Thế Hôn

“A Dung……” Đào thị xoa xoa huyệt thái dương, nàng có
loại xúc động, muốn vươn tay đem khóe môi vẫn đang nhếch lên của Lâm Cẩn Dung
kéo rủ xuống. Nàng không thể nói vì sao, Lâm Cẩn Dung gần đây vẫn đều làm rất
tốt, nhưng nàng chính là cảm thấy có chút không nỡ.

“Con biết, hắn xác thực không sai.” Lâm Cẩn Dung quay
đầu đẩy cửa sổ: “Lại có tuyết rơi rồi.” Nhìn một hồi, hì hì cười: “Lại có
khách, xem Cung ma ma cười tươi như hoa vậy, ta đoán hẳn là Tam ca cùng Lưu
Nhi.” Vừa qua năm mới, Lâm Thế Toàn đem Lưu Nhi đi ra ngoài chơi.

Quả nhiên Cung ma ma vén mành lên liền cười nói: “Phu
nhân, Toàn thiếu gia mang theo Lưu tiểu thư tới chúc tết người.” Lại nói: “Toàn
thiếu gia này cũng thật là, tặng cho lão nô một kiện vải rất đẹp để may đồ. Lão
nô nói không cần hắn lại còn tức giận.”

Đào thị cười nói: “Hắn bảo ngươi nhận lấy, khách khí
cái gì? Mau mời bọn họ vào. Đi gọi Thất thiếu gia tới. Vài ngày không gặp Lưu
Nhi, ta cũng nhớ nàng.”

Lâm Cẩn Dung chạy nhanh đứng dậy sai người bày biện
kẹo nước trà điểm tâm, không chỉ là Đào thị nhớ Lưu Nhi, chính nàng cũng vậy.

Một lát sau, Lưu Nhi mặc áo đỏ thẫm mới tinh được Lâm
Thế Toàn ôm tiến vào, chạy lên tươi cười hành lễ chúc tết Đào thị. Đào thị đưa
cho mỗi người một hà bao nặng trịch, đem Lưu Nhi ôm vào trong lòng, đưa mắt
nhìn lại, thấy Lâm Thế Toàn hôm nay không giống ngày xưa, trên đầu mang ô sa
khăn trùm đầu, mặc áo choàng màu xanh nhạt viền lông sóc, bên hông có đeo dây
kết cẩm đen, dưới chân đi đôi hài da ấm áp, đều là đồ mới tinh, cả người cao
lớn ngọc thụ, nhã nhặn trắng trẻo, không khỏi liền cười nói: “A Toàn năm nay
tuổi mụ hai mươi rồi đúng không, có ý tưởng gì chưa, để thẩm thay ngươi tính
toán một chút?”

Lâm Thế Toàn bị hù dọa lập tức đứng dậy, mặt đỏ lên
nói: “Đa tạ thẩm quan tâm, chất nhi thân không có mảnh đất cắm dùi, lại có Lưu
Nhi đi theo, không còn cách nào kiếm được sính lễ, cũng nuôi không nổi vợ, chờ
thêm vài năm nữa tích trữ được một ít gia sản thì nói sau.”

Đào thị nói: “Sợ cái gì? Thẩm sẽ giúp ngươi a! Nghèo
có người nghèo, giàu thì có người giàu. Người lúc này không chê ngươi nghèo,
tương lai sẽ đối với ngươi rất tốt.”

Kia cũng không nhất định…… Lâm Thế Toàn chóp mũi lấm
tấm mồ hôi, chỉ ngây ngốc cười, còn có chút đứng ngồi không yên.

Lâm Cẩn Dung nhìn xem rõ ràng, rót một chung trà nóng
đưa cho Lâm Thế Toàn, nói: “Nương, Tam ca hiếm khi đến đây. Người cố ý muốn dọa
cho hắn sợ chạy mất a.”

Loại chuyện này, nàng là một người ngoài sao có thể
can thiệp? Đơn giản chính là muốn tỏ vẻ quan tâm mà thôi, nếu không muốn, cần
gì phải miễn cưỡng. Đào thị cười, cũng không nhắc lại, ngược lại hỏi: “Huynh
muội các ngươi mấy ngày nay ở nhà tiêu khiển gì vậy?”

Lâm Thế Toàn cười nói: “Cũng không có gì. Năm trước ta
đến quán trà lúc nhàn rỗi, nghe nói ở phía bắc thành có người nhà làm tang sự
túng thiếu muốn bán đất, chỉ cần hai trăm văn tiền một mẫu. Ta thấy tiện nghi,
liền thừa dịp hôm qua rảnh mang theo Lưu Nhi ra khỏi thành một chuyến, kết quả
cũng bình thường.” Thủy lợi không tốt, không có phương tiện canh tác, sản xuất
quá ít, bình thường cũng không có người nguyện ý muốn mua, trừ phi là phong
thuỷ tốt, có thể làm mộ địa cho người khuất, mới có thể bán với giá cao.

Đào thị nói: “Kỳ thật không đắt nhưng mua cũng vô
dụng. Nếu là ta, tình nguyện bỏ ra nhiều tiền cũng phải đi mua ruộng tốt.”

Lâm Cẩn Dung trầm ngâm hỏi: “Có bao nhiêu mẫu?”

Lâm Thế Toàn thấy nàng cảm thấy hứng thú, vội nói:
“Đại khái cũng có một hai trăm mẫu.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Ta thấy, Tam ca không bằng mua đi.
Mua để trồng cây, tương lai làm đồ cưới cho Lưu Nhi.” Mùa thu khi ở Thanh châu,
nàng từng nghe nữ quyến họ Mạnh kia nói chuyện phiếm, nói là ở phía nam khi
nuôi dưỡng nữ nhân, vì phòng ngừa không có đồ cưới, sinh nữ nhi liền mua đất
trồng cây, đợi cho cây cối trưởng thành, nữ nhi cũng trưởng thành, có thể kiếm
một chút chi tiêu. Địa phương khác biệt, ở Bình châu Thanh châu không có người
làm như vậy, cho nên khi đó nàng không để ở trong lòng, lúc này nghe Lâm Thế
Toàn nói lên mới đột nhiên nhớ tới, đạo lý tương thông, đã có cơ hội, không có
lý do gì không bắt lấy.

“Trồng cây? Biện pháp này ta không nghĩ tới.” Lâm Thế
Toàn có chút tâm động, lập tức kiên định lắc đầu: “Không cần, ta bây giờ còn
không tiện mua thêm đất. Không bằng để thẩm cùng Tứ muội muội mua đi, ta thay
các ngươi chạy chân.” Tình huống của hắn có chút đặc thù, tuy là thân thích
được nhận nuôi, nhưng trên gia phả cũng không có tên của hắn cùng Lưu Nhi. Luật
pháp quy định, phụ mẫu còn sống, không được phân chia nhà và tài sản, nếu hắn
làm ăn được, đó là khiến bản thân tìm phiền toái. Không bằng tiếp tục đi theo
Lâm Cẩn Dung, đem tiền đầu tư vào sinh ý, lại ẩn nấp, tiền cũng tới nhanh
chóng. Về phần tương lai, kia lại nói sau vậy.

Thấy hắn không mua, Lâm Cẩn Dung cũng không giả ý chối
từ, trực tiếp đề nghị Đào thị: “Nương, người mua đi, sai người trồng cây, tương
lai Thất đệ cưới vợ sinh con đều có lợi.” Đợi đến khi xuất hiện loạn phỉ, cái
gì tiểu viện cửa hàng ai biết có thể may mắn bảo lưu lại được hay không? Chính
là mua đất trồng trọt là tốt nhất. Đến lúc đó, cây giống đã sinh trưởng, không
cần người cố ý chăm sóc, lại là cây nhỏ, không đến mức bị người khác mơ ước đốn
trộm, đợi cho tránh né phỉ loạn qua đi, qua vài năm chính là một cơ hội tài
phú.

Lâm Thế Toàn vui nói: “Ta lại đi bàn chuyện giá cả,
không chừng còn có thể hạ thấp xuống một chút.”

Từ sau khi triều đình bỏ lệnh cấm buôn bán 37 loại
hương liệu, Ngô thị không còn, Đào Thuấn Khâm buôn bán sẽ không chú tâm như
trước nữa, toàn bộ dựa vào một mình Đào Phượng Đường duy trì. Đào thị cũng
không thể không biết xấu hổ lại khiến hắn khó xử phân tâm, tìm cớ cầm tiền trở
về. Tuy đã đầu tư một chút ở cửa hàng hương liệu của Lâm Cẩn Dung, nhưng thủy
chung tiền nhàn rỗi còn có khá nhiều. Nàng đã có thói quen không để tiền nhàn
rỗi ở yên một ngày, đang muốn đầu tư vào đâu đó, nghe Lâm Cẩn Dung khuyên như
vậy, còn có chút tâm động: “Vậy phải trồng cây gì đây? Ở thôn trang chúng ta
cũng không có người biết trồng cây a.”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Có tiền, còn lo không có giống
sao, thỉnh không được người đến trồng cây sao?”

Đào thị cũng cười: “Ta thật hồ đồ.” Nghĩ nghĩ, đột
nhiên lại thấy có chút áy náy, nhân tiện nói: “A Dung, không bằng con mua đi?
Hoặc là vẫn theo quy củ, con cùng Thất đệ mỗi người một nửa?”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Không được. Đồ cưới
của con cũng đã đủ, đất bị nhiễm mặn lập tức sẽ thành ruộng tốt, cửa hàng hương
liệu đã có thể kiếm tiền. Thất đệ ngày sau chi tiêu cần rất nhiều.” Tỷ như
thành thân sinh con, còn phải phụ trách tang sự của phụ mẫu, không thể không
cần tiền.

Nghĩ đến cửa hàng hương liệu kia chính mình chỉ cần
đầu tư chút tiền vào đó, sau đó cứ thế nhận phần tiền lời, không cần tốn một
phần tâm tư, nay Lâm Cẩn Dung lại đưa ra chủ ý thay Lâm Thận Chi dự tính, Đào
thị không khỏi cảm động nhìn Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nếu không, lại mời Tam ca
hỏi thăm một chút, nhìn xem còn có chỗ nào thích hợp nữa không, con mua thêm
một mảnh để trồng cây……”

Lâm Cẩn Dung có chút chịu không nổi ánh mắt của Đào
thị, xua tay nói: “Con không cần, cho dù là có cũng mua cho Thất đệ đi.” Nàng
thật sự là không dùng được, nền tảng của Lâm gia ở đây, tương lai Lâm Thận Chi
nhất định sẽ hồi hương, nàng cũng không giống như vậy, cần gì phải lãng phí
tiền tài?

Lâm Thế Toàn ngồi ở một bên, thấy mẫu tử hai người
ngươi nhường ta, ta nhường ngươi, cảm thấy vui vẻ cười nói: “Còn chưa mua về
tay, đã nhún nhường như vậy, mua được thì hẵng nói sau……”

Cung ma ma liền thấu thú nói: “Đây không phải phu nhân
chúng ta đau lòng tiểu thư, tiểu thư lại đau lòng phu nhân cùng thiếu gia sao?”

Lâm Thế Toàn ánh mắt còn có chút ảm đạm.

“Tam ca, Lưu muội muội tân niên đại cát (năm mới gặp nhiều may
mắn)!” Lâm Thận Chi tiến vào nhìn thấy huynh muội Lâm Thế
Toàn cũng rất vui vẻ, trước cảm tạ Lâm Thế Toàn tặng cho hắn giấy bút, rồi từ
trong tay áo lấy ra một cái hà bao thêu hoa văn nhét vào trong tay Lưu Nhi:
“Thất ca cho muội mua đường ăn.” Còn giống như khuôn như dạng xoa đầu Lưu Nhi,
nói: “Tiểu Lưu Nhi mau mau lớn lên, bình an thuận lợi!”

Mọi người ngẩn ra, nhất tề cười rộ lên, Lâm Thế Toàn
thấy vậy ưu thương cũng thản nhiên hòa tan, Đào thị vui mừng đem Lâm Thận Chi
ôm vào trong lòng hôn một cái: “Tiểu lão Thất đọc sách rồi nên thật hiểu biết
a.”

Lâm Thận Chi ngượng ngùng, vươn tay đẩy mặt của Đào
thị, đỏ mặt than thở nói: “Ta đã là người lớn, nương đừng coi ta là tiểu hài tử
nữa. Nếu để mọi người cùng trường nhìn thấy sẽ chê cười ta.” Kết quả lời này
lại khiến cho mọi người một trận cười vang, cười đến hắn thẹn quá hóa giận,
hướng về phía bọn nha hoàn hét lên: “Có gì mà buồn cười chứ?”

Lâm Cẩn Dung thấy hắn quả nhiên nổi giận, mọi người
lại cười chỉ sợ sẽ khóc òa lên, vội vàng ngắt lời: “Thất đệ từ đâu tới đây?
Thật lâu mới thấy đến.”

Lâm Thận Chi vẫn còn chưa được tự nhiên, hít vào một
hơi mới nói: “Ta đang chơi cùng Lục Nhị ca và Tứ ca, cũng không ở trong phòng.
Lục Nhị ca nghe nói Tam ca đến đây, bảo ta thỉnh Tam ca cùng ra ngoài.” Sau đó
kéo tay Lâm Thế Toàn, muốn Lâm Thế Toàn đi theo hắn.

Đào thị ước gì hắn cùng Lâm Thế Toàn, Lục Giam thân
cận thêm một ít, vội phân phó Cung ma ma: “Lấy chút tiền, đi bảo phòng bếp
chuẩn bị một bàn rượu thượng đẳng cho nhóm thiếu gia.”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài thanh âm thanh
thúy của Hạ Diệp truyền đến: “Tam lão gia đến.”

Lâm Tam lão gia đi vào, ngoài cười nhưng trong không
cười nói: “Thật xa đã nghe thấy các ngươi cười, di, A Toàn ở đây sao?” Không
đợi Lâm Thế Toàn trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn vào bàn tay Lâm Thận Chi cùng
Lâm Thế Toàn nắm chặt: “Lớn như vậy người còn dùng dằng với tộc huynh, không ra
thể thống gì.”

Lâm Thận Chi chẳng những không buông tay Lâm Thế Toàn
ra, ngược lại nắm chặt thêm vài phần: “Lục Nhị ca bảo ta thỉnh Tam ca đi ra
ngoài chơi.”

Lâm Tam lão gia sờ sờ râu, quét mắt nhìn Đào thị cùng
Lâm Cẩn Dung ngồi một bên im lặng, nói: “Ngươi hiếm khi về nhà, nhàn rỗi cũng
nên đi tìm Ngũ ca trò chuyện, đừng chỉ lo chơi đùa.”

Lâm Thận Chi không sao cả nói: “Là muốn đi tìm Ngũ ca
nha, nhưng vẫn còn chưa kịp đi.”

Lâm Tam lão gia sắc mặt tốt hơn vài phần, giáo huấn
hắn vài câu huynh đệ nên hữu ái linh tinh. Lâm Thận Chi nghiêm túc nghe, nửa
câu không phản bác, nửa phần cũng không hờn giận, nhưng bàn tay kia cũng chưa
từng buông lỏng chút nào.

Đào thị không nhìn được nữa, đơn giản đem Lưu Nhi giao
cho Lâm Cẩn Dung, đuổi các hài tử đi: “Không phải đều có việc sao? Đều đi đi,
đừng để người khác đợi lâu.”

Lâm Cẩn Dung liền hướng Cung ma ma ra hiệu, bế Lưu
Nhi, ý bảo Lâm Thế Toàn cùng Lâm Thận Chi cùng nàng đi ra ngoài. Ra khỏi cửa,
trừ bỏ Lưu Nhi, mấy người cảm xúc đều có chút xuống thấp. Lâm Cẩn Dung đang
muốn an ủi Lâm Thế Toàn hai câu, chợt nghe Lâm Thận Chi buồn thanh hờn dỗi nói:
“Ta thích Tam ca.”

Lâm Thế Toàn ngẩn ra, lập tức cười nói: “Ta cũng thích
tiểu Thất đệ. Đi, chúng ta đi tìm Ngũ ca của đệ.” Sau đó hướng Lâm Cẩn Dung lộ
ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, phân phó Lưu Nhi vài câu, rồi rời đi.

Lâm Thận Chi thật sự trưởng thành. Lâm Cẩn Dung nở nụ
cười phát ra từ nội tâm, hôm nay Lâm Thế Toàn, Lâm Thận Chi biểu hiện đều rất
vừa ý nàng, sau đầu xuân, là thời điểm giao cho Lâm Thế Toàn làm một chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui