Thế Hôn

Lâm Cẩn Dung nay quản lý đại bộ phận sự vụ trong Lục
gia, không giống từ trước muốn xuất môn thì có thể xuất môn, trước tiên phải
gọi các ma ma quản sự vào, an trí mọi chuyện quan trọng xong xuôi, mới có thể
thoát thân.

Nàng vừa mới bắt tay vào an bài thỏa đáng, đã thấy
quản sự phòng bếp tiến vào, cười tủm tỉm thỉnh an: “Nô tỳ Vương An Gia thỉnh an
Nhị thiếu phu nhân.”

Trừ phi là có quan trọng khẩn cấp khiến mọi người phải
cùng nhau thương nghị, nếu không Lâm Cẩn Dung cùng Lã thị tuyệt đại đa số thời
điểm đều là nước giếng không phạm nước sông, tự làm việc của mình. Cho nên,
Vương An Gia đột nhiên chạy đến nơi đây, mọi người đều mang theo vài phần tò
mò. Lâm Cẩn Dung trong lòng tuy biết, trên mặt cũng không biểu hiện ra, chỉ
cười nói: “Có chuyện gì?”

Vương An Gia trên mặt lộ ra vài phần bất an: “Bẩm Nhị
thiếu phu nhân, chính là trong phủ hôm nay thức ăn không biết nên an bài thế
nào. Ngày xưa đều là Đại thiếu phu nhân định đoạt, nay nàng nôn oẹ mệt mỏi,
buổi sáng không thể dậy nổi, nô tỳ ở trong vườn đợi hồi lâu, Tố Tâm cô nương đi
ra nói, Đại thiếu phu nhân thật sự không thể chiếu cố, bảo nô tỳ tới thỉnh Nhị
thiếu phu nhân định đoạt.”

Lâm Cẩn Dung nâng lên chén trà nhẹ nhàng uống một ngụm.
Lã thị lai giả bất thiện (ý chỉ Lã thị vốn không phải người hiền
lành tốt bụng gì), con nối dõi quan trọng nhất, nàng muốn dưỡng thai,
mình hỗ trợ để ý gia sự cũng là chuyện phải làm. Nhưng thái độ này của Lã thị
thật sự là làm người ta phải nghĩ lại. Thứ nhất không có ai đến nói với trưởng
bối, thỉnh trưởng bối an bài; thứ hai không tự mình nói với nàng hay là sai nha
hoàn hoặc ma ma thân cận có thể diện đến cáo lỗi, như vậy lên mặt thật sự là có
chút khoe khoang đồng thời muốn làm khó dễ người khác.

Nhưng không thể dễ dàng cự tuyệt, nếu nàng mặc kệ, ẩm
thực trong phủ sẽ xảy ra vấn đề, cuối cùng còn rơi vào đầu mình, nói nàng không
chịu hỗ trợ, cố ý đắn đo, cố ý muốn để người khác chê cười. Nói đến nói đi, Nhị
phòng luôn khôn lỏi, rõ ràng muốn Tống thị trở về, vậy mà cứ không chịu tự mình
mở miệng, tính kế muốn nàng thay bọn họ nói, rồi Lục lão ông cùng lão thái thái
chủ động mở miệng. Cũng đúng, bọn họ tính toán lâu như vậy, nàng sẽ thành toàn
bọn họ.

Lâm Cẩn Dung thả chén trà, nhìn Vương An Gia nói:
“Theo lý tẩu tử muốn dưỡng thai, ta làm đệ muội hỗ trợ là việc phải làm, nhưng
lúc trước ta chưa quản phòng bếp bao giờ, không dám dễ dàng an bài, chỉ sợ có
tâm giúp lại phá hỏng việc. Như vậy, ta dẫn ma ma tới Vinh Cảnh cư, xem lão
thái thái quyết định thế nào. Cũng không thể để người trong nhà không ăn cơm
hoặc là ăn cơm không ngon, có phải vậy không.”

Nàng vừa cười vừa nói, vì thế các quản sự ma ma trong
phòng đều đi theo cười: “Cần gì phải vậy? Vương An Gia đã thượng vị mười năm,
nếu thật sự để người trong phủ không có cơm ăn, vậy nuôi nàng không công rồi,
sao nàng có thể không biết xấu hổ ngượng ngùng như vậy được.”

Nhóm người này không phải đám người trước mặt Tống thị
năm đó, hơn phân nửa là Lâm Cẩn Dung đề bạt lên, còn lại hơn một nửa người cùng
Tống thị không xa không gần, chủ yếu dựa vào lão thái gia cùng lão thái thái,
hoặc là người của Đại phòng. Vương An Gia tất nhiên có thể nhận ra ý tứ trong
đó, liền có chút bất an cười nói: “Sao có thể thế được? Nếu là ngày thường, cứ
theo lệ là tốt rồi. Nhưng đây là dịp lễ tiết, việc vặt thật sự nhiều lắm, nô tỳ
không dám tự mình làm chủ.”

Khi nói chuyện, Lâm Cẩn Dung đã đứng lên: “Đều tan
đi.”

Vương An Gia thật cẩn thận đi theo phía sau Lâm Cẩn
Dung, Lâm Cẩn Dung cũng không tị hiềm, chậm rì rì cùng nàng nhàn thoại, hỏi một
ít việc cùng nhân sự ở phòng bếp, mỗi một câu đều đánh vào yếu điểm, Vương An
Gia trong lòng run sợ, thập phần khó xử, không muốn trả lời, lại không dám
không đáp, vừa đáp, lại không dám nói quá rõ ràng. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi
năm Hà Tây (một câu ngạn ngữ dân gian, từ xưa dòng
chảy sông Hoàng Hà không cố định, thường xuyên đổi chiều. Nếu một nơi vốn ở
Đông Hoàng Hà thì chắc chắn năm sau, do dòng đổi hướng, sẽ thành Tây Hoàng Hà.
Câu này so sánh con người khi thịnh khi suy, biến đổi bất thường), nay
Nhị phòng còn chưa nghèo túng, ai có thể nói tương lại nàng sẽ nhờ cậy vào ai
kiếm cơm đây? Tuy chưa thể trông cậy, nhưng cũng không dám chặt đứt đường lui.

Lâm Cẩn Dung liền cười: “Sao vậy, không phải muốn
người khác hỗ trợ sao? Che giấu như vậy thì giúp đỡ thế nào?”

Lâm Cẩn Dung lời này rất trực tiếp, hoàn toàn không
giống với những người khác nói một nửa giấu một nửa, nhưng nguyên nhân như thế,
càng làm cho người khác chịu không nổi. Rõ ràng là giữa đông, trên trán Vương
An Gia lại đổ một tầng mồ hôi lạnh, nói ra thì không hay ho, nàng không muốn
nói ra những điểm quan trọng, vừa vặn vì là nô bộc, đâu phải nàng được phép làm
chủ hoàn toàn? Vì thế Vương An Gia trái lo phải nghĩ, thấp giọng đáp: “Nhị
thiếu phu nhân, nô tỳ ngày thường đều nghe theo mệnh lệnh của Đại thiếu phu
nhân mà làm việc, có những chỗ cũng không biết, sợ là không thể đáp lời rõ
ràng.”

Lâm Cẩn Dung không hỏi thêm nữa, xem như tạm thời
buông tha nàng.

Trong chốc lát, đến Vinh Cảnh cư, Lục lão phu nhân vừa
niệm kinh sáng sớm xong, thấy Lâm Cẩn Dung dẫn Vương An Gia tiến vào, không
khỏi ngạc nhiên hỏi: “Các con không phải sẽ đến nhà mẹ đẻ sao? Trời lạnh ta
không thể động đậy, không dám tới tham dự náo nhiệt cũng đành thôi, nhưng tại
sao các con còn chưa đi?”

Lâm Cẩn Dung liền cười nói ra chuyện này, Lục lão phu
nhân cùng Sa ma ma trao đổi ánh mắt, gọi Vương An Gia tiến lên đáp lời, lại
phân phó Lâm Cẩn Dung: “Mau đi đi, thân thích chính là cho nhau thể diện, đừng
trì hoãn, Tam thẩm nương có đi hay không?”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Tam thẩm nương không nhàn rỗi,
nói phải qua ngày mai mới rảnh.” Đồ thị đối với người Lâm gia có loại phẫn hận
không hiểu nổi, lại càng không nguyện cùng Lâm Ngọc Trân, Lâm Cẩn Dung xuất
hiện ở Lâm gia, đã sớm nói qua nàng vội vàng may bộ đồ mới cho cả nhà, việc rất
bận, phải đến ngày mai mới bằng lòng tham dự.

Lục lão phu nhân liền thở dài: “Tùy nàng đi.”

Kế tiếp việc này muốn xử lý như thế nào thì cũng không
còn liên quan đến nàng. Lâm Cẩn Dung một chút lưu luyến đều không có, đứng dậy
cáo lui, thông tri ngoại viện đánh xe tới nhị môn, rồi sai người thỉnh Lâm Ngọc
Trân cùng Lục Vân, Lục Giam, lại bảo người trở về phòng đi lấy ấm lô cầm tay và
mấy thứ lặt vặt.

Giây lát, Lệ Chi ôm áo choàng xuất môn của Lâm Cẩn
Dung ra, đem ấm lô bằng đồng đặt vào tay nàng, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân,
đã hỏi rõ ràng, là như thế này. . . Trường Thọ lúc trước còn không chịu nói, nô
tỳ dọa hắn một hồi mới nói ra.”

Lâm Cẩn Dung nhất thời ngàn vạn suy nghĩ, thấp giọng
phân phó nói: “Loại sự tình này truyền ra ngoài xác thực cũng không tốt, ngày
sau thấy người này, thì cứ tránh mặt đi.” Như thế xem ra, quan hệ giữa Lục Giam
cùng Lục Tích chỉ sợ là không thể cải thiện nổi, nàng cố gắng hồi tưởng, năm đó
Lục Giam có nhắc qua về Lục Tích với mình hay nhắc tới quan hệ không tốt giữa
hắn và Lục Tích hay không? Nhưng nàng lăn qua lộn lại suy tưởng, cũng không thể
nhớ ra nổi. Đến khi chết, ấn tượng của nàng đối với Lục Tích đều chỉ giới hạn
trong phạm vị Lục Tích thích cùng Nhị phòng kết giao, thỉnh thoảng thường lui
tới trong phủ, mãi cho đến khi Lục Luân xảy ra chuyện mới không còn ra vào nữa
mà thôi.

“Thiếu phu nhân, phu nhân cùng Đại tiểu thư đi ra.” Lệ
Chi thấy Lâm Cẩn Dung nhíu mày trầm tư, vội nhắc nhở nàng. Lâm Cẩn Dung nhanh
tiến lên giúp đỡ Lâm Ngọc Trân, ánh mắt đảo qua Lục Vân, thấy bên người Lục Vân
trừ bỏ Giản Nhi thường đi theo ra, còn có đại nha hoàn Châu Nhi cùng nha hoàn
tam đẳng Lan Nhi. Ba nha hoàn giống như tiến vào trận địa đánh địch vậy, Giản
Nhi gắt gao nâng đỡ Lục Vân, Châu Nhi cùng Lan Nhi thì bao quanh người nàng,
ánh mắt cũng là nhìn chằm chằm Lục Vân.

Ngay cả Lâm Ngọc Trân cùng Phương ma ma cũng thường
thường vụng trộm đánh giá Lục Vân, một bộ sợ Lục Vân đổi ý trên đường đi, hoặc
là sau khi đến luẩn quẩn trong lòng cố ý làm ầm ĩ, khiến truyện này nháo loạn
mà thất bại. Trái lại Lục Vân, trên mặt cũng không thấy có thần sắc gì, trong
mắt chỉ có sự lạnh lùng, mang theo vài phần không kiên nhẫn mà thôi.

Lâm Ngọc Trân có chút khẩn trương, nhanh đè cánh tay
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “A Dung, lát nữa con phải để ý trông chừng A Vân,
nếu phát hiện có cái gì không đúng, thì nhanh ổn định nàng, trăm ngàn lần không
thể để nàng vờ ngớ ngẩn mà cả đời bị hủy.”

“Đã biết.” Lâm Cẩn Dung không khỏi thầm than một
tiếng, đáng thương cho phụ mẫu thiên hạ, Lâm Ngọc Trân dù có nhiều chỗ không
phải, lúc này cũng bất quá chỉ là mẫu thân đáng thương mà thôi.

Đoàn người đi đến nhị môn, Lục Giam đã sớm đứng chờ
bên ngoài xe ngựa, thấy các nàng đi ra, liền tiến lên đỡ Lâm Ngọc Trân lên xe,
chạm phải ánh mắt của Lục Vân, Lục Vân ánh mắt chợt lóe, rồi nhanh chóng
nghiêng mặt sang một bên.

Chưa bao giờ thấy huynh muội hai người như vậy, phảng
phất giống như Lục Vân tức giận Lục Giam, mới chỉ trong chốc lát, nhưng đã xảy
ra chuyện gì? Lâm Cẩn Dung mang theo vài phần tò mò nhìn về phía Lục Giam, Lục
Giam lại chỉ hướng nàng mỉm cười rồi thay các nàng đem màn xe thả xuống dưới.

Trên đường đi, ba người ôm tâm tư, cũng không muốn nói
chuyện. Lục Vân gương mặt âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vách gỗ của xe ngựa,
hận không thể tách rời vách gỗ thành hai nửa, Lâm Ngọc Trân mang theo chút cầu
xin gọi: “A Vân?”

Lục Vân nghiêng mặt đi, thản nhiên nói: “Người yên
tâm, con cuối cùng sẽ không để hai nhà Lục, Lâm mất mặt là được.”

Lâm Ngọc Trân thở dài, không nhắc lại nữa.

Lâm Cẩn Dung không thể khuyên thì sẽ không khuyên, chỉ
cúi đầu đùa nghịch lò sưởi trong tay. Qua chừng hai khắc, cuối cùng đã đến Lâm
phủ. Đào thị mặc đồ mới, đứng bên ngoài đón các nàng, trước hoan hoan hỉ hỉ
nhận lễ của Lục Giam, phái Lâm Thận Chi dẫn Lục Giam đi gặp Lâm lão thái gia,
rồi mang theo vài phần oán trách hỏi Lâm Ngọc Trân: “Tại sao bây giờ mới đến?
Lão thái thái đã hỏi qua vài lần.”

Lâm Ngọc Trân nói: “A Dung nay không thể so với trước
kia, rất bận rộn, chúng ta muốn xuất môn đều phải chờ nàng quản gia sự xử lý rõ
ràng mới có thể xuất môn, bằng không sẽ lộn xộn.” Trong giọng nói mang theo vài
phần thân cận ít khi thấy.

Đào thị nhận ra, liền chủ động cùng Lâm Ngọc Trân nói
giỡn: “Hôm nay mặc dù không phải ngày chính, nhưng sớm đã có thân thích bằng
hữu tới cửa đến thêm trang vô giúp vui, lúc này ở Yên Hỉ cư chật ních người,
rất náo nhiệt.”

Lâm Ngọc Trân liền cùng nàng nháy mắt, có chút không
tình nguyện nhỏ giọng nói: “Ân, Kim gia đã đến từ hôm trước rồi đúng không?”

Đào thị cũng không khó xử nàng, chủ động đem việc mình
biết nói ra: “Đúng vậy, được an trí ở viện lúc trước của A Âm, lúc này đang ở
Yên Hỉ cư bồi lão thái thái nói chuyện. Tổng cộng mang theo mười mấy gia nô, có
vẻ hào phóng, nhìn cũng coi như biết lễ minh sự, Kim phu nhân cũng người quen,
Kim Đại thiếu phu nhân dung mạo đoan chính, tính tình cũng ôn hòa.”

Lâm Ngọc Trân thu vài phần tâm tư, quay đầu nhìn Lục
Vân, nhưng thấy Lục Vân cúi mắt, gắt gao nhìn chằm chằm con đường trước mặt,
liền khẽ thở dài một hơi, mạnh mẽ lên tinh thần nói: “Người đến đều là thân
thích bằng hữu sao?”

Đào thị liền nhất nhất kể cho nàng nghe: “Là gia nhân,
trưởng bối trong tộc, nhóm tiểu cô nương, thành tây Vương gia, thành đông Thái
gia, còn có Ngô gia cũng đến đây.”

Mới nói tới đây, sắc mặt Lục Vân liền thay đổi, trong
lòng thản nhiên sinh ra vài phần bi phẫn. Nàng khi nào thì cũng rơi vào tình
trạng để cho người ta xem tướng soi mói thế này đây? Không những vậy, còn có
nhiều thân thích bằng hữu ở đây, đặc biệt là có người Ngô gia, là đều tới chê
cười nàng hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui