Thế Hôn

Ngày trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến ngày xuất giá
của Lâm Cẩn Âm. Hôm nay nắng ấm, chẳng những tinh không vạn lí (vạn dặm quang đãng), thời
tiết còn ấm áp như mùa xuân.

Sáng sớm Lâm Cẩn Dung đã thức dậy, cùng Đào thị tới
xem Lâm Cẩn Âm trang điểm, cũng có thể nói chuyện nhiều hơn với Lâm Cẩn Âm. Mọi
thứ cũng xong xuôi, mẫu tử mấy người cười đùa, Lâm Cẩn Âm trước dặn dò Đào thị
nên chiếu cố bản thân, đừng nghĩ nhiều, mở lòng ra một chút, lại dặn dò Lâm Cẩn
Dung cần phải chăm sóc mẫu tử đệ đệ cho tốt, bảo Lâm Thận Chi nghe lời Đào thị
cùng Lâm Cẩn Dung , nói xong, liền khóc òa. Thấy nàng vừa khóc, Đào thị cùng
Lâm Thận Chi cũng không khỏi khóc theo, Lâm Cẩn Dung trải qua hai kiếp, lại
biết Lâm Cẩn Âm về sau sẽ có cuộc sống tốt đẹp, cũng không quá thương tâm,
không khỏi khuyên nhủ: “Đây cũng không phải quá xa, tùy thời muốn thăm vẫn có
thể thăm được, tỷ tỷ đi là hưởng phúc, đừng khóc.”

Nữ nhi có thể gả đến ca ca trong nhà, không cần lo
lắng bà bà hung ác, phu quân không nên thân, đối với Đào thị mà nói được an ủi
rất nhiều, nhưng nghĩ đến nữ nhi làm nhi tức nhà người ta, không thể được nâng
niu đau lòng như trên tay nương, nào có tự tại như trước? Muốn gặp có thể gặp?
Muốn đau lòng có thể đau lòng sao? Vì thế lại lau nước mắt nói: “Con không hiểu
tâm tình của người làm mẫu thân. Ngay cả biết nàng đến đó hưởng phúc, ta cũng
luyến tiếc nàng rời khỏi ta, cho nên ta muốn khóc.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi nở nụ cười: “Vậy người cứ khóc
đi. Khóc cho mắt sưng đỏ, đợi lát nữa lại ngượng ngùng gặp người, cùng với tỷ
tỷ khóc lóc, khóc khiến Đại biểu ca nhìn thấy cũng phải mất một lúc lâu mới
nhìn ra mắt tỷ tỷ nằm ở đâu a.” Lời còn chưa dứt, đã bị Lâm Cẩn Âm nhéo một
cái: “Xú nha đầu!”

Đào thị cũng bị nàng chọc cho nở nụ cười, thối nói:
“Ngươi nha đầu kia! Vô tâm vô phế. Tỷ tỷ con sắp xuất môn, con không khóc, còn
ở nơi này cười chúng ta.”

Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Chuyện mừng, cần gì phải
khóc? Ngày sau mọi người nhớ tới những lời này của ta sẽ cảm thấy vui vẻ mà
cười, chẳng phải so với khóc tốt hơn nhiều sao?”

“Vâng, vâng, tiểu thư, phu nhân nên tươi cười vẫn
hơn.” Cung ma ma từ bên ngoài tiến vào, khuyên nhủ: “Lão thái thái cùng phu
nhân, thiếu phu nhân trong tộc đều tới thăm Tam tiểu thư, phu nhân mau mau thu
lệ.”

Đào thị trọng mặt mũi, nhịn xuống, tự tay lau má cho
Lâm Cẩn Âm, sửa sang quần áo vật trang sức, vui mừng rất nhiều lại nhịn không
được chua xót trong lòng.

Chỉ nghe ngoài cửa một trận tiếng bước chân vang lên,
một đoàn phụ nhân phần phật tiến vào, trong miệng nói mấy câu cát tường, tán
tưởng Lâm Cẩn Âm xinh đẹp, lại chúc mừng Đào thị, ầm ỹ một mảnh. Lâm Cẩn Dung
bị đẩy ra xa, mắt thấy chen vào không lọt, đơn giản chuyên tâm tiếp đón vài tộc
muội xấp xỉ tuổi nàng, thậm chí nhỏ hơn một chút.

Những người này đa số gia cảnh không tốt lắm, ngày
thường không thể xuất môn, bị câu thúc bó tay bó chân không được tự nhiên. Lâm
Cẩn Dung năm đó không biết, giờ phút này lại nhớ rõ cảm giác khi mình nghèo
túng, đi đến đâu cũng đều cảm thấy bị người ta vắng vẻ khinh thị, vì thế bảo Lệ
Chi đem kẹo và điểm tâm tới, thân thiết chiêu đãi các nàng.

Dần dần mọi người trở nên quen thuộc, nói chuyện cũng
tự nhiên hơn, còn có người lớn gan cầm ống tay áo của Lâm Cẩn Dung hỏi nàng vật
liệu mua ở đâu, son cùng phấn là tự mình làm hay mua ở bên ngoài, Lâm Cẩn Dung
nhất nhất kiên nhẫn trả lời, còn có người nhiệt tình mời nàng đến làm khách.
Lâm Cẩn Dung rất ít khi được mời, tâm tình rất tốt, đều vui mừng đáp ứng, mọi
người thấy nàng không kênh kiệu, cũng thực vui mừng.

Đang nói giỡn, Lâm Ngũ mặc quần áo mới nắm tay Lâm Bát
tiến vào, kéo kéo tay áo Lâm Cẩn Dung, hướng nàng chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Cô
cô đến.”

Lâm Cẩn Dung quay đầu, đã thấy Lâm Ngọc Trân cùng Lục
Nhị phu nhân Tống thị, Lục Vân và vài nữ quyến Lục gia cùng tiến vào, Lục Vân
vào cửa liền hướng về phía nàng sáng lạn tươi cười. Lâm Cẩn Dung thấy trốn
không thoát, đành phải xin lỗi các vị tộc muội, đi qua hành lễ tiếp đón.

Lâm Ngọc Trân nhìn kỹ Lâm Cẩn Dung hỏi: “Bệnh đã đỡ
hơn chưa?”

Tống thị ở một bên hòa khí cười: “A Dung, sau khi nghe
nói con bị bệnh, cô cô con vẫn nghĩ đến sức khỏe của con, lúc trước lên xe còn
nhắc tới không biết hôm nay có thấy con không, không biết con đã khỏe lại
chưa.”

Những lời này của nàng đều mang theo chút ý tốt trêu
chọc, rơi vào tai Lâm Ngọc Trân, lại không phải như vậy nữa, rõ ràng là châm
chọc Lâm Cẩn Dung không muốn gả cho Lục Giam, tức giận sinh bệnh. Nhưng không
tìm thấy lời để phản bác, liền trầm mặt không nói lời nào.

Lâm Cẩn Dung đem biểu tình của hai người để vào mắt,
cười nhẹ, tự nhiên rộng rãi nói: “Đa tạ cô cô lo lắng, chất nữ đã sớm khỏe rồi.
Chỉ vì tỷ tỷ sắp gả đi, trong nhà bận rộn, cho nên không thể đến cửa bái tạ
tình cảm của cô cô lần trước thăm bệnh.” Đây chỉ là lời khách khí, nàng cùng
Lục Giam đang nghị thân, sao có thể đăng môn bái tạ? Nhưng quả thật là khiến
Tống thị ngậm miệng.

Lâm Ngọc Trân tâm tình tốt hơn nhiều: “Người một nhà,
khách khí nhiều như vậy làm chi? Chúng ta đi xem tỷ tỷ của con, con cứ tiếp đãi
các nhóm muội muội.” Lại lời nói thấm thía dạy Lâm Cẩn Dung: “Tính tình của con
hơi u buồn, nên cùng bọn tỷ muội nói chuyện nhiều hơn, sáng sủa hơn một chút
cũng tốt.”

Lâm Cẩn Dung cười, cúi đầu cho qua.

Lục Vân nhìn quanh trái phải, thấp giọng nói: “Sao
không thấy Nhị cữu mẫu cùng Lục tỷ, Thất tỷ?”

Biết rõ còn cố hỏi, Lâm Cẩn Dung chỉ làm chưa từng
nghe thấy. Lâm Ngũ lại nối tiếp câu chuyện: “Nhị thẩm nương bị bệnh, Lục muội,
Thất muội muốn hầu hạ nàng, cũng không biết lúc dùng cơm có đi ra hay không.”

Lục Vân thấy các nữ hài tử trong tộc Lâm gia, nhỏ
giọng nói: “Không phải ta nói các nàng, nhưng các nàng cũng quá keo kiệt, rất
không hiểu chuyện. Tốt xấu vẫn là tỷ muội, ngày sau trời nam đất bắc, khó được
gặp mặt, sao không ra đưa Tam tỷ tỷ.”

Nếu là từ trước, Lâm Cẩn Dung nhất định cảm thấy nàng
thật sự rất tốt, công bằng chính nghĩa, nhưng giờ phút này Lâm Cẩn Dung ngay cả
ý niệm quan tâm của nàng cũng không để trong đầu, chỉ mỉm cười cho qua. Lâm Ngũ
theo bản năng muốn oán giận chỉ trích cặp song sinh vài câu, nhưng lời đến bên
miệng, lại nuốt trở vào, tà mắt liếc Lục Vân một cái, chỉ thấy Lục Vân chạy về
phía các tiểu thư Lâm gia nói chuyện cười đùa.

Lục Vân cũng không biết mình bị vắng vẻ hoặc là có gì
xấu hổ, tự nhiên rộng rãi cùng Lâm Cẩn Dung tố cáo, tiến lên cùng người lớn
cười chào nói giỡn, đến trước mặt Lâm Cẩn Âm nói chút lời luyến tiếc, lời nói
dí dỏm, được rất nhiều người khen ngợi.

Không bao lâu, tiếng cổ nhạc truyền đến, Hứa ma ma bên
người của Chu thị chạy vào báo tin vui: “Tân lang mới tới cửa! Kiệu hoa tới
rồi! Bên ngoài yến hội đã mở, thỉnh các vị phu nhân, thiếu phu nhân, các tiểu
thư đi ra ngoài uống rượu dùng cơm.”

Vì thế Lâm lão thái thái và Đào thị đứng dậy, tiếp đón
chúng khách nhân ra bên ngoài uống rượu, trong khoảnh khắc, trong phòng Lâm Cẩn
Âm chỉ còn lại hai người Lâm Cẩn Dung và Lâm Ngũ. Lâm Cẩn Âm liền đuổi hai
người nàng: “Không cần lo cho ta, đều đi ăn cơm đi.”

Lâm Cẩn Dung đến giờ phút này, cũng là thật sự luyến
tiếc Lâm Cẩn Âm, hơn nữa hôn sự đã định, không cần lo trong hôn lễ Lâm Ngọc
Trân cùng Đào thị bất hòa, liền hàm chứa cười nói: “Ta bồi tỷ tỷ, ta không đói
bụng.”

“Ta cũng bồi Tam tỷ tỷ, sáng sớm đã dùng điểm tâm, nửa
điểm cũng không đói.” Lâm Ngũ có rất nhiều chuyện muốn nói với Lâm Cẩn Dung,
lúc trước Lâm Cẩn Dung bị giam lỏng, sau đó Lâm Cẩn Dung cố ý cùng bọn họ bảo
trì khoảng cách, cáo ốm không ra cửa, nàng vẫn chưa có cơ hội, hôm nay khó khăn
lắm mới gặp được nên kiên quyết không chịu đi trước.

Lâm Cẩn Âm bất đắc dĩ, đành tùy ý hai người.

Lâm Ngũ cùng Lâm Cẩn Dung kề tai nói nhỏ: “Tỷ có thể có
cửa hôn nhân này, ta cũng thật cao hứng. Nếu thực để một trong hai kẻ lòng dạ
đen tối kia đi, vậy đúng là không có thiên lý.”

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc đánh giá Lâm Ngũ một hồi, thấy
nàng quả nhiên nói lời thật lòng, không khỏi cười khổ. Chưa từng nghĩ rằng trải
qua chuyện này, Lâm Ngũ không hề hận nàng, mà cặp song sinh so với từ trước
càng hận nàng hơn. Lại nghe Lâm Ngũ nhỏ giọng nói: “Ta nói với tỷ, tỷ phải cẩn
thận Lục Vân. Người này cười ngọt ngào, kỳ thật không có nửa điểm thật tình,
nếu tỷ thật tình với nàng, cuối cùng người chịu thiệt sẽ là tỷ.”

Lâm Cẩn Âm ở một bên nghe thấy, không muốn Lâm Cẩn
Dung còn chưa vào cửa đã cùng người khác nói bậy tiểu cô, thêm mắm thêm muối
chuyện này chuyện kia, liền đánh gãy lời Lâm Ngũ, sai sử Lâm Cẩn Dung: “Ta đã
thu dọn xong một tráp toàn châu sai, đều là vật thích hợp cho các tiểu cô
nương, muội đi lấy ra, đợi lát nữa cùng các tỷ muội chia nhau. Hôm nay có vài
vị tộc muội, cũng để các nàng mỗi người chọn một phần.”

Chuyện này Lâm Cẩn Dung đã sớm biết đến, hiểu được Lâm
Cẩn Âm đây là giải cứu nàng, liền đáp ứng, đứng dậy đi tìm kiếm, không để Lâm
Ngũ có cơ hội nói chuyện. Lâm Ngũ ngồi trong chốc lát, thấy vậy, đành phải tùy
tiện chọn châu sai, rồi rời đi trước.

Tỷ muội hai người đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lâm
Cẩn Âm nói: “A Dung, nàng nói mặc dù muội không thể đáp lời, nhưng cũng phải
nhớ ở trong lòng. Không có lòng hại người nhưng vẫn phải có lòng phòng bị
người. Lục Vân là nữ nhi duy nhất của cô cô, nếu có thể, nên hết sức giao hảo,
tương lai đối với muội chỉ có lợi.”

Lâm Cẩn Dung cúi mắt vâng lời: “Tỷ tỷ yên tâm đi, ta
sẽ không cho để tỷ cùng nương phải lo lắng.” Nghĩ nghĩ, lại nói: “Cữu mẫu thân
thể không tốt, tỷ cần phải tốn chút tâm tư hơn.”

Lâm Cẩn Âm không khỏi nở nụ cười, lấy tay xoa mặt nàng
nói: “Cữu mẫu nếu biết muội nói những lời này, không biết sẽ vui mừng đến thế
nào nữa. Chắc chắn sẽ nói, không uổng công cho ta luôn đau lòng nha đầu kia
đây.”

Tỷ muội hai người chưa bao giờ cảm thấy một khắc này
muốn nói nhiều như vậy, cảm thấy thời gian trôi đi quá nhanh, giờ lành đã đến,
bên ngoài thúc giục lên kiệu hoa. Lúc bái biệt song thân, Đào thị nhịn không
được khóc lóc, Lâm Tam lão gia cũng phá lệ đôi mắt có chút đỏ lên, nghiêm trang
nói với trưởng nữ một hồi, lại dặn dò Đào Phượng Đường đối đãi tốt với Lâm Cẩn
Âm.

Lâm Cẩn Dung đứng ở một bên nhìn, chợt thấy một ánh
mắt dừng ở trên người mình, giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Lục Giam đi theo
chúng đệ tử Lâm gia đứng ở một chỗ xa xa, đang hướng về phía bên này nhìn xung
quanh, hai người ánh mắt vừa chạm phải, Lục Giam liền có chút bối rối cúi mắt,
lập tức lại nhanh chóng nâng mắt, hướng nàng vểnh vểnh khóe môi.

Lâm Cẩn Dung chỉ hướng tới Lâm Thận Chi đứng trước mặt
hắn cười nhẹ, Lâm Thận Chi nhận được nụ cười của nàng, cũng hoàn trả tươi cười,
sau đó quay đầu hỏi Lục Giam: “Nhị biểu ca, ta thật sự không thể đi theo phụ
thân ta cùng Ngũ ca đưa Tam tỷ tỷ đến Thanh châu sao?”

Lục Giam chưa kịp thu liễm tươi cười, rũ mắt xuống
thấp giọng nói: “Người lớn nói như thế nào?”

Lâm Thận Chi ủ rũ nói: “Mẫu thân nói ta quá nhỏ, không
được đi. Nhưng ta rất muốn đưa tỷ tỷ đến Thanh châu.”

Lục Giam nhẹ nhàng xoa đầu của hắn: “Tỷ phu cùng tỷ tỷ
của đệ hôm nay sẽ chạy đến Thanh châu, trên đường đi gấp gáp, không có người
chiếu cố đệ. Để về sau đi, cơ hội còn nhiều mà, ta cũng muốn đến Thanh châu.”

Lâm Thận Chi liền lấy lòng nói: “Vậy huynh mang ta đi
được không?”

Lục Giam cười nói: “Nếu như có cơ hội, đệ học tập cho
tốt, Tam cữu phụ cùng Tam cữu mẫu sẽ đáp ứng, tất nhiên là có thể.”

Lâm Thận Chi liền cười: “Ta muốn trở thành người giống
như Ngô Nhị ca vậy.” Nghĩ nghĩ, bản thân cảm thấy không ổn, thật cẩn thận nhìn
Lục Giam nói: “Bằng không cũng muốn giống như huynh vậy.”

Lục Giam trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Vẫn là
giống như Ngô Nhị ca của đệ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui