Thế Hôn

Im lặng mà trầm mặc dùng xong cơm chiều, mọi người Lâm
gia cũng không tản đi, mà ở lại An Nhạc đường uyển chuyển hỏi thăm Đào thị về
tình huống Thanh châu, Lâm Đại lão gia vừa tràn ngập hy vọng, lại vô hạn lo
lắng: “Lúc này tiền mặt trong nhà đều quăng vào đó, sẽ không lỗ vốn chứ?”

Lâm Nhị lão gia vội nói: “Nha, Đại ca đừng nói như
vậy!” Giống như nếu nói ra lời này, số tiền kia sẽ trôi xuống sông xuống biển,
duỗi cánh bay mất.

La thị cười ngọt ngào như bôi mật, hòa khí nói: “Đại
ca đừng lo lắng. Nếu là Đào cữu gia đứng ra làm chủ, là người mà Tam đệ muội
tin tưởng, sao có thể có sai lầm được? Hại ai cũng không thể hại người trong
nhà a, khẳng định sẽ kiếm được tiền mà, phải không Tam đệ muội?” Vừa nói vừa
nhìn về phía Đào thị, muốn Đào thị nói một lời cam đoan.

Lâm Cẩn Âm cùng Lâm Cẩn Dung không khỏi âm thầm sinh
giận, không nói thì bọn họ lại cho rằng Tam phòng tư lợi, còn nếu nói lại phải
cam đoan bọn họ sẽ kiếm được tiền, bằng không tất cả đều là lỗi của Tam phòng,
chính là Tam phòng hại bọn họ, sao có chuyện như vậy a!

Đào thị cũng nghĩ như vậy, mặc dù đặc biệt tin tưởng
ánh mắt của Đào Thuấn Khâm, nhận định chắc chắn sẽ kiếm được tiền, nhưng cũng
cố ý cười lạnh nói: “Câu hỏi này của Nhị tẩu ta không dám đảm bảo. Đại ca của
ta đúng là có tham gia sinh ý, ta cũng dùng đồ cưới của mình để mua một chút,
nhưng mà, ai có thể khẳng định sẽ kiếm được tiền? Chỉ có lão thiên gia mới biết
được! Chỉ cần là mua bán sẽ có phiêu lưu, khi ta sai người truyền tin, ta cũng
đã nói rõ ràng rồi.”

La thị gần đây có tiền đồ, làm sao từng đem Tam phòng
để ở trong mắt? Lập tức ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tam đệ muội nói
lời này, cũng thật khiến người sợ hãi. Hóa ra cũng không biết có thể kiếm tiền
được hay không, vậy mà dám về nhà nói. Chúng ta đặc biệt tin tưởng Đào gia Đại
cữu và muội, hiện tại muội nói như vậy, thật đúng là vô trách nhiệm!”

Lâm Tam lão gia vốn vẫn lo lắng đề phòng, sau lại thấy
Lâm lão thái gia cũng không trách mắng hắn, tâm mới dần dần vững vàng, giờ phút
này nghe xong lời này của La thị, không khỏi tức sùi bọt mép, bực bội nói:
“Quái! Nhị tẩu đây là có ý gì? Lần trước oán chúng ta không nói về chuyện đất
bị nhiễm mặn, cho rằng chúng ta ích kỷ, lần này chúng ta nói chuyện mua lương
thực, lại phải trách toàn bộ, chẳng lẽ bắt chúng ta lấy tiền đền bù hay sao?
Đây là không coi chúng ta là người một nhà, muốn đem chúng đuổi ra ngoài a? Vậy
thì, về sau chúng ta cái gì cũng không nói, sẽ không còn ai có thể trách cứ
được chăng?” Lúc này, ích lợi của hắn cùng Đào thị cột chung vào nhau, hắn cũng
không thể bỏ mặc.

La thị nhân tiện nói: “Tam thúc nói cái gì vậy? Ta khi
nào thì nói không coi các ngươi là người một nhà? Ai nghe thấy vậy? Chuyện có
lợi cũng không nói ra, là muốn phân gia sao?”

Đào thị há mồm muốn nói, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng giật
tay áo của nàng, ý bảo nàng chớ có lên tiếng. Lâm Tam lão gia hiếm khi xuất đầu
lộ diện, cứ để hắn ra mặt, đỡ cho Đào thị cuối cùng lại phải chịu ấm ức. Miệng
tuy ngứa ngáy nhưng Đào thị cố nhẫn nhịn, khó chịu muốn chết.

Lại nghe Lâm Tam lão gia nói: “Ta bất hòa không hiểu
đạo lý phụ nhân nói, ta nói với Nhị ca. Nhị ca, huynh nói có đạo lý này hay
không?” Hắn hận nhất chính là La thị, thậm chí hơn cả Đào thị, biểu tình hết
sức khinh miệt.

Lâm Nhị lão gia giả dối, chỉ nói: “Đừng tức giận, đừng
tức giận, đâu có, đâu có.”

La thị bị Lâm Tam lão gia chọc cho tức giận, quay đầu
nhìn Lâm lão thái thái, đã thấy Lâm lão thái thái đang ngủ gà ngủ gật, vì thế
đột nhiên hiểu được, liền nhịn xuống tức giận không náo loạn nữa.

Chu thị nhìn trộm Lâm lão thái gia, chỉ thấy Lâm lão
thái gia cùng Lâm Thận Chi ngồi ở một bên nhỏ giọng nói chuyện, giống như chưa
từng nghe thấy tình hình bên này, kỳ thật trong lòng nàng rõ ràng, Lâm lão thái
gia đều hiểu được, sẽ chờ bọn họ nháo loạn, rồi đem bọn họ một lưới bắt trọn.
Liền nhẹ nhàng chọc chọc Lâm Đại lão gia, Lâm Đại lão gia thanh thanh cổ họng,
đúng lúc ra mặt làm người tốt: “Tam đệ cùng Tam đệ muội có ý tốt, hy vọng trong
nhà dư dả một chút, Nhị đệ muội cũng vậy, cũng là hy vọng trong nhà mọi người
được lợi. Đều là cốt nhục, đừng tổn thương hòa khí.”

Lâm Tam lão gia khôn chịu buông tha: “Đại ca, huynh
đều nghe thấy, nhà này cũng là nhà của chúng ta mà? Lời này của Nhị tẩu khiến
người ta thật thất vọng. Dù sao về sau ta không dám làm vậy nữa, ta đảm đương
không nổi.”

La thị chịu đựng không nói lời nào, mặt úc khí, Lâm
Đại lão gia khụ một tiếng: “Sao đệ có thể giận dỗi với Nhị tẩu? Chúng ta là
người một nhà, nên đồng cam cộng khổ, cùng tiến cùng lui mới đúng.”

Chợt nghe Lâm lão thái gia bên kia truyền đến tiếng
chén trà nhẹ nhàng cạch chạm vào đĩa một cái, mọi người lập tức đều ngậm miệng,
thu liễm thần sắc quay đầu nhìn.

Lâm lão thái gia trầm mặc buông chén trà, thu hút ánh
nhìn của mọi người, thản nhiên nói: “Chuyện sinh ý lần này, trong nhà vốn không
cần tham dự mua bán. Buôn bán luôn có phiêu lưu, ta lúc trước vốn không tính để
các ngươi làm chuyện này, nhưng nghĩ ta và mẫu thân các ngươi tuổi đã cao, phí
để lo liệu tang sự sẽ lớn, không thể không sớm dự tính, cũng miễn cho ngày sau
liên lụy con cháu, bằng không ta sẽ không chấp nhận. Vì một chữ lợi, lại khiến
các ngươi công kích lẫn nhau đến mức này, chân chính mất hết thể diện dòng dõi
thi thư.”

A?! Về sau không được buôn bán nữa? Những lời này mới
chính thức là sét đánh giữa trời quang. Ba phòng đều ngây người, ngay cả Lâm
Cẩn Dung cũng ngây người, không được buôn bán, vậy về sau nàng phải làm sao bây
giờ? Nàng sốt ruột, còn có người so với nàng càng thêm sốt ruột hơn, La thị
dùng sức đẩy Lâm Nhị lão gia, ý bảo Lâm Nhị lão gia mở miệng, Lâm Nhị lão gia
cũng không làm theo, ngược lại trừng mắt nhìn nàng một cái.

La thị bất đắc dĩ, đành phải nói: “Công công, nhưng
còn nhiều hài tử chưa kết hôn, còn đồ cưới của các nhi tức……” Nàng ý muốn nói,
nếu không buôn bán, vậy đồ cưới của các nữ nhân cũng không nên tính vào gia sản
chung. Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lâm lão thái gia trong mắt hiện lên một tia
hàn quang, lạnh lùng nhìn nàng một cái. Nàng lúc này mới cả kinh, chính mình
phạm vào một sai lầm lớn không thể tha thứ, công công đang nói đại sự, nàng lại
chỉ nhớ kỹ chuyện hài tử kết hôn cùng đồ cưới của mình. Vì thế hoảng sợ nhìn
Lâm Nhị lão gia, lại hướng Lâm lão thái thái cầu cứu.

Lâm lão thái thái đang buồn ngủ đúng lúc tỉnh lại,
chậm rãi nói: “Đồ cưới của nhi tức, là của các ngươi, ai lại quản được các
ngươi? Đúng không lão gia?”

Lâm lão thái gia không lên tiếng, xem như cam chịu.

Vì thế người ba phòng trong lòng nhất thời đều nhẹ
nhàng thở ra. Hoàn hảo, hoàn hảo, chỉ là cấm dùng tiền chung của Lâm gia, cũng
không liên quan đến gia sản riêng cùng thôn trang, vậy cũng không đến nỗi nào?

Lâm lão thái gia có chút khổ sở. Hắn tuy rằng xem
thường việc buôn bán, lại hiểu được thế đạo chính là như vậy, thật sự chặt đứt
tài lộ của con cháu, ngày sau Lâm gia chỉ có một con đường xuống dốc. Không cho
lấy tiền chung để buôn bán, cũng là vì gia cảnh. Nếu trong số nhi tức có người
như Đào Thuấn Khâm, hắn cũng đành thôi, nhưng rõ ràng chính là một đám không
nên thân, có lòng tham còn không nguyện chịu thiệt, hắn sao dám để bọn họ tùy
ý? Sinh ý hương liệu nghe thì mê người, nhưng nếu để mấy kẻ không nên thân này
đi làm, trái lại sẽ thành hại người. Hắn tâm sự nặng nề mà thở dài, đứng dậy
trở về Thính Đào cư.

Mọi người vội đứng dậy đưa tiễn, Lâm lão thái gia
trừng Lâm Tam lão gia liếc mắt một cái, không nói một lời, xoay người rời đi.
Lâm Tam lão gia vốn đã thảnh thơi, lại bị trừng mà trong lòng run sợ, lòng bàn
tay đổ một tầng mồ hôi lạnh dấp dính.

Lâm lão thái gia tuy rằng đi rồi, nhưng mọi người cảm
xúc đều tăng vọt, đều tự tính toán những việc nhỏ nhặt. Tam phòng rõ ràng chiếm
ưu thế, chỉ cần dựa theo thương định chiêu số của Đào Thuấn Khâm tiếp tục kinh
doanh thì sẽ có lời, không có gì phải suy nghĩ; Chu thị cùng Lâm Đại lão gia
nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra biểu tình may mắn, ít nhiều không đắc tội với
Tam phòng, ngày sau vẫn có cơ hội; Lâm Nhị lão gia thì hung hăng trừng mắt nhìn
La thị, La thị vừa đố kỵ vừa hối hận. Nàng đã đắc tội với Tam phòng, ngày sau
có tài lộ gì, bọn họ không nói với nàng cũng là lẽ phải, vừa nghĩ đến tiền
không cánh mà bay, La thị liền nhịn không được nôn nóng, nhưng mà thật sự không
muốn nhượng bộ, đành phải gắt gao chịu đựng.

Lâm lão thái thấi thấy mọi người không nói chuyện,
liền nói: “Đều rời đi.”

Mới ra cửa, La thị liền ưỡn mặt dựa vào Đào thị cười
làm lành: “Tam đệ muội, ta sẽ không hỏi nữa, muội cũng đừng cùng ta so đo.”

Đào thị thấy nàng trên mặt bày ra vẻ nịnh nọt chưa
từng thấy qua, trong lòng hèn mọn đến cực điểm, ngoài cười nhưng trong không
cười nói: “Nhị tẩu muốn nói gì thì cứ nói, tẩu lo lắng tiền tài sẽ có tổn thất,
ta biết.” Nói xong lại tiếp đón Chu thị: “Đại tẩu nha, tẩu đợi ta với……” Chỉ
một lát, liền cùng Chu thị nói chuyện vui vẻ.

La thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không
thể trách cứ. Nghĩ nghĩ, lại đẩy Lâm Nhị lão gia một cái, chỉ chỉ vào Lâm Tam
lão gia. Lâm Nhị lão gia trừng mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: “Lúc này trong
lòng lão Tam cũng đang bốc hỏa, nàng đừng bảo ta đi trêu chọc hắn? Lắm mồm!”
Rồi cũng đi thẳng. La thị từ trước đến nay hô phong hoán vũ, chưa từng phải
chịu đãi ngộ này, không khỏi tức giận đến tốn hơi thừa lời.

Đào thị ở cùng Chu thị nói cái gì? Chính là đang nói
Hoàng di nương là kẻ dụ dỗ, ánh mắt lả lơi gì đó…… Cả ngày khóc than, trên đầu
trâm sai cũng không mang, cứ như ta bạc đãi nàng vậy.

Chu thị nghe cảm thấy có chút không thoải mái, cười
gượng vài tiếng hợp với tình hình, lại nghe Đào thị nói: “Lúc nàng sinh tiểu
lão Ngũ, lão thái thái thưởng cho nàng trâm cài tiền tài, chẳng phải ta cũng
thưởng cho nàng? Nàng sao dám giả bộ như vậy! Thực chọc giận ta, ta thật muốn
cho người đi lật tung phòng ở của nàng, nhìn xem trong phòng nàng có thật sự
nghèo khó đến vậy không! Tiền đều đi nơi nào a? Nàng nói không nên lời, ta lại
muốn banh miệng nàng ra mà nói vậy!”

Chu thị sao không rõ ý tứ của nàng, trong lòng tuy
rằng phẫn hận nàng dã man, lại nghĩ nếu bản thân không đành lòng sẽ bị mắc mưu,
trở về phải trả lại tiền cho Hoàng di nương thôi. Đắc tội với thần tài làm cái
gì? Lập tức liền cười nói: “Muội nên thu thập nàng một chút, nhìn xem nàng có
giở trò gì không, nam nhân tốt lành đều bị câu dẫn hỏng rồi.”

Đào thị liền nhìn nàng cười: “Vâng, ta biết tẩu tử
hướng về ta. Chuyện năm trước, ta vẫn nhớ kỹ ân tình của tẩu.”

Lâm Tam lão gia lo lắng đề phòng đi đến cửa sân viện,
chỉ thấy một ma ma cười đứng ở nơi đó chờ hắn: “Tam lão gia, lão thái gia cho
mời.”

Lâm Tam lão gia theo bản năng sờ sờ cái trán, ngực một
trận ngứa ngáy, bắp chân cũng có chút lắc lư. Về nhà chuyện thứ nhất không phải
đến thỉnh an phụ mẫu sao, vậy mà hắn lại lôi kéo tiểu thiếp ban ngày ban mặt mà
tuyên dâm, Lâm lão thái gia sẽ không bỏ qua cho hắn! Hai lần trước là chén trà
cùng roi, lần này lại là cái gì đây? Đang do dự, ma ma kia lại thúc giục, đành
phải cắn răng lòng chua xót mà trầm trọng hướng tới Thính Đào cư, dọc theo
đường đi đem Đào thị cùng Hoàng di nương lần lượt mắng thầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui