Thế Hôn

Lục lão phu nhân gật đầu đồng ý với Tống thị: “Thật sự
là chỉ lão Từ mới có thể làm được.” Liền phân phó Tố Tâm: “Ngươi gọi lão Từ lại
đây nhìn xem, phải làm như thế nào mới tốt?” Nghĩ nghĩ, rồi cười tươi nói:
“Không bằng cũng mời lão thái gia đến, hỏi hắn thích màu sắc kiểu dáng gì, rồi
may một thể.”

Tố Tâm đáp ứng, chạy đi tìm người.

Mới trải qua chuyện không thoải mái ngày hôm qua, Lục
lão phu nhân cố ý muốn dỗ mọi người vui vẻ, liền ra lệnh Mạnh ma ma mở hết hòm
xiểng ra, đem từng thứ lấy ra xem, nhất nhất phân công vải vóc cho mọi người,
đến phiên Lâm Cẩn Dung, cố ý chọn một kiện tố la hoa văn cỏ huyên nghi màu hồng
cánh sen, hàm chứa cười nói: “A Dung nên mặc kiện này.”

Cỏ huyên nghi là ý chỉ sinh hạ nhi tử, ý tứ của Lục
lão phu nhân không cần nói cũng biết. Tống thị cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, A
Dung nên mặc kiện này, cũng tiện sớm khai chi tán diệp, sinh đệ đệ cho Nguyên
Lang cùng Hạo Lang, mấy huynh đệ bọn họ cũng có bạn.”

Lâm Cẩn Dung hàm chứa tươi cười, cúi đầu cầm mấy túi
trà trong rương. Lục Vân tiến lên cầm lấy trà túi nhìn một hồi, cười nói: “Nhị
tẩu thật có mắt nhìn, đây là trà Vân Long thượng cống, hai mươi bánh một cân,
mười bánh một túi, vô cùng tinh xảo. Ta cũng đã nhiều năm không được thưởng
thức.”

Lục lão phu nhân liền cười: “Thôi, ta biết ý tứ của
con rồi, hai người mỗi người chia nhau một túi đi, thời điểm pha trà chớ quên
lão thái bà ta.”

Lã thị thấy chuyện hôm qua có chút mất mặt, vẫn đứng ở
một bên trầm mặc không nói. Bị Tống thị nháy mắt mấy lần, mới cố lấy dũng khí,
nhỏ giọng cười nói: “Tổ mẫu chỉ lo A Dung cùng A Vân mà quên con rồi, con không
thuận theo, con cũng muốn a.”

“Ta xem xem, cho con thứ gì mới tốt đây?” Lục lão phu
nhân nhìn nàng, ở trong rương chọn một cây quạt tinh mỹ vẽ hoa vẽ điểu đưa qua:
“Con không thích trà, vậy lấy thứ này đi. Thứ này tinh xảo, thích hợp nhất cho
người trẻ tuổi dùng.”

Trong toàn bộ hòm xiểng cũng chỉ hai cây quạt, Lã thị
vô cùng yêu thích, Lâm Ngọc Trân mất hứng quyệt miệng. Thứ tinh xảo ai mà không
yêu? Nam nhân nhà mình sai người đem lễ vật về, nàng vốn phải là người được
chọn lựa nhiều nhất, lúc này nàng còn chưa có gì, mà Lã thị chỉ là một người
ngoài lại được chọn thứ tốt nhất.

Lục lão phu nhân thở dài, nhẹ nhàng xoa hai má nàng:
“Con nha, còn giống như tiểu cô nương vậy.” Liền đưa một cây quạt cho nàng, Lâm
Ngọc Trân lúc này mới nở nụ cười.

Người đã mấy chục tuổi giả bộ thiên chân khả ái cái
gì? Tống thị vừa hèn mọn, vừa chua xót nhủ thầm, ở hòm xiểng lấy ra một kiện
vải tam kinh màu trà, một kiện vải tam kinh vàng nhạt tố sắc, cầu khẩn nói: “Bà
bà, kiện này cho lão Nhị cùng Đại Lang may đồ đi, bọn họ suốt ngày làm việc bên
ngoài, cũng rất vất vả.”

Lục lão phu nhân nói: “Đều may hết đi. Cũng
may cho mấy đứa nhỏ đọc sách.” Lại bảo Lâm Cẩn Dung: “Con cũng chọn một kiện
cho Nhị lang đi.”

Đang lúc cao hứng, mấy người Lục lão ông, Lục Giam đến
đây, mỗi người đều là khuôn mặt tươi cười, Lục lão ông nói: “Ta là nam tử hán,
nàng lại bảo ta đến cùng mấy nữ nhân các nàng chọn lựa xiêm y, rơi vào tai
người bên ngoài chẳng phải là khiến người ta chê cười?” Nói là nói vậy, trong
mắt lại tràn đầy ý cười, còn có cái gì có thể cao hứng hơn so với việc nhi tử
bên ngoài bình an tặng quà về nhà trong ngày lễ?

Lục lão phu nhân mím môi cười nói: “Hiếm khi trưởng tử
thể hiện một mảnh hiếu tâm, chàng không hưởng thụ sao được?” Quay đầu nhìn về
phía Từ ma ma: “Lão Từ, ngươi tới xem xem, nên may thế nào mới tốt?”

Từ ma ma bước lên phía trước, tinh tế xem qua, trần
thuật nói: “Lão thái thái, tứ kinh giảo la màu son đỏ này, thích hợp nhất may
thành kiện có tay áo sam tử, bên trong có thể mặc áo màu đạm. Mặt khác tấm vải
màu trúc xanh dệt nổi này, thì may thành kiện vải lĩnh thân dài tay áo, bên
trong mặc áo sắc thu, lại dùng kim tuyến thêu nên để tăng màu sắc.”

Lục lão phu nhân gật đầu: “Cứ theo lời ngươi đi.” Từ
ma ma lúc này mới nhìn về phía Lục lão ông, Lục lão ông cũng đã có chủ trương:
“Ta muốn chính là một bộ nhẹ nhàng khoan khoái tự tại, ngươi làm cho ta đạo
bào, lại làm kiện sa bào có vạt áo tà lĩnh, màu sắc thì tùy.”

Đang nói, Đồ thị được tiểu nha hoàn nâng đỡ chậm rãi
đi tới, tiến vào thi lễ, không xem này nọ, cũng không hỏi, thản nhiên ngồi ở
một bên, phe phẩy cây quạt chỉ để ý uống trà. Tống thị trừng mắt nhìn, mỉm cười
tiến lên cùng nàng chào hỏi: “Tam đệ muội, sao muội lại khoan thai đến chậm?
Cũng không sợ thứ tốt bị chúng ta phân chia hết sao?”

Đồ thị lắc lắc cây quạt, thản nhiên nói: “Ta vốn không
biết Đại bá tặng quà về nhà. Đây là vội tới lão thái thái thỉnh an, vừa vặn gặp
được mà thôi.”

Tống thị thật có lỗi nói: “Đều phải do ta, ta vội mang
mấy thứ tới, đã quên sai người đi gọi muội.” Sau đó quay đầu trách Lã thị: “Con
cũng không nhắc nhở ta. May mắn Tam thẩm nương con không để ý, bằng không sẽ có
người nói ta là cố ý.”

Lã thị liền tiến lên hành lễ nhận lỗi với Đồ thị: “Đều
là lỗi của ta, sáng sớm vội vã đầu óc không tỉnh táo, Tam thẩm nương chớ
trách.”

Đồ thị tà mắt liếc Lâm Cẩn Dung một cái, cười nói: “Ta
lại không trách các con, các con náo nhiệt gì?” Lâm Cẩn Dung không để ý đến
nàng, đâu có phải là nhi tức của nàng, bất quá là số mệnh nàng không tốt mà
thôi, cần gì phải tức giận.

Lâm Cẩn Dung ngồi ở một bên giả câm vờ điếc, chỉ lo
lấy giấy bút giúp Từ ma ma ghi nhớ yêu cầu cùng vải dệt của mọi người, lại bảo
Anh Đào cùng Quế Viên hỗ trợ, đem mấy kiện vải thu dọn cẩn thận.

Lục Giam thấy nàng bất vi sở động, liền dời mắt, cúi
đầu cầm ống đựng bút bằng ngọc trong tay.

Lục lão phu nhân thấy Đồ thị chua chát, nghĩ nàng cũng
thật sự đáng thương, liền trấn an nói: “Đều đã giữ lại cho con, mau tới đây xem
để chọn vải may cho lão Tam cùng Lục lang đi. Là tự mình làm, hay là để phòng
thêu thùa làm, thì sớm quyết định, cũng kịp để họ có bộ đồ mới mà diện.”

Đồ thị lúc này mới tiến lên chọn lựa, lựa hồi lâu, lại
nhìn trúng cây quạt trong tay Lâm Ngọc: “Cây quạt này đặc biệt.”

Lâm Ngọc Trân mở ra cho nàng xem, nhướn mày khoe
khoang nói: “Đúng là đặc biệt, đáng tiếc không còn nữa.” Ngươi cũng xứng dùng
sao!

Đồ thị trong mắt hiện lên một tia giận, lập tức lại
ngọt ngào nở nụ cười: “Đại tẩu cho tới bây giờ luôn so với chúng ta nhàn tình
lịch sự tao nhã, vật như vậy, thích hợp để Đại tẩu dùng.” Ngươi cũng chỉ xứng
dùng mấy thứ linh tinh này, thứ khác ngươi dùng thì có ích lợi gì!

Lâm Ngọc Trân nhướn lông mày, giây lát lại cười tươi:
“Đúng vậy, số mệnh ta thật tốt, công công bà bà đều đau lòng ta.” Cho tức chết
ngươi!

Đồ thị cầm cây quạt của mình dùng sức quạt hai cái,
nhìn về phía Lục Giam, chỉ thấy Lục Giam cúi đầu, thưởng thức thứ gì đó trong
ta, cũng không thèm nhìn tới nàng một cái, khóe mắt xoang mũi trở nên chua xót.
Lại nghĩ đến chuyện đêm qua, càng thêm thương tâm, đây là càng ngày càng nhẫn
tâm mà, quả nhiên vừa cưới nhi tức đã quên nương mất rồi.

Tống thị nhìn xem rõ ràng, hướng nàng nháy mắt, giả ý
đứng dậy đi ốc xí, Đồ thị ngồi một lát, cũng phe phẩy cây quạt ra ngoài, chỉ
hai ba bước đã đuổi kịp Tống thị, cười nói: “Nhị tẩu, chuyện gì?”

Tống thị thở dài, mang theo vài phần khổ sở nói: “Tam
đệ muội, ngày sau còn phải nhờ vào muội nhiều hơn. Từ trước ta có chỗ nào không
phải, muội chớ cùng ta so đo.”

Đồ thị kỳ quái nói: “Nhị tẩu cần gì phải nói như thế?”
Trong lòng cũng có vài phần đắc ý, từ trước Tống thị đối đãi với nàng tuy rằng
thân thiết, nhưng chưa từng nói những lời thế này? Ánh mắt vòng vo chuyển, thử
nói: “Nhị tẩu, tẩu đừng như vậy, chúng ta chính là hỗ trợ cho tẩu, đại sự còn phải
do tẩu quyết định. Cũng không biết lão thái gia sẽ phân công thế nào, ta cũng
không biết ta có làm tốt hay không, còn muốn dựa vào tẩu chỉ điểm, đừng để ta
xấu mặt.”

Tống thị kinh ngạc nói: “Muội còn không biết sao?”

Đồ thị vừa nghe, mang theo vài phần khẩn trương hỏi:
“Biết cái gì?”

Tống thị liền dán bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Lần này
đã sửa đổi phân công khá nhiều, ta vẫn quản lý việc mua sắm, thê tử của Đại
Lang vẫn quản phòng bếp, nghe nói muội chưởng quản khố phòng. Chờ ta đem sổ
sách tính toán xong, sẽ giao cho muội. Muội trước đừng nói ra ngoài, ta đây đều
là nghe Lục Luân nói a.”

Đồ thị trong lòng nhất thời nhảy dựng, toàn thân lơ
mơ, thiếu chút bay lên, ngay cả đau xót đêm qua bị Lục Giam cự tuyệt đã quên
tiệt, khó khăn miễn cưỡng kiềm chế, ra vẻ vân đạm phong khinh nói: “Nói không
chừng Ngũ lang nghe lầm rồi. Lão thái gia không mở miệng, không thể cho là thật
được.”

“Ta dỗ muội làm cái gì? Ngũ lang nhà ta cho tới bây
giờ không nói dối bao giờ. Muội rất nhanh sẽ biết.” Tống thị vạn phần chắc
chắn, còn muốn cùng nàng nói thêm hai câu, chợt nghe tiểu nha hoàn khụ một
tiếng, hai người quay đầu, thấy Lục Vân sính sính đình đình đi về phía này,
liền ngậm miệng, tự tách ra, lượn một vòng, sau đó trở về chỗ ngồi.

Lục lão ông hàm chứa tươi cười đem hai bản vẽ kia của
Lục Giam đưa ra cho mọi người thấy: “Chỉ cần làm xong máy cày, máy gieo này,
năm nay chúng ta có thể bớt đi một lượng lớn nhân lực vật lực, chỉ cần mưa
thuận gió hoà, mùa thu hoạch sẽ rất tốt đẹp.”

Tống thị thập phần cảm thấy hứng thú, cầm bản vẽ nhìn
ngắm, lại tinh tế hỏi một hồi, đưa ra chủ ý nói: “Công công, nếu hữu dụng như
vậy, vậy sẽ kiếm tiền lời nha! Chúng ta có thể mở cửa hàng, chuyên môn bán thứ
này! Trước đó vài ngày nhi tức sai người đi chọn mua nông cụ, cửa hàng của Trần
gia ở phía bắc của thành sinh ý rất được.”

Đúng là phu xướng phụ tùy, mặc dù Lục Kiến Trung không
ở nhà, Tống thị cũng không dễ dàng buông tha. Lâm Cẩn Dung nhịn không được nhìn
về phía Lục Giam, đúng lúc Lục Giam cũng nâng mắt lên nhìn nàng, hai người nhìn
nhau một lát, rồi dời mắt đi.

Lục lão ông vuốt râu nói: “Thứ này không thể so với
dụng cụ khác, một khi hữu dụng, đó là tạo phúc một phương. Không tính là buôn
bán lời, coi như là làm việc thiện tích đức. Ngày sau con cháu Lục gia xuất
môn, cũng có thể được người khác thêm vài phần tôn trọng.”

Lục lão phu nhân liền cười: “Việc này có thể nói là
hữu ích hơn so với việc ta ở trước phật niệm kinh vô số lần.” Tống thị không
cho là đúng, cũng không tiện nói, chỉ cúi mắt xuống. Cái gì làm việc thiện tích
đức, bất quá là vì Lục Giam tạo thanh danh thôi, người bên ngoài muốn hiền
danh, sẽ lấy tiền để mua, đây chẳng phải là một cơ hội tốt hay sao?

Lục lão ông lại nói: “Tiếp qua mấy ngày sẽ đưa bùn vào
ruộng, đến lúc đó Nhị lang dẫn vài đệ đệ, đi theo Nhị thúc phụ các con, có Đại
ca cùng đi hỗ trợ, tất cả nên học bản sự, đừng suốt ngày ở nhà vui chơi nhàn
rỗi. Bằng không tương lai ta không còn đó, các con cũng biết nên làm thế nào.”

Lã thị mí mắt lại nhảy một cái, không yên bất an nhìn
về phía Tống thị. Không chỉ là trong nhà, ngay cả bên ngoài, cũng muốn động thủ
sao? Tống thị đáp trả một ánh mắt, nhìn thật dọa người, trên thực tế căn bản
không cần lo lắng như vậy, Lục Giam vẫn còn phải chuyên tâm đọc sách a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui