Thế Hôn

“Không thấy? Ngươi không nhìn lầm chứ? Không phải là
lúc lấy ra phơi nắng làm rớt trong rương chứ?” Lệ Chi vẫn đang hàm chứa tươi
cười, ánh mắt nhất nhất đảo qua trên mặt từng nha hoàn đang ngồi.

Anh Đào nói: “Sẽ không, Quế ma ma đã có công đạo,
trước khi lấy ra phải nhìn rõ ràng, thời điểm cầm quần áo ra, là ta tự mình xem
qua, khi đó vẫn là một đôi mà.” Vừa nói, vừa nhìn về phía mấy tiểu nha hoàn ánh
mắt có vẻ nghi hoặc.

Rốt cuộc tuổi còn quá nhỏ, chưa trải sự đời, còn thiếu
kiên nhẫn, Lệ Chi mắt thấy Anh Đào sẽ mở miệng nói gì đó, lập tức liền ngăn
trước cười nói: “Có lẽ vừa rồi rối ren một trận, không cẩn thận rơi xuống đâu
đó cũng nên. Bằng không, tìm chung quanh xem?” Lại mỉm cười nhìn vài tiểu nha
hoàn kia: “Muốn thỉnh vài vị muội muội hỗ trợ cùng tìm được không, nếu tìm
không thấy, chỉ sợ mọi người đều khó thoát khỏi liên quan. Dù tương bảo bằng
bạc này chỉ mất một cái, nhưng muốn mua bù cũng không dễ.”

Trên mặt nàng tuy mỉm cười, nói năng vẫn còn khách
khí, nhưng cửa đã đóng lại, Trương ma ma đứng đó như môn thần, Anh Đào trên mặt
lộ ra lệ khí, thể hiện không khách khí cùng hoài nghi. Vốn chỉ là đến la cà, nhưng
nếu chủ tử mất đồ nhất định sẽ tính ở trên đầu các nàng, nếu có thể tìm được
thì không nói, nếu không sẽ lục soát người và phòng ở, lúc sau mất mặt không
thể biện giải, không bằng lúc này nên biết điều một chút. Vài tiểu nha hoàn
liếc nhìn nhau vài lần, không câu nệ có điều quỷ quái gì hay không, đều đứng
lên đáp: “Được.”

Mọi người tản ra bốn phía, đều cúi đầu tìm trong sân,
ước chừng thời gian uống chén trà nhỏ, thình lình nghe Song Phúc vui vẻ nói: “Ở
đây!”

Mọi người quay đầu, chỉ thấy Song Phúc vui rạo rực cầm
tương bảo bằng bạc hình con cá ở một góc, nói: “Ta thấy ở đây có ánh sáng, qua
xem, liền thấy rơi ở đây.”

Anh Đào liền cười lạnh: “Thật sự là kỳ quái, quần áo
thì phơi ở bên này, mà tương bảo này lại rơi ở tít bên đó, có cánh hay sao a.”

Lệ Chi thản nhiên liếc nàng một cái, cười nói: “Nếu
tìm được vậy là tốt rồi.”

Vài tiểu nha hoàn kia liền chủ động cáo từ: “Nếu đã
tìm được rồi, chúng ta đi về trước, ra ngoài đã lâu, sợ có người tìm.”

Lệ Chi cũng không giữ các nàng lại, chỉ bảo Anh Đào:
“Ngươi đi tiễn mấy tỷ muội.”

Anh Đào xanh mặt, rốt cuộc vẫn nhịn xuống khó chịu,
tiễn mấy người kia ra cửa. Xoay người tiến vào, liền nhanh chóng đóng cửa lại,
hướng về phía Song Phúc nói: “Người khác không tìm thấy, ngươi lại tìm thấy,
vận khí của ngươi không phải là tốt bình thường mà.”

Song Phúc dù nhỏ cũng hiểu được đây không phải là lời
hay, lập tức liền đỏ đôi mắt, khóc quỳ xuống: “Lệ Chi tỷ tỷ thay ta làm chủ,
không phải ta trộm. Nếu thật sự là ta, thì ta sẽ bị chặt tay chặt chân không
chết tử tế được.”

Lệ Chi âm thanh lạnh lùng nói: “Đều câm mồm cho ta!
Đây là muốn cho người khác chế giễu sao?”

Đợi đến khi hai người đều ngậm miệng, mới lạnh lùng
nhìn Anh Đào: “Ngươi lớn tuổi hơn, chính mình làm việc không xong lại đổ lên
đầu người bên ngoài. Là đại nha hoàn quản sự, cũng không phải chỉ cần miệng
lưỡi lợi hại là được.”

Anh Đào mặt lập tức hồng như sắp chảy máu, lập tức
nước mắt rơi xuống nghẹn ngào nói: “Các nàng ngày thường luôn cùng ta nhàn
thoại, thật nhiều chuyện vẫn hỏi thăm được từ miệng các nàng, các nàng tới tìm
ta, ta không thể không để ý. Ta cũng không để người ta vào nhà, chỉ trong nháy
mắt, chăn và xiêm y bị rơi thì ai có thể dự đoán được.”

Lệ Chi không để ý tới nàng, trước ôn hòa trấn an Song
Phúc cùng Song Toàn hai câu rồi sai người lui xuống nói: “Ngươi nói không sai,
nhưng ngươi dám nói rằng những lời ta sai bảo, ngươi vị tất đã nhớ rõ, cũng
không coi là gì, cho nên chính ngươi lui xuống tự suy nghĩ, suy nghĩ tốt rồi
thì tới tìm ta.” Nói xong ra lệnh mấy người Trương ma ma cầm cây thang, ôm con
mèo kia xuống xem ai là người nuôi nó.

Anh Đào rầu rĩ khóc sau một lúc lâu, rồi tới tìm Lệ
Chi: “Tỷ tỷ, ta đã hiểu rồi, Nhị gia cùng thiếu phu nhân không ở đây chúng ta
nên đóng chặt cửa không tiếp khách không gây chuyện, ngay từ đầu ta không nên
tùy tiện để người tiến vào, lại càng không nên để các nàng tùy tiện sờ mấy thứ
này. Tương bảo đó không thấy đâu có thể là do bọn họ trộm nhưng bởi vì muốn
thoát tội mà ném xuống. Chờ thiếu phu nhân trở về, ta liền chủ động đi lĩnh
phạt.”

Đứa nhỏ mới 7, 8 tuổi đã vào nội viện, coi như là Lệ
Chi một tay nuôi lớn, tuy có hơi ương bướng, nhưng đối với Lâm Cẩn Dung thật sự
trung thành, ngày thường làm việc cũng coi như thông minh lưu loát, chỉ thiếu
sự tôi luyện mà thôi. Lệ Chi thấy nàng khẩn thiết, cũng sẽ không muốn làm khó
nàng, liền kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng nói: “Không phải ta hà khắc
ngươi, là vì tốt cho ngươi thôi. Ngươi nhìn xem, thiếu phu nhân sống không
thoải mái, chúng ta nên làm việc cẩn thận.”

Lệ Chi vừa nói, vừa cầm tương bảo hình con cá kia đưa
cho nàng xem: “Thấy không, thứ này là của hồi môn của thiếu phu nhân, đây là
vật lưu niệm, bị người khác lấy đi, cho dù không có ý định làm hại người, bán
ra bên ngoài cũng tổn hại danh dự của thiếu phu nhân. Lúc trước không thấy đâu,
ngươi cũng không được phép vội vàng quy kết cho ai làm, tùy tiện làm ra vẻ hung
hăng, nếu đồng ý lục soát cũng đành thôi, nhưng nếu lục soạt mà không thấy thì
sao? Không phải là không lưu lại chút đường sống sao? Ngày sau ngươi sao có thể
kết giao với các nàng nữa? Còn có Song Phúc cùng Song Toàn, ngày sau sẽ là
người giúp đỡ ngươi, không thể tùy tiện oan uổng người ta khiến tâm rét lạnh.”

Anh Đào lại là mất mặt xấu hổ, ghé vào trong lòng Lệ
Chi khóc lóc một lúc. Lệ Chi nhíu mày thêu tương bảo kia vào áo, chuyện ngày
hôm nay cũng quá trùng hợp, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam không có ở đây, bên kia
Tố Cẩm vừa ngăn nàng giữa đường, nơi này Quế ma ma đã bị Lâm Ngọc Trân gọi đi,
tiếp theo có người tìm Anh Đào, con mèo bị chấn kinh chạy vào quấy rối, rõ ràng
chính là có người phá rối, bụng dạ khó lường, phải nhanh nói cho Lâm Cẩn Dung
biết mới được. Lập tức liền phân phó Song Toàn: “Đi tìm Phương ma ma đến đây.”

***

Vào mùa đông, núi Phượng Sí có một phong thái khác,
lúc chạng vạng, đứng ở bãi đá ngắm cảnh trên Bình Tể tự nhìn xuống, ánh sáng
ngọc loá mắt, tùng sơn tầng tầng lớp lớp, nửa ẩn nửa hiện trong sương mù, giống
như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp.

Khiến người ta tán thưởng tạo hóa hết sức thần kỳ,
nhịn không được lại sinh ra một chút cảm khái.

Lâm Cẩn Dung đứng đó dõi mắt trông về phía xa, gió đêm
thổi hai má ran rát, tóc mai rối loạn. Con người luôn thật sự nằm ngoài dự
đoán, nàng cầu mãi cũng không chiếm được cái gì, khi không thèm để ý lại đột
nhiên đứng trước mặt nàng, quả thực chính là châm chọc quá lớn, càng làm cho
người ta không biết nên khóc hay cười.

Lưu Nhi mũi lạnh hồng hồng, lớn tiếng nhắc nhở nàng:
“Tứ tỷ tỷ cần phải đi a!”

Lần này nói không qua đêm ở tể tự, Thủy lão tiên sinh
sắc thuốc cũng chỉ đủ hai bát đặt trong phích giữ ấm, Đào thị sợ thuốc lạnh sẽ
ảnh hưởng hiệu quả trị liệu, liền quyết định vô luận thế nào cũng phải trở về.
Lâm Cẩn Dung liền vòng vo, nắm tay Lưu Nhi, mang theo tùy thị hạ nhân dọc theo
sơn đạo xuống núi. Đám người Đào thị cùng Chu thị đã chờ ở phía dưới, thấy chủ
tớ các nàng đều bị lạnh khiến cái mũi đỏ hồng, không khỏi trách cứ Lâm Cẩn Dung
vài câu, Chu thị khuyên: “Bọn nhỏ hiếm khi được xuất môn, không phải nên vui vẻ
sao? Đi thôi, đi thôi.”

Lúc này Đào thị mới ngừng lời, đem Lưu Nhi giao cho Chu
thị chăm sóc, ôm lấy Lâm Cẩn Dung lên xe, trên mặt mày không che giấu được vui
mừng: “Tuy chỉ là thẻ trung bình, trong trường hợp đó cũng là không có trở ngại
gì. Chậm rãi bổ dưỡng, hắn sẽ tốt lên nhiều.”

Lâm Cẩn Dung đáp ứng, miễn cưỡng tựa vào nhuyễn điếm,
không có một chút tinh thần. Đào thị bị hù nhảy dựng: “Không phải là bị nhiễm
gió lạnh nên bị bệnh chứ?” Vừa nói, vừa vươn tay sờ trán Lâm Cẩn Dung, quả
nhiên thấy có chút nóng lên, gấp đến độ trách mắng: “Đã bảo con rồi, trời thì
lạnh, mà vẫn sống chết đòi đi, lại còn đứng lâu như vậy! Con xứng đáng a!” Nói
xong lại nhịn không được đau lòng, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể để
Lâm Cẩn Dung tựa đầu vào đùi mình, tận lực làm cho nàng nằm thoải mái một chút.

“Từ lúc sinh bệnh vào năm mười hai tuổi ấy, đã rất
nhiều năm chưa từng bị bệnh. Tính ra, cũng nên bị bệnh vặt một hồi.” Lâm Cẩn
Dung cũng không để ở trong lòng, mắt thấy ngoài của sổ xe nắng càng ngày càng
nhạt dần, nhịn không được thấp giọng nói: “Nương a, người còn nhớ rõ mùa đông
năm ấy không, tối hôm đó tuyết rơi rất nhiều, người muốn đi đến nhà của Lâm Tam
ca, ta lo lắng chết sống muốn đi theo người. Đêm đó là đêm lạnh nhất a.”

Đào thị được nàng nhắc lại liền nhớ tới chuyện lúc
trước, nhịn không được một trận chua chát, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nàng nói:
“Là nương vô dụng, làm cho A Dung đi theo ta chịu ủy khuất.”

Lâm Cẩn Dung khẽ nghiêng người, đối với nàng ngọt ngào
cười: “Nương, nếu một ngày kia, nữ nhi không có tiền đồ, còn muốn về sống với
người, người có ghét bỏ nữ nhi không?”

Đào thị bị câu nói này của nàng khiến trong lòng nhảy
nhót, thầm nghĩ, đúng rồi, đi thật xa chạy tới bái phật xin sâm, lại chỉ được
thẻ trung bình, thân thể không tốt, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, hài tử này
có gì buồn đều để ở trong lòng, tuy rằng hiện giờ miệng lưỡi lưu loát không ít,
nhưng chung quy là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, rất nhiều tâm sự cũng
không nói với ai. Giống như chuyện con nối dõi, mình chưa từng nghe nàng đề cập
qua, trong lòng còn không biết có bao nhiêu khổ sở. Vì thế mang theo thập phần
thương hại cùng đau lòng, nói: “Đó là tất nhiên, nương sao có thể ghét bỏ con?”

Lâm Cẩn Dung liền cảm thấy mỹ mãn tươi cười, thanh
thản ổn định nằm ở trong lòng Đào thị trở về nhà. Đào thị cẩn thận đắp kín chăn
cho nàng khe khẽ thở dài, nữ nhân không có con nối dõi làm chỗ dựa, trong đó
chua xót nan kham trăm loại tư vị nàng đã chịu đủ. Dù cho nam nhân có năng lực
dễ dàng tha thứ thì được bao nhiêu năm?

Phương Trúc ở Lâm gia chờ đến buồn ngủ, nước trà đã
đổi rất nhiều lần, chậu than cũng đã được thêm, mắt thấy bên ngoài bóng đêm
càng ngày càng đậm, tâm tình của nàng cũng đi theo vội vàng xao động, không
phải đột nhiên thay đổi chủ ý muốn ở lại trên núi qua đêm chứ?

Bình thị được nha hoàn đỡ đi ra, trấn an nàng nói:
“Không cần gấp, tiểu thư vẫn còn chưa uống thuốc, vô luận thế nào đều sẽ trở
về. Ngũ gia nhà ta hộ tống đi, nếu không về sẽ sai người truyền tin.”

Phương Trúc vội đứng dậy đáp tạ, Bình thị bồi nàng
ngồi một lát, chỉ nghe bên ngoài một tầng một tầng thông truyền: “Phu nhân đã
về rồi!”

Phương Trúc chạy nhanh đi theo Bình thị nghênh đón, đã
thấy Đào thị rõ ràng ra lệnh bọn nha hoàn: “Đỡ người đến phòng của ta, ta tự
mình chăm sóc.” Ngay sau đó, Lâm Cẩn Dung khuôn mặt ửng hồng xuống xe, rõ ràng
không có thần khí, nhưng vẫn tươi cười: “Bất quá là gió hơi lạnh, uống thuốc
vào là tốt rồi, nương không cần ồn ào đâu.”

Bình thị không đợi phân phó, sớm đã sai người đi thỉnh
Thủy lão tiên sinh.

Phương Trúc không khỏi bất an đứng lên, loại thời điểm
này, có nên lấy việc này ra khiến Lâm Cẩn Dung phiền lòng hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui