Thế Hôn Vương Phi Lưu Đày


Trên mặt đất một thiếu nữ mi thanh mục tú, là tiểu thư của quý phủ nhưng quần áo đơn bạc, sớm đã sờn cũ, nhưng không che lấp được vẻ đẹp của cô, cô đang cúi đầu quỳ dưới đất, trên là phu nhân đang không ngừng dạy dỗ nào là tam tòng tứ đức, cha mẹ dạy bảo phải biết vâng lời, tròn đạo hiếu.
Kế bên bà ta, có một thiếu nữ mặc áo lăng la tơ lụa màu vàng, một tay phe phẩy quạt, ánh mắt khinh thường nhìn cô gái đang quỳ dưới kia.

Cô gái này là Lâm Bội Châu, là trưởng nữ của phủ Lâm Thị Lang, nữ nhi của Đại phu nhân Lâm Thị.

“Nhị muội, ta nói muội nghe này, đâu phải ai cũng có cơ hội được làm Vương phi.

Nếu như không phải vì ta đã có hôn ước, ta cũng không muốn nhường vinh sủng này cho muội.

Muội còn không biết đủ mà từ chối”.

Cô gái đang quỳ dưới đất đột nhiên như bừng tỉnh.


Cô đã sống lại rồi sao.

Lâm Nhã Nhã, thứ nữ của phủ Lâm Thị Lang, do thị nữ sinh ra, từ nhỏ mẹ đã bị bán đi làm vợ cho người ta, cô bị bỏ rơi trong viện, chỉ có hai ma ma già chăm sóc.

Lâm Nhã Nhã vội nhớ ra, đây chẳng phải là tình huống muốn cô gả thay cô ta hay sao chứ.

Đã muốn cô gả thay còn tham lam mà giữ lại Ngọc bội, đây là ý gì chứ.

Đúng là tiện.

Cô cũng không muốn ở lại đây làm gì, thoát được gia đình này càng tốt.

“Nhưng mà mẫu thân, phụ thân, người được yêu cầu gả là đại tỷ, tỷ ấy là người mang Ngọc bội đính hôn.


Nếu như con gả qua, nhỡ Hoàng thượng định tội kháng chỉ thì sao.

Dù sao thánh chỉ cũng nói rõ, Vương phi là người được đính hôn từ nhỏ, giữ trong tay Ngọc bội của An Lăng Vương”.

Lâm Bội Châu không muốn giao miếng Ngọc này ra.

Đây là Ngọc tốt, từ lúc cô ta mang theo chính là đông ấm hạ mát, đồ quý thế này, làm sao đành lòng bỏ chứ.

“Phụ thân, mẫu thân con không muốn trả đâu.

Chúng ta có thể làm giả một cái mà”.

Lâm Bội Châu bắt đầu mè nheo




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận