Thế Hôn

“Ta gánh được.” Lục Giam thay hài Lâm Cẩn Dung làm cho
hắn, thấy nhiệt khí bao quanh lòng bàn chân, trong lòng cũng trở nên ấm áp yên
ổn, trên gương mặt quang hoa lưu động: “Nếu dám làm, phải chuẩn bị hậu quả. Cho
dù tổ phụ nổi trận lôi đình thì thế nào? Bị người ta tát một cái cũng không dám
đánh trả, cũng không phải là người mà hắn muốn.”

Lục Giam hăng hái, tin tưởng tràn đầy như vậy, Lâm Cẩn
Dung chưa từng thấy qua. Lâm Cẩn Dung không khỏi nhìn hắn lâu hơn, lại nhanh
chóng dời mắt, nói: “Ở cửa hàng hạt châu tổng cộng đưa tới ba ngàn lượng bạc
trắng, chàng xem xử trí thế nào?”

Lời này chuyển chủ đề thực nhanh. Vừa còn nói chuyện
mao hạt, đảo mắt đã nói đến tiền lời ở hạt châu. Lục Giam tuy có chút kinh
ngạc, cũng là mỉm cười: “Nàng thu về đi. Không phải nàng tốn rất nhiều tiền rồi
sao? Vừa vặn bổ sung vào đó. Nếu dư ra, thì chuẩn bị cho lễ vật năm mới.”

Không nói sớm, hại nàng đau lòng hồi lâu. Lâm Cẩn Dung
tâm nguyện đạt thành, liền lộ ra vài phần vui mừng, chỉ bất mãn tính toán với
hắn: “Chuyện lớn như vậy, chung quanh đều phải tiêu dùng, còn có tiền lưu trữ
chuyên dụng vào việc mao hạt? Làm sao mà đủ? Còn chuẩn bị năm lễ, trừ phi là
sói đói a.”

Lục Giam bị lời của nàng chọc cười, cũng không dám
cười ra tiếng, nhảy xuống tháp ôm nàng: “Năm nay không đủ, còn có sang năm, năm
sau nữa. Tất cả đều là của nàng, đủ chưa?”

Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Không, đó là tổ phụ đưa cho
chàng, nhiều thì ta không cần, chàng đền bù tiền đồ cưới cho ta, hằng ngày đưa
chút chi tiêu gia dụng là đủ rồi.”

Lục Giam cười nói: “Của ta còn không phải của nàng
sao?”

Lâm Cẩn Dung thực sự nghiêm túc đáp: “Không, của ta
không phải là của chàng.” Thấy Lục Giam nhíu mày lại bổ sung: “Tiền đồ cưới của
ta, tương lai đều phải giữ lại cho nhi tử và nữ nhi của ta a.”

Lục Giam liền tươi cười: “Được, của nàng, là của nàng.
Bên ngoài còn chưa tan tiệc, ta đi trước. Bằng không hai người kia không thấy
đâu, ta cũng biến mất, trách không được người bên ngoài sẽ đổ tội lên đầu ta.”

Lâm Cẩn Dung tiễn hắn ra cửa rồi cẩn thận thu bạc về,
bảo vài người Lệ Chi, Phương Trúc tiến vào, thấp giọng an bài một phen.

Tuyết rơi hỗn loạn như mưa, giây lát khiến lông mi của
người ta trở nên ẩm ướt đông lạnh thành một mảnh màu trắng. Khi Lục Thiệu cưỡi
ngựa tới mao chức phường mới xây dựng, các quản sự thủ hạ của hắn tham dự sinh
ý mao hạt đang chen chúc tại hai chậu than lớn đỏ bừng châu đầu ghé tai: “Lão
Phương mấy ngày nay vẫn ở tại chỗ này không đi, hiện tại đột nhiên đi rồi, chớ
không phải là cùng Đào gia bí mật làm ăn sao?”

“Nghe nói lúc hắn đi, có mang theo một đám mao hạt
chính tông của Thanh châu. Cũng không biết có phải là Đào gia hay không.”

“Còn phải nói, trừ bỏ Đào gia còn có thể là ai?”

“Vừa truyền đến tin tức, hai ngày trước Đào gia cùng
một khác thương của Đại Vinh đàm luận sinh ý, ra giá thấp hơn chúng ta ba phần.
Hiện tại Đại Vinh bên kia đã ngã giá.”

Lục Thiệu lòng đang run run, lại cố gắng tỏ ra vân đạm
phong khinh cùng mọi người cười nói: “Sợ cái gì, ta cũng không phải kẻ thiếu
bạc lập nghiệp, đem tiền toàn bộ đặt vào đó, một khi không thể bán đi sẽ không
cơm ăn. Hắn không cần còn có người bên ngoài cần mà, người ta còn phải mặc quần
áo, trước nhìn xem Đại Vinh bên này, nếu không thành, chờ đến mùa thu sang năm
lại vận chuyển đến phương bắc, khi đó đúng là mùa thịnh vượng giá tất nhiên sẽ
còn tăng lên, sợ cái gì!”

Hắn nói như vậy khiến thuộc hạ quản sự đang lo lắng
mười phần cũng thả lỏng hơn một chút: “Đại gia nói đúng, ai chẳng biết mao hạt
ở Thanh châu, Bình châu tốt? Đó là mỹ danh truyền xa. Bất quá chỉ là vấn đề sớm
hay muộn thôi, chắc chắn có thể bán được.”

Lại có người mắng lão Phương: “Lão hồ ly, sinh ý không
thành thì còn tình nghĩa, vậy mà trước khi đi còn cười nhạo chúng ta bán mao
hạt như bán bạc vậy. Những lời này của hắn, khiến những người tới cửa hỏi mua
mao hạt không chịu ra giá, gắt gao ép buộc.”

Cũng có người thanh tỉnh, cẩn thận khuyên nhủ: “Đại
gia, chỉ sợ Đào gia đây là cùng chúng ta đối chọi. Tuy chúng ta tiền vốn dày,
nhưng tích trữ nhiều mao hạt như vậy chung quy không phải là biện pháp tốt. Bọn
họ nếu nhượng bộ thêm vài lần, chỉ sợ giá sẽ còn giảm, người xem, có nên quyết
định sớm hay không?”

Lục Thiệu nói: “Dù hắn nhượng bộ, cũng không khả năng
thấp hơn tiền vốn.”

Mành bị vén lên, có người nói: “Nhị lão gia tới rồi.”
Vì thế người trong phòng đứng dậy hành lễ vấn an với Lục Kiến Trung.

Lục Kiến Trung ha ha cười: “Chuyện sinh ý ngươi lừa ta
gạt không phải là điều kỳ quái, Mai gia và chúng ta còn có sinh ý mao hạt dát
vàng dệt nổi, Đào gia cùng chúng ta cũng là thân thích, sẽ không đến mức đuổi
tận giết tuyệt. Đại để là các ngươi trước đó vài ngày hơi quá mức, Đào lão gia
cho tiểu bối một bài giáo huấn mà thôi.”

Mọi người đều phụ họa hắn nở nụ cười một hồi, sau đó
Lục Kiến Trung xoay người gọi Lục Thiệu: “Con đi theo ta.”

Phụ tử hai người ra cửa phòng, tìm một chỗ trống không
người đứng lại, Lục Kiến Trung thở ra từng đợt khói trắng: “Con tính làm sao
bây giờ? Chẳng lẽ lúc trước nửa điểm manh mối con cũng không nhận ra sao?”

“Đã là hai mươi lăm tháng chạp, căn bản con không nghĩ
tới lão Phương sẽ làm như vậy. Hôm qua còn có người đàm luận giá cả với con,
giá cả bán ra hai trăm bảy. Cho nên thật sự không nghĩ tới.” Lục Thiệu mặc dù
bị đả kích, nhưng không rối loạn vẫn đúng mực: “Giờ phút này nghĩ đến, sợ là
thời điểm chúng ta mới tiếp nhận sinh ý này, Đào Thuấn Khâm đã cùng Mai Bảo
Thanh thương lượng tốt, muốn thay ngoại chất nữ thu thập con. Lần này thật khó
xử, nếu con đem bán tháo, giá chỉ sợ sẽ giảm nhanh hơn nữa, nhưng nếu không bán
tháo, số mao hạt giữ lại này vẫn sẽ khiến chúng ta tổn thất, vô luận như thế
nào, ở trước mặt tổ phụ con sẽ mất hết mặt mũi.” Bờ môi của hắn giật giật, do
dự một lát, vẫn thấp giọng nói: “Phụ thân, trước đó vài ngày tiền vốn của con
không đủ, tổ phụ lại không đồng ý bảo con cùng với Đào gia tranh đoạt, con
không dám xin tổ phụ, vì vậy đã động vào tiền sửa từ đường.”

“Con thật to gan!” Lục Kiến Trung hít một ngụm khí
lạnh, chỉ vào Lục Thiệu trợn tròn ánh mắt, nửa ngày nói không nên lời.

“Con vốn nghĩ rằng, qua thời gian này sẽ thu trở về.
Từ đường bên kia cũng sang xuân mới có thể khởi công, số tiền này để đó không
dùng đến, nếu buôn bán lời chính là của chúng ta ……” Lục Thiệu thanh âm càng
ngày càng nhỏ.

Lúc này cũng không phải thời điểm oán trách hắn, truy
cứu hắn, Lục Kiến Trung thở dài: “Thôi, là ta không giáo huấn con cho tốt, số
tiền này ta sẽ giúp con đền bù. Nếu người bên ngoài là rắp tâm bất lương, coi
như là tính kế với con, con phải cẩn thận, chớ để người ta bắt được đuôi. Bù
thì bù, dù sao giấu giếm không được, có điều chuyện về tiền ở từ đường trăm
ngàn lần không thể để rơi vào tai của tổ phụ.” Sau đó quay người lại, đi nhanh
trở về phòng, nói với các quản sự: “Trước bán ra một đợt mao hạt cùng giá với
Đào gia. Nhà hắn bán bao nhiêu, chúng ta liền bán bấy nhiêu. Lập tức thả bồ câu
đưa tin, bảo bọn họ cùng Đại Vinh bên kia liên hệ để bán nhiều hơn. Nhưng nhớ
lấy, không thể bán tháo, lại càng không được rối loạn trận tuyến. Mao hạt thì
tính là cái gì, Lục gia ta hoàn toàn có thể bồi thường!”

Ban đêm, trong Tụ Hiền các đèn đuốc huy hoàng, Lục lão
ông ngồi ở trên tháp cầm sách dạy đánh cờ. Hắn vẫn là thắt lưng thẳng tắp,
nhưng lông mày dầy đậm, có thể biểu đạt rất nhiều loại cảm xúc lại giống như
đột nhiên mất đi sự tức giận, không khí trầm lặng cúi mắt xuống, che đôi mắt
hắn càng sâu. Lục Giam, Phạm Bao đứng ở một bên, đều là vẻ mặt ngưng trọng, ai
cũng không dám lên tiếng quấy rầy hắn.

Đột nhiên Lục lão ông ngẩng đầu lên nhìn Lục Giam:
“Nhị thúc phụ và Đại ca con còn chưa trở về sao?”

Lục Giam vội đáp: “Đã sai người đứng trông chừng ở
cửa, chưa thấy hồi báo, xác nhận chưa trở về.”

Lục lão ông thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, rồi tiếp tục
chơi cờ.

Lục Giam cùng Phạm Bao tiếp tục bồi đứng. Ai nấy đều
thấy được lão gia tử trong lòng tức giận, nếu Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu ở
đây, tức giận này tất nhiên sẽ phát tác trên đầu hai người, nhưng hiện tại hai
người kia không ở đây, cũng chỉ có hai người nhận ra.

Lục Giam so với Phạm Bao lại càng có thêm vài phần ý
tưởng, theo trực giác hắn cảm thấy Lục lão ông đã biết một ít chuyện gì đó.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, thiết kế đại cục, chỉ dựa vào vài bằng hữu
như Mai Bảo Thanh cùng Lâm Thế Toàn là không đủ, bọn họ cần Đào Thuấn Khâm hỗ
trợ, mà Đào Thuấn Khâm chỉ cần xen chân vào, lại không thể không làm cho Lục
lão ông hoài nghi, dù sao Đào Thuấn Khâm có tiếng là yêu thương ngoạt chất nữ.
Nhưng dù thế thì sao? Đúng như Lâm Cẩn Dung đã nói, Nhị phòng không tham lam không
âm hiểm không bắt nạt người khác thì sao có thể rơi vào bẫy? Hắn không có khả
năng vĩnh viễn đều trông cậy vào Lục lão thái gia vì hắn chủ trì công đạo. Vì
thế Lục Giam càng đứng thẳng lưng, vẻ mặt càng thêm thản nhiên.

Bên ngoài gió lạnh xao động, ngay sau đó một trận
tiếng bước chân vang lên, có chút chần chờ đứng ở cửa, Lục lão ông cười lạnh
nói: “Còn muốn ta tự mình thỉnh vào sao?”

Cửa bị đẩy ra, Lục Kiến Trung và Lục Thiệu đứng ở nơi
đó, trước đẩy Lục Thiệu đi về phía trước, cũng không nói nhiều, chỉ thốt ra:
“Phụ thân, Đại Lang đã làm sai chuyện, còn thỉnh lão nhân gia người giúp đỡ một
phen.”

Lục lão ông quay đầu nhìn hai người bọn họ, thản nhiên
nói: “Ngươi còn bảo ta giúp đỡ hắn thế nào? Tiền sửa từ đường hắn còn dùng để
kiếm lời, còn muốn cho hắn cái gì nữa đây? Có phải muốn đem tiền đóng quan tài
của ta cho hắn nữa hay không?”

Trong phòng một trận tĩnh mịch, Lục Thiệu chống hai
tay xuống, dùng sức dập đầu, gió lạnh thổi vào từ sau lưng hắn và Lục Kiến
Trung, khiến ánh nến trong phòng lung lay, Lục lão ông giống như không chịu nổi
rét lạnh, nhẹ nhàng rụt đầu vai, khóe môi lộ ra một tia trào phúng: “Dập đầu
này là tính tiền sao? Ngươi dập đầu như vậy thay cho tiền bị tổn thất sao.”

Lục Thiệu tạm dừng một lát, tiếp tục dập đầu, thanh âm
“Ba ba” vang lên trong căn phòng yên tĩnh, khiến người ta càng thêm vài phần
kinh hồn táng đảm.

Lục Kiến Trung quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Phụ thân, là
con không giáo huấn hắn cho tốt. Nhưng vốn hắn cũng vì muốn tốt cho nhà……”

Lục lão ông không nói gì. Thanh âm của Lục Kiến Trung
giống như diều bị người đột nhiên cắt đứt, bay tán loạn trong gió. Gió lạnh
cũng không khách khí thổi vào hai người đang quỳ cạnh cửa, khiến tóc mai của
hai người thiếu chút nữa đông cứng.

Gạch thanh chuyên ở trên đất lạnh lẽo giống như có vô
số kim châm, hung hăng đâm vào đầu gối của Lục Kiến Trung, hắn nhịn không được
mà rùng mình, lại hắt xì, răng lập cập vào nhau nói: “Phụ thân, Đại Lang liều
lĩnh, không biết nặng nhẹ, đắc tội với Đào gia cùng Mai Bảo Thanh, lần này tổn
thất sẽ do chúng ta bồi thường.”

“Tất nhiên các ngươi phải tự bồi thường, dù sao đó
cũng là tiền của các ngươi. Bồi tiền vẫn là việc nhỏ, khiến người khác chê cười
Lục gia, các ngươi đền bù nổi không.” Lục lão ông ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn
phụ tử hai người: “Đại Lang, lúc trước ta đã nói với ngươi thế nào? Lời ta nói
ngươi để vào đâu? Luôn phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, bằng không về
sau cũng sẽ không có ai coi lời nói của ta ra gì, phụ tử hai người tự mình chọn
con đường này, đâu có ai ép buộc?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui