Thế Hôn

“Ngũ gia đâu?” Lâm Cẩn Dung từ sau viện đi tới đại
đường, vốn tưởng rằng Lục Luân nhất định ở đại đường xem náo nhiệt, ai ngờ cũng
không thấy bóng dáng hắn.

Lệ Chi mang theo vài phần chán ghét, chỉ chỉ trên
đường.

Lâm Cẩn Dung nhìn lại, thấy Lục Tích mặc kiện trù bào
sắc xanh bóng, đứng ở nơi đó cười rộ như hoa cúc, gắt gao túm tay Lục Luân nói
chuyện, kêu gọi thật thân thiết. Lâm Cẩn Dung đối với Lục Tích quả thực là chán
ghét khinh miệt, bất luận chuyện kiếp trước thế nào, bàn về kiếp này, hắn luôn
theo lời của Nhị phòng [sai đâu đánh đó], có chủ ý với thôn trang của nàng đã
đủ phiền, huống chi còn cùng với nam nhân mơ ước vẻ ngoài của Lục Giam mà kết
giao, thay người cường hãn mời Lục Giam, thật sự là đủ ghê tởm.

Cũng không biết tại sao nơi nơi đều có thân ảnh người
này, Lâm Cẩn Dung không muốn Lục Luân cùng người như thế lui tới, liền ngoắc
gọi hộ viện lại đây: “Ngươi đi nói với Ngũ gia, canh giờ không còn sớm, cần
phải trở về.”

Hộ viện tiến lên phía trước cùng Lục Luân truyền lời,
Lục Tích lại ngẩng đầu hướng bên này nhìn qua. Thấy Lâm Cẩn Dung, trên mặt lập
tức lộ ra thần sắc cung kính, dắt Lục Luân lại đây, không đợi Lâm Cẩn Dung mở
miệng, đã đối với nàng vái chào thật sâu: “Lục Tích thỉnh an Nhị tẩu, không
biết Nhị tẩu còn nhớ rõ tiểu đệ không?”

Lâm Cẩn Dung cũng không thể mặc kệ, nghiêng người đáp
lễ, thản nhiên nói: “Ở trong tộc gặp qua.”

“Đúng, trí nhớ của Nhị tẩu thật tốt.” Lục Tích đứng
dậy, tỏ vẻ quân tử đoan chính thủ lễ, cúi mắt từ dưới hàng lông mi nhìn lén Lâm
Cẩn Dung, thấy mái tóc đen dài của nàng, đeo nhiều châu sai, lụa mỏng trên đấu
lạp rủ xuống trước ngực, mơ hồ có thể nhìn thấy mi mục như họa, làn váy sam phỉ
màu trắng, dáng người mạn diệu, duyên dáng yêu kiều. Nàng đứng ở nơi đó, phảng
phất giống như một đóa sen đang hé nở, mùi thơm như có như không truyền tới,
khiến người gặp rồi khó quên. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, Lục tiểu Nhị
này, tại sao còn thả lão bà đi loạn vậy, nếu như là hắn, sẽ nhốt ở nhà khóa cửa
lại không cho phép ra ngoài a.

Lâm Cẩn Dung cùng hắn gật đầu, bước nhanh đi ra cửa
hàng, lên xe ngựa. Lục Luân thấy thế, vội từ biệt Lục Tích, xoay người lên
ngựa, tiếp đón xa phu: “Đi thôi.”

Xe ngựa khởi động, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng nhấc lên một
góc rèm cửa sổ nhìn ra, thấy Lục Tích còn đứng ở cửa hàng hương liệu, hướng
nhìn tới đây, trong lòng cảm thấy là lạ, liền ra tiếng tiếp đón Lục Luân: “Ngũ
đệ, đệ lại đây ta có chuyện muốn nói.”

Lục Luân vội điều khiển ngựa tới gần xe: “Nhị tẩu có
gì phân phó?”

Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Ta nói với đệ, đừng vội
cùng Lục Tích lui tới, đây không phải là người tốt. Đệ nhìn bộ dạng kia của
hắn, kỳ thật là vẻ lấm la lấm lét mà.”

Lục Luân ngẩn ra, lập tức cười ha ha, bằng phẳng nói:
“Nhị tẩu là còn ghi hận hắn năm đó muốn quản thôn trang của tẩu sao? Đó là chủ
ý của ca ca ta, tẩu đừng vội để ở trong lòng.”

Lâm Cẩn Dung ngược lại không tiện cùng hắn nói tỉ mỉ,
cũng không thể ồn ào kể chuyện đó của Lục Giam ra, không khỏi vội la lên: “Hắn
thực sự không phải là người tốt, không tin đệ cứ đi hỏi Nhị ca. Đệ nghe ta đi,
chẳng lẽ ta muốn hại đệ sao?”

Mắt nhìn người của nam nhân cùng nữ nhân là hoàn toàn
khác nhau, Lục Luân cũng không để ở trong lòng, chỉ cho rằng Lâm Cẩn Dung rốt
cuộc có một mảnh hảo tâm, lớn như vậy cũng là lần đầu tiên nói xấu về người
khác với hắn, tất nhiên là có lý do của nàng, liền tiếp lời: “Được rồi, tẩu đã
nói như thế, ta về sau sẽ bớt lui tới với hắn là được.”

Lâm Cẩn Dung lúc này mới cảm thấy mỹ mãn buông rèm xe,
bắt đầu tính toán bước tiếp theo.

Trở lại Lục phủ, hai người từ biệt, Lâm Cẩn Dung đi
trước đến chỗ Lâm Ngọc Trân, rồi trở về phòng tu chỉnh một phen, sau đó gọi Anh
Đào cùng Song Toàn cùng đến chỗ Tụ Hiền các.

Lục lão ông đang ở trong viện cắt tỉa cúc lâu, cúc lâu
kim linh mặc dù hé tỏa ánh sáng ngọc, nhưng rốt cuộc đã là cuối mùa thu, nụ hoa
tươi mới càng ngày càng ít, phần lớn là tàn hoa cùng cành khô. Đại để là con
người già rồi, hắn cũng không nguyện ý nhìn thấy cảnh suy bại này, không khỏi
mỗi ngày đều cắt tỉa hoa tàn cành héo. Nghe nói Lâm Cẩn Dung đến đây, cũng
không dừng tay, chỉ bảo: “Dẫn thiếu phu nhân đến chỗ này.”

Lâm Cẩn Dung tiến lên hành lễ vấn an, thấy tay hắn cầm
cây kéo có chút run rẩy, không lưu loát lắm, liền nhân tiện nói: “Tổ phụ, để
tôn tức giúp một tay.”

Lục lão ông cũng không khách khí, đem cây kéo đặt vào
tay nàng, lơ đãng hỏi: “Nghe nói hôm nay con bảo Ngũ lang cùng đến cửa hàng?”

Lâm Cẩn Dung cắt bỏ một đóa hoa cúc khô héo giấu kín
phía sâu trong cành lá, cười nói: “Vâng, lại vừa mở hai gian mặt tiền cửa hàng,
cố ý đi qua nhìn xem.”

Lục lão ông rửa tay, thư thư phục phục ngồi xuống ghế
trúc ở một bên, híp mắt nói: “Định làm sinh ý gì?”

“Bán châu ngọc cùng lá trà. Con vốn muốn mở cửa hàng
vàng bạc, nề hà không có thợ thủ công giỏi.” Lâm Cẩn Dung cũng không giấu giếm
hắn, bình thản bằng phẳng đem ý nghĩ của mình nói cho hắn nghe.

Lục lão ông chỉ điểm nàng: “Cửa hàng vàng bạc, bên này
người nghèo nhiều lắm, có vẻ ít dùng, người mua được thì có bao nhiêu? Đơn giản
chỉ có thời điểm xuân thu hai mùa mua bạc nộp cống thì sinh ý mới tốt thôi,
nhưng sinh ý này không tốt lắm, thế nào cũng phải dựa vào người có năng lực lên
kinh mua bạc, trên đường đi cũng lo lắng bị trộm cướp. Cũng không giống như cửa
hàng hạt châu kiên định này, một năm bốn mùa đều có sinh ý, ngay cả người
nghèo, kết hôn cũng muốn mua chút châu ngọc, đãi khách cũng cần phải có lá
trà.”

“Tổ phụ nói phải.” Lâm Cẩn Dung có việc yêu cầu hắn,
tất nhiên hắn nói cái gì cũng đều tốt.

Lục lão ông lúc này mới trở lại chuyện chính: “Nói đi,
có chuyện gì?”

Lâm Cẩn Dung vội đáp: “Là chuyện của Ngũ đệ.”

Lục lão ông trong mắt hiện lên tinh quang, vuốt râu,
chậm rãi nói: “Hắn làm sao vậy?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Hôm nay ta nghe hắn nói, tổ phụ
không tính để hắn trở lại Thái Minh phủ, là muốn ở lại trong nhà đi theo Phạm
Đại quản sự để ý mọi việc.”

Lục lão ông cũng không trực tiếp trả lời nàng, cúi đầu
bưng chén trà bên cạnh, chậm rì rì uống một ngụm rồi nói: “Con thấy như thế
nào?”

Hắn mặc dù không nói rõ, cũng không có biểu lộ gì,
nhưng khiến Lâm Cẩn Dung có một cảm giác, rốt cuộc vẫn đề phòng nàng, dường như
nàng đến góp lời, là muốn ngăn trở, một lòng chỉ vì mưu tính của bản thân vậy.
Chung quy không phải là thân cốt nhục, nếu là Lục Giam, chỉ sợ hắn sẽ không tỏ
thái độ này. Lâm Cẩn Dung thầm thở dài một hơi, khuôn mặt tươi cười nói: “Như
vậy tốt lắm a. Ngũ đệ cùng ta ngày bé cũng là thường xuyên chơi đùa với nhau,
đối với phẩm hạnh của hắn cũng có vài phần hiểu biết, thật sự là quá mức đôn
hậu. Tổ phụ lo lắng thật sự chu đáo. Tương lai Mẫn Hành nếu thi đỗ nhận một
chức quan, trong nhà còn phải nhờ vào hắn chống đỡ.”

Lục lão ông cười cười: “Con hiểu được sự khổ tâm của
ta là tốt rồi.”

Lâm Cẩn Dung mặc mặc, nói: “Nhưng mà tổ phụ, tôn tức
nhìn Ngũ đệ dường như có tâm sự.”

Lục lão ông thản nhiên nói: “Ta biết. Hắn không phải
một lòng muốn khảo võ hoặc là sung quân sao? Ta quả quyết không đồng ý. Con chớ
khuyên ta nữa.” Triều đại trọng văn khinh võ, thường thường cùng mạc bắc bên
kia động võ, trong nhà cũng không phải không có cơm ăn, vì sao phải để con cháu
đi chịu đau khổ? Nếu không cẩn thận mà mất mạng thì phải làm sao bây giờ? Trong
vài tôn tử, trừ bỏ Lục Giam, người hắn hiểu rõ nhất chính là Lục Luân. Sao có
thể bỏ mặc được?

Lâm Cẩn Dung vội nhỏ giọng nói: “Tôn tức cũng không
phải là muốn khuyên người, tương phản, ý tưởng của tôn tức cũng giống người.
Trong nhà giàu có, không cần hắn phải đi khổ tranh, giờ phút này lại là thời
buổi rối loạn, nhu cầu cấp bách cần người hỗ trợ chống đỡ, không khỏi phải ủy
khuất hắn. Chỉ là sợ hắn còn trẻ dễ xúc động, cô phụ sự kỳ vọng của tổ phụ.”

Nàng có trực giác, Lục Luân nhất định sẽ bỏ trốn, hắn
cũng không phải là Lục Giam, biết nhẫn nhục chịu đựng, tận lực đem bản thân mài
mòn thành bộ dạng của người khác, đến cuối cùng không kham nổi gánh nặng, đã
quên chính mình nên có bộ dáng gì nữa. Lục Luân trong sự lỗ mãng mang theo cẩn
thận, trong sự săn sóc mang theo kiên quyết, yêu chính là yêu, hận chính là
hận, sẽ không dễ dàng khuất phục. Tuy rằng sau lưng phá hỏng chuyện Lục Luân
thật sự có lỗi, nhưng vì tương lai của hắn, nàng chỉ có thể làm như thế.

Lục lão ông ngẩng đầu lên, cùng Lâm Cẩn Dung hai mắt
tương giao, đều từ trong mắt nhau nhận ra ý tứ, ngầm hiểu. Lục lão ông lúc này
mới ha ha cười rộ lên: “Ta đã biết, hắn đã nhiều ngày không phải táo bạo, nhìn
cái gì cũng không thuận mắt sao? Đơn giản ta sẽ nhốt hắn ngay tại bên người, ta
sẽ trông chừng.”

Tảng đá trong lòng Lâm Cẩn Dung rơi xuống, mỉm cười
nói: “Con hổ ban đêm cũng sẽ ngủ gật, lúc này thỏ sẽ chạy trốn thật xa.”

Lục lão ông thực hưởng thụ, vươn một ngón tay chỉ
nàng, cười nói: “Nha đầu kia, đi đi, ta sẽ an bài thỏa đáng là được.”

Lâm Cẩn Dung vui vẻ thay Lục lão ông tu chỉnh cúc lâu
thật tốt, lại thỉnh giáo hắn nhiều chuyện về sinh ý, thỉnh thoảng lại hỏi hắn
nên chăm sóc hoa cúc thế nào, nịnh nọt không thể thiếu được. Mãi cho đến khi
sắc trời đã trễ, mới quỳ gối hành lễ, đi trở về.

Nàng chân trước mới vừa đi, Lục lão ông sau lưng đã
gọi quản sự tiến vào, tinh tế phân phó, không câu nệ sớm muộn thế nào, bên
người Lục Luân nhất định phải có nhân thủ, hắn muốn xuất môn, phải được sự đồng
ý của mình mới có thể đi. Nếu muốn chi dụng tiền bạc, phải lập tức đăng báo,
nói ngắn lại một câu, canh phòng nghiêm ngặt tử thủ. Như vậy còn chưa xong, giữ
người lại, còn phải giữ tâm, Lục lão ông lập tức đến Vinh Cảnh cư, cùng Lục lão
phu nhân thương lượng, có nên đem việc hôn nhân của Lục Luân định sẵn, sớm một
chút cưới hiền thê vào cửa, sinh một oa nhi, ổn định cuộc sống.

Lục Luân hoảng sợ phát hiện, sau khi hắn và Lâm Cẩn
Dung xuất môn một chuyến trở về, không khác gì bị giam lỏng, thời điểm đi theo
Lục lão ông cùng Phạm Bao học quản sự cũng không nhắc tới, những lúc khác đi
đến đâu đều tiền hô hậu ủng, ngay cả ngủ làm rớt đồ, Trường An đều phải chạy
vào xem là chuyện gì xảy ra; Muốn dùng tiền, trong phòng quản sự nha hoàn đều
phải hỏi đến hồi lâu, nếu hắn tức giận, những người đó liền khóc rống lên, cầu
hắn thông cảm bọn họ.

Hắn bức bối muốn chết, lại không thể nề hà, mỗ ngày cố
ý thử thăm dò Trường An, chạy đến Nguyệt lâu tránh né nửa ngày, đứng ở trên
Nguyệt lâu xem, chỉ thấy nhóm hạ nhân trong nhà giống như bầy ong vỡ tổ, nơi
nơi chạy loạn, nơi nơi kêu gọi, nơi nơi tìm kiếm. Hắn mới xem như hiểu được sự
quyết tâm của Lục lão ông.

Lúc này, Lục lão phu nhân thỉnh quan môi tới cửa,
quyết ý muốn thay hắn tuyển lựa nữ tử tài mạo song toàn để thuyên trụ hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui