàn không biết gì cả.

Tạ Khâm gượng cười, năm đó chàng giao sổ sách và phòng kho cho Thẩm Dao, nhưng lại không giao sản nghiệp trong tay, không phải vì chàng đề phòng Thẩm Dao, lúc đó chàng không để ý đến những thứ đó, cho rằng đưa tiền bạc phòng kho sẵn có cho Thẩm Dao là xem như người trượng phu hợp tiêu chuẩn rồi, mà hiện tại chàng hận không thể giao tất cả mọi thứ cho Thẩm Dao kể cả chính mình, so sánh ra thì mới biết năm đó mình tệ đến mức nào.

“Tứ Tứ, ta sai rồi, nàng phạt ta đi.”

Giải thích cũng vô dụng, Tạ Khâm dứt khoát nhận lỗi.

Thẩm Dao cũng không thật sự trách chàng, lúc trước bọn họ vốn không quen thuộc lẫn nhau, vội vã thành thân, không có tình cảm cũng không có gì lạ.

Chỉ là cẩn thận cân nhắc đề nghị của Tạ Khâm, Thẩm Dao vẫn lắc đầu nói: “Cho dù có thể lấy tiền từ tiền trang của ngài nhưng ta cũng phải bỏ tiền, không quan tâm chúng ta có quan hệ gì, công là công, tư là tư, huynh đệ ruột thịt còn tính toán rõ ràng mà, chúng ta ăn chia bốn sáu, ngài sáu ta bốn.” Tạ Khâm là chỗ dựa của khu mỹ thực, bỏ tiền bỏ sức, Thẩm Dao chia cho chàng phần nhiều hơn.

Nói trắng ra là vẫn xa lạ với chàng, Tạ Khâm không thể nào chấp nhận được đề nghị như vậy.

Chàng duỗi hai tay về phía trước, chống hai bên người Thẩm Dao, tựa như muốn ôm nàng vào lòng, đôi mắt chàng mong mỏi nhìn nàng, chàng lẩm bẩm nói:

“Tứ Tứ, mọi thứ của ta đều là của nàng, nói gì mà chúng ta ăn chia chứ, tiền của ta giao hết cho nàng quản lý, sau này nàng nuôi ta, được không?”

Khuôn mặt của Thẩm Dao lập tức bị hơi thở nóng hổi của chàng thiêu đốt, sao chàng lại nói chuyện đưa tiền một cách mới mẻ và tinh tế như thế, lại khiến người ta khó mà từ chối được.

Thì ra khi yêu, chàng sẽ có dáng vẻ thế này.

Khuôn mặt Thẩm Dao lộ vẻ hoảng hốt, nàng không khỏi nhớ đến quá khứ, cảm xúc nhất thời trào lên, nhất thời suy sụp.

Cũng không biết ban đầu nàng thích Tạ Khâm từ khi nào, có lẽ là người đàn ông này quá xuất sắc, ai ai cũng có tâm lý ngưỡng mộ cái mạnh, trong lúc sớm chiều ở chung, nàng đã vô thức thích chàng, cũng bởi vì nàng thích chàng trước nên khi đó chàng hòa ly, nàng mới khó chịu.

Hốc mắt Thẩm Dao đột nhiên đỏ lên.

Tạ Khâm đau lòng kéo nàng vào lồng ngực, ôm lấy nàng: “Xin lỗi nàng, Tứ Tứ, ta xin lỗi…”

Trong từng tiếng xin lỗi của chàng, Thẩm Dao không khống chế được mà nghẹn ngào thành tiếng.

Lòng Tạ Khâm đau như cắt, càng ôm chặt hơn.


Một cảm giác được cưng chiều được che chở, được nâng trong lòng bàn tay bao vây lấy nàng.

Thành hôn được nửa năm, ngoại trừ lúc trên giường, chàng có khi nào ôm lấy nàng như vậy không.

Tiếng khóc cùng với sự tủi thân được phát tiết, càng ngày càng lớn.

Hai người dán vào nhau quá gần, không hề có khoảng cách, Thẩm Dao chỉ có thể duỗi tay qua dưới nách chàng, đôi tay trắng trẻo siết chặt đấm mạnh vào lưng chàng.

“Tạ Khâm, ta hận chàng, ta hận chàng.”

Hận chàng trêu chọc nàng rồi lại vứt bỏ nàng, đến mức trong ba năm nay mỗi lần có người đàn ông nào ngỏ lời yêu, nàng đều không tự chủ được mà so sánh với chàng.

Tướng mạo không bằng Tạ Khâm, tài hoa không bằng Tạ Khâm, khí chất năng lực càng khỏi cần nói. Thẩm Dao không động lòng được.

Nàng đã dùng ba năm để khiến chính mình chậm rãi quên đi chàng, vào lúc Lâm Dự cứu nàng, nàng đã ép chính mình, đồng ý lời cầu hôn của Lâm Dự.

Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ, vào đêm nàng đồng ý hôn sự đó, nàng đã một mình ngồi cô đơn bên thành giếng ở hậu viện, ngồi đó suốt cả đêm.

Không ai biết khi nàng quyết tâm đoạn tuyệt quá khứ, quyết tâm hoàn toàn buông bỏ người đàn ông đó, trong lòng đau đớn nhường nào.

Tình cảm đó luôn bị nàng chôn sâu trong lòng, nàng chưa từng nói với bất cứ ai, thậm chí cũng chưa từng nói với chính mình.

Nước mắt Thẩm Dao rơi như mưa, ngón tay nhỏ nhắn cắm thật sâu vào da thịt chàng, cơ thể chàng quá cứng, làm nàng cộm thấy đau, sau đó nàng dứt khoát kéo lấy chàng, cắn mạnh vào xương vai chàng.

Cắn một cái vẫn chưa hết giận, lại cắn một cái nữa, mãi đến khi răng mỏi nhừ thì mới dừng lại.

Tạ Khâm để mặc cho nàng phát tiết: “Nàng hận đi, hận ta cả đời, ta cũng không có một câu oán trách.” Sự oán giận của nàng càng nặng thì chứng tỏ tình cảm càng sâu.

Sau khi xa nhau, hai người mới ý thức được tình cảm dành cho nhau.

Thẩm Dao ngồi dậy khỏi lồng ngực chàng, nước mắt còn đọng trong hốc mắt, lông mày lại sắc bén như kiếm, nàng hung dữ nhìn chàng chằm chằm:

“Cái này là chàng nói đấy, sau này ta sẽ không tha thứ cho chàng dễ dàng đâu.”

Lời này đối với Tạ Khâm mà nói có nghĩa là Thẩm Dao chính thức tiếp nhận chàng.

Trong mắt Tạ Khâm là sự rung động sôi trào, giọng nói chàng khàn khàn: “Được.”

Nữ tử yêu kiều lười biếng trêu chọc: “Cả đời này ta cũng không gả cho chàng đâu.”

Hơi thở của Tạ Khâm nghẽn lại, chàng dở khóc dở cười: “Được.”

Xe ngựa dừng lại trước cửa khu làm việc trong thành, Tạ Khâm vẫn ôm Thẩm Dao không buông, nhẹ giọng nói: “Muốn xuống xe không?”

Nước mắt của Thẩm Dao chưa khô, nàng dựa vào lòng Tạ Khâm không muốn động đậy:

“Ôm ta thêm chút nữa.”

Nàng đã đợi cái ôm này ba năm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận