Thế Hôn

Lục Kinh nhất thời nghẹn lời, ngừng một lát mới nói:
“Mẫu thân cùng tẩu tử ta sớm đã có lão nhân gia đắc lực coi chừng, không thể so
sánh với các ngươi.” Lần đó khi mua đất bị nhiễm mặn, Tống thị cùng Lã thị cũng
nắm bắt tin tức, đều mua theo, nhưng đã sớm an bài quản sự.

“Sao lại không thể so sánh? Đều họ Lục mà.” Lục Giam
không cho hắn cơ hội biện bạch: “Rộng như vậy, một người quản sao được? Cho dù
không được, không phải còn có cửa hàng đó sao? Gia nghiệp lớn như thế, chỉ nhấc
một ngón tay chẳng phải cũng đã đủ rồi sao? Đã muốn giúp người, theo ta thấy
như vậy rất tốt.”

Lục Kinh bị hắn liên thanh châu pháo khiến ngẩn người,
hơn nửa ngày mới cả giận nói: “Nhị ca, huynh cũng hơi quá đáng rồi! Cho dù không
chịu hỗ trợ, định phát hỏa với ta sao? Ta vẫn cho rằng huynh là người tốt đây.”

Lục Giam thản nhiên nói: “Ta không phải người tốt gì,
ta chỉ là người phàm mà thôi.” Nói xong vung tay áo, đi thẳng đến chỗ ít người.

Lục Kinh hơi hơi hé miệng, buồn bực quẫn bách nhìn
bóng dáng của Lục Giam, xấu hổ hỏi Ngô Tương: “Ngô Nhị ca, Nhị ca ta làm sao
vậy? Vừa rồi ta có nói gì đâu? Không phải giúp một tộc huynh gia cảnh bần hàn
cầu tình sao? Hắn cho dù không muốn, vì sao phát giận với ta a! Ta thật sự vô
tội mà!”

Ngô Tương lắc lắc quạt lông chim trong tay, tà ánh mắt
liếc hắn nói: “A, Lục Ngũ đệ thực vô tội. Bất quá ta cảm thấy Nhị ca đệ quả
nhiên cũng không nói gì sai, nếu đệ có hảo tâm, cũng nên để hắn quản lý việc
cho nhà mình. Bản thân đệ không làm được, sao có thể trách người khác tuyệt
tình đây? Đệ có từng đọc qua đạo lý này không?” Vừa nói, một bên đem cây quạt
gõ trên ngực Lục Kinh vài cái: “Nếu chưa đọc qua, ta đọc lại một lần cho đệ
nghe, đệ nhớ kỹ a?”

“Nhà ta không có, không có cửa hàng, bằng không ta
nhất định không tìm hắn!” Lục Kinh phẫn nộ đẩy cây quạt của Ngô Tương ra:
“Huynh không phải chỉ đọc nhiều sách thôi sao? Đắc ý cái gì? Có biết sẽ khiến
người ta không thoải mái không? Huynh cứ thi đỗ đi, ta mới phục!”

Ngô Tương cũng không tức giận, thản nhiên phe phẩy cây
quạt, nửa khép mắt nhìn trời thở dài: “Ai… Ta thực vô tội, rõ ràng là chuyện
của huynh đệ các ngươi, ta chỉ khuyên can mà thôi. Cho dù đệ không muốn, cần gì
phát giận với ta? Ta mới thực vô tội đây! Ta còn cho rằng đệ là người tốt.”

“Huynh!” Lục Kinh tức giận đến phồng hai má, chán ghét
liếc Ngô Tương, thấy hắn như vậy thực đáng đánh đòn, nhưng không có biện pháp,
cũng không dám thật sự đánh người.

Ngô Tương ngửa mặt lên trời ha ha nở nụ cười vài
tiếng, phe phẩy quạt lông tiêu diêu tự tại rời đi, phút cuối cùng còn ném lại
một câu: “Đệ nói hai huynh đệ tức giận với nhau, liên quan gì đến ta a.”

Lục Tích ban đầu phát hiện bọn họ khắc khẩu, không dám
lại gần, thấy hai người đều rời khỏi đó, chỉ còn lại có Lục Kinh, mới đi tới
nâng cằm hướng tới hai bóng dáng phía xa: “Sao rồi?”

Lục Kinh híp mắt, oán hận nói: “Không được! Ngược lại
còn cười nhạo ta!”

Lục Tích lộ ra biểu tình muốn khóc: “Vậy phải làm sao
bây giờ? Nhà của ta nghèo rớt mồng tơi. Còn trông cậy vào chuyện này có thể kiếm
chút tiền, về sau bản thân phải tự kiếm cơm, không thể da mặt dày nơi nơi cầu
người được.”

Lục Kinh cười lạnh: “Không phải một chút cơm thôi sao?
Để ta mời! Ta cũng không loại người keo kiệt, thấy chết mà không cứu.”

“Nói đùa rồi.” Lục Tích thu liễm thần sắc, nghiêm túc
chối từ: “Không phải bữa cơm thôi sao? Ta đường đường là nam tử hán, nếu đã mở
miệng, vậy đập nồi bán sắt cũng phải mời bữa cơm này. Quên đi, huynh đi thỉnh
hai người hắn về đi, huynh đệ một nhà, đừng chỉ vì ta mà trở nên xa lạ. Không
đáp ứng thì không đáp ứng, cơm vẫn nên ăn mà.”

Lục Kinh phẫn hận nói: “Ta không đi!”

Lục Tích nói: “Một đám người đều đi, chỉ có hai người
đó không đi, bọn họ lại là huynh trưởng được tôn kính nhất, những người khác
hỏi đến thì nói thế nào?”

Lục Kinh hừ một tiếng: “Còn nói thế nào nữa? Thì nói
người ta mắt cao hơn đỉnh, khinh thường những người như chúng ta.”

Lục Tích nở nụ cười cười, vỗ vỗ đầu vai hắn: “Là ta
khiêu khích chuyện này, để ta đi vậy.” Nói xong quả nhiên đi tìm Lục Giam.

Lục Kinh nhìn bóng dáng Ngô Tương xì một tiếng khinh
miệt, hầm hừ gọi Lục Thiệu sang một bên, còn chưa mở miệng, Lục Thiệu đã hỏi:
“Không chịu sao?”

Lục Kinh gật đầu: “Không chịu, ngược lại mắng ta một
chút.”

Lục Thiệu trầm ngâm một lát, nói: “Đi tìm hắn nói xin lỗi.”

Lục Kinh thấy phi thường mất mặt, thấp giọng nói: “Ta
không đi.”

Lục Thiệu nghiêm khắc nói: “Đi đi! Chẳng lẽ Lục Tích
có thể đi, ngược lại đệ không thể sao? Đi nói với hắn, đệ không hiểu chuyện,
không biết nặng nhẹ, chắc hẳn phải vậy mà thôi, bảo hắn nể mặt đường huynh,
đường đệ, đừng chấp nhặt với đệ, đừng tìm đệ so đo.”

Lục Kinh quật cường nhìn lên trời, nhất quyết không
đi: “Muốn đi thì huynh đi đi, ta không muốn mất mặt. Bị hắn chỉ vào mũi mắng,
ta còn phải đi lấy lòng hắn, ta không hạ lưu như vậy.”

Lục Thiệu thở dài: “Được, các ngươi đều có thể diện,
chỉ có ta không cần, ta đi.”

Lục Luân dẫn Lâm Thận Chi cùng Lục Thiện chơi ở một
bên, thấy hai người ghé vào một chỗ thấp giọng nói không ngớt, liền chạy tới tò
mò hỏi: “Các huynh làm sao vậy? Vì sao sắc mặt khó coi như vậy? Mấy người Nhị
ca đâu?”

Lục Kinh tức giận đẩy hắn: “Đi đi, qua một bên đi, cứ
việc ăn việc chơi, những việc khác đều không hữu dụng, chỉ biết thêm phiền.”

Lục Luân sắc mặt cũng khó coi, đẩy mạnh Lục Kinh,
hướng tới Lục Kinh quơ quơ tay nắm thành quyền, đè thấp thanh âm nói: “Huynh
muốn bị đánh hả.” Hắn hiện nay so với Lục Kinh cao hơn gần nửa cái đầu, người
cao thân dài đứng ở nơi đó vung quyền, nhìn rất có lực uy hiếp.

Lục Kinh cũng không sợ hắn, vừa vặn đem lửa giận trong
bụng phát tác trên người hắn: “Ngươi đánh đi, không đánh thì là kẻ bỏ đi a!”

“Câm miệng!” Lục Thiệu âm trầm mặt, quát lớn nói: “Đều
cút sang một bên cho ta.”

Lục Luân uy hiếp hướng Lục Kinh vung quyền, nhỏ giọng
nói: “Huynh nhớ kỹ cho ta.” Nói xong phất tay rời đi.

Lục Kinh nghẹn khuất chi cực: “Huynh xem hắn như vậy,
rõ ràng là bộ dạng lưu manh vô lại. Ăn nhiều như vậy bao nhiêu thịt béo cũng đã
phát tướng thành thế này.”

Lục Thiệu không để ý tới hắn, thẳng đi phía trước, Lục
Kinh hiểu được hắn đang tức giận, do dự mãi, rồi đuổi theo nói: “Ta đi nhận
lỗi, huynh vừa lòng chưa?”

Lục Thiệu lúc này mới đứng lại, cúi mắt nói: “Co được
dãn được, mới chính là đại trượng phu thức thời, đệ nhớ kỹ những lời này chưa?”

Chỗ đê đập trong góc này, hơi không chú ý nước sẽ bắn
lên, khiến hài và ống quần ướt nhẹp, cho nên mọi người đến xem náo nhiệt cũng
không tới đây, chỉ có vài tiểu hài tử ham chơi ngồi xổm nơi đó nghịch bùn
nghịch nước chơi trò gia gia(trò chơi gia đình). Ngươi gọi ta là cha, ta
gọi hắn là nương, lại có đứa tự xưng là nhi tử, đem hòn đá nhỏ cùng cỏ dại lá
cây làm một mâm đồ ăn, mái ngói giả bộ là cơm, ngươi khuyên ta ăn, ta khuyên
ngươi ăn, vui vẻ, cao hứng phấn chấn.

Lục Giam lững thững đi đến nơi này, liền đứng lại, cúi
mắt nhìn mấy hài tử đang chơi đùa. Mấy hài tử thấy có người xa lạ vây xem, còn
là một nam nhân tuấn tú, không khỏi có chút thẹn thùng. Tiểu cô nương giả trang
là nương tử trước hết chống đỡ không được, chạy vội đi, có nàng đi đầu, các hài
tử còn lại cũng chạy theo.

Lục Giam muốn gọi bọn nó lại, để bọn họ trở về chơi,
hắn sẽ không làm phiền nữa, nhưng mấy hài tử kia trong nháy mắt đã chạy trốn
không thấy tăm hơi, chỉ để lại một tràng tiếng cười. Lục Giam mỉm cười, đi đến
bên đê đập nhìn về phía mặt nước.

Nước sông Chử giang không ngừng đánh vào đê đập, làm
bắn lên một tầng nước bẩn, mang theo cỏ dại bọt nước, tản mát ra một cỗ thản
nhiên mùi phèn. Một cọng lông chim trắng noãn nổi trên mặt nước, nước chảy bèo
trôi, phập phồng qua lại, không thể tự chủ.

Lục Giam nhìn trong chốc lát, vén áo choàng ngồi xổm
xuống, xắn tay áo, cố gắng vươn tay vớt cọng lông chim kia, nhưng không thể với
tới, liền tính đứng dậy tìm cành cây để vớt, bỗng nhiên bị ai đó đỡ đầu vai,
đẩy mạnh về phía trước. Cả kinh hắn theo bản năng liền ngồi xuống phía sau,
chặt chẽ bắt lấy hai tay người đó, nhanh chóng ổn định thân hình, sầm mặt quay
đầu nhìn.

Chính là Ngô Tương cười với vẻ mặt đáng bị đánh đòn:
“Bị dọa đúng không? Phản ứng rất nhanh. Làm cái gì vậy, cũng không sợ rơi xuống
nước sao.”

Lục Giam tức giận đẩy tay hắn: “Ngươi đùa dai thật.”
Nghĩ nghĩ, bổ sung nói: “Chút nước nông này không khiến ta chết được.” Cũng nhờ
lúc ở thôn trang của Đào thị đã giúp hắn có thể học bơi.

Ngô Tương vén áo choàng ngồi xuống bên cạnh hắn, với
tay lấy lông chim đưa cho hắn: “Không phải chỉ là một cọng lông chim thôi sao?
Ta cho ngươi, muốn bao nhiêu ngươi cứ nói.”

Lục Giam trầm mặc, rồi nở nụ cười: “Làm trò này! Ta lại
không phải là hài tử.” Tay đập xuống nước, cọng lông chim kia liền phiêu phiêu
đãng đãng trôi về phương xa.

Ngô Tương bồi hắn ngồi một lát, nói: “Ngươi tâm tư quá
nặng, như vậy không tốt. Có gì bất khoái thì cứ nói ra. Giống như ta vậy, nửa
điểm không ủy khuất bản thân mình, sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Lục Giam nhìn xa xa lạnh nhạt cười: “Ta và ngươi vốn
không giống nhau.”

Ngô Tương cũng không thèm nhắc lại, lẳng lặng bồi hắn,
nhìn về phía phương xa.

Bỗng nhiên phía sau có người ha ha cười nói: “Để tiểu
đệ tìm mãi, hóa ra hai vị huynh trưởng đều ở chỗ này. Đỡ cho tiểu đệ phải đi
tìm chung quanh thêm lần nữa.” Chính là Lục Tích cười tủm tỉm đứng ở phía sau
hai người. Lục Giam muốn đứng lên, Ngô Tương đè lại hắn, ngẩng đầu nhìn Lúc
Tích có chút lỗ mãng nói: “Hóa ra là Lục Tích huynh đệ, đệ tìm hai người chúng
ta làm gì?” Quạt lông vỗ nhẹ nhẹ bên người hắn: “Ngồi đi, ngồi xuống nói
chuyện.”

Lục Tích do dự nhìn về phía vị trí đó, mặt trên đầy
bùn đất và bọt nước, rất bẩn thỉu, vừa ngồi xuống quần áo mặc trên người sẽ bị
bẩn, hắn không nỡ. Cho nên cười làm lành nói: “Hai vị ca ca sao lại ngồi ở chỗ
ẩm ướt thế này? Cẩn thận bị lạnh.” Sợ Ngô Tương lại dây dưa, vội đi đến bên
cạnh Lục Giam ngồi xổm xuống, thật cẩn thận cười nói: “Nhị ca, huynh giận ta
đúng không? Đều là tiểu đệ không hiểu chuyện, thỉnh huynh chớ cùng tiểu đệ chấp
nhặt.”

Lục Giam cười nhẹ: “Hiền đệ muốn tìm việc để làm, nuôi
dưỡng gia đình, là việc nên làm, chỉ là chỗ ta tạm thời không việc thích hợp
với đệ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui