Thế Hôn

Lâm Ngọc Trân đi ra Tụ Hiền các, cõi lòng đầy tức giận
bước nhanh đi phía trước. Phương ma ma và Phương Linh liếc nhau, bất đắc dĩ
đuổi theo nàng: “Phu nhân, trời tối, đi chậm một chút.” Những chuyện khác, cũng
là không dám khuyên nhiều.

Lâm Ngọc Trân không nghe, một hơi đi trở về trong
viện, lạnh lùng nói: “Chuẩn bị giấy bút cho ta.” Nàng vốn tính cùng Lục lão ông
thương lượng, nếu như vậy, nàng sẽ không thương lượng nữa, trực tiếp viết thư
gửi đi, để Lâm Cẩn Dung trước mang theo Nghị Lang trở về.

Gió càng ngày càng mạnh, cuốn tung bụi đất trên mặt
đường, không quan tâm đến những gì chung quanh. Bên đường cây hòe, cây du, cây
liễu rơi xuống một tầng bụi thật dày, người đi đường che đậy diện mạo, nhanh
chóng bước đi. Nhưng mà không khí ẩm ướt nặng nề như vậy, thậm chí không chờ
người chạy đến dưới mái hiên, trên bầu trời đen kịt đã bị tia chớp đâm thủng
một lỗ hổng, ngay sau đó, tiếng sấm nặng nề hỗn loạn rồi từng hạt mưa lớn nhỏ
như hạt đậu tương rơi xuống, gió lạnh cuốn mưa, thổi trúng người không thở nổi,
thầm nghĩ nhanh chóng tìm chỗ trú mưa.

Trong giây lát, trên mặt đường không thấy một bóng
người, trong thiên địa chỉ còn một mảnh trong suốt mênh mang mang theo cảm giác
mát lạnh.

Trong Phong Nhạc lâu vẫn như cũ là xa hoa truỵ lạc, ấm
áp an nhàn, Mai Bảo Thanh đứng ở trước cửa sổ trong nhã gian tầng 3 ở phía nam
cúi người xuống nhìn, trong sân dưới lầu có một gốc cây lựu bị mưa gió đánh cho
lạnh run, tàn hồng rơi xuống đầy đất, lại bắn tung tóe, thật sự là khổ sở không
nói nổi.

Lục Giam ngồi ở phía sau, bình tĩnh chờ hắn đáp lời.

Mai Bảo Thanh quay đầu: “Xem ra năm nay cây thạch lựu
này không kết được quả rồi. Thật đáng thương.”

Lục Giam lông mi giật giật, bày ra biểu tình bình thản
ôn nhã: “Cái này gọi là thiên không hề trắc phong vân, còn có mục tiêu đã định
ra (gió mây của trời không thể tính toán,
người sớm tối có phúc có họa).”

Mai Bảo Thanh nói: “Vốn là có thể tránh né, nếu nó là
của ta, ta trước tiên sẽ dựng một cái lều chống cho nó, làm sao e ngại mưa
gió?”

Lục Giam ánh mắt đột nhiên sáng lên, thanh âm lãnh
liệt mà sắc bén: “Thiên địa sinh vạn vật, chúa tể của nó chỉ có thể là thiên
địa mà thôi. Cho dù là may mắn tránh thoát một hồi mưa gió, ai biết được khi
nào thì không bị tia chớp bổ lấy?”

Đây là điểm mấu chốt. Lòng tự trọng của người này thật
đúng là mạnh mẽ. Mai Bảo Thanh ha ha cười, đi đến ngồi xuống đối diện với Lục
Giam thấp giọng nói: “Không cần nghĩ nhiều. Ta không có ý gì khác.”

Lục Giam thản nhiên nhìn hắn: “Huynh không nói nhiều,
ta đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều.”

Bên cạnh có một bình nước đặt trên tiểu hỏa lò Huệ Sơn
bốc lên khói nóng, Mai Bảo Thanh một tay xắn tay áo, một tay cầm bình, tao nhã
rót nước vào chén sứ men xanh trân quý của Việt Châu, mấy đóa hoa nhài sáng tỏ
cùng với lá trà xanh biếc cao thấp xoay tròn, mùi thơm phác mũi.

Mai Bảo Thanh trên mặt vài phần say mê, nhẹ nhàng hít
một hơi, đem trà đặt vào trước mặt Lục Giam, thấp giọng nói: “Thật không sai.
Ta thật sự là chán ghét trà bánh. Tuy là một cân Tiểu Long trà bánh chào giá
hai lượng hoàng kim, nhưng ở trong mắt ta thật sự không bằng loại này. Không
biết tôn phu nhân ngày thường pha trà thì yêu thích loại nào?”

Lục Giam hơi hơi nhíu mày, thập phần không muốn trả
lời câu hỏi của Mai Bảo Thanh, trong trường hợp đó, lời này của Mai Bảo Thanh
cũng không có gì mạo phạm, liền “Ân” một tiếng có lệ trôi qua.

Mai Bảo Thanh phảng phất giống như không chú ý tới câu
trả lời cho có lệ của hắn, tiếp tục nghiêm túc nói: “Ta ở Bình châu từng đi qua
trà tứ mà tôn phu nhân xây dựng, nghe nói nàng cực kỳ yêu thích pha trà, cũng
là cao thủ, nghĩ đến cũng sẽ đối với loại trà này cảm thấy hứng thú, có lẽ Mẫn
Hành đệ có thể nói cho nàng, để nàng thử một lần.”

“Ân.” Lục Giam lại có lệ một tiếng. Hắn rõ ràng là tới
cự tuyệt Mai Bảo Thanh – tuy rằng cách nói này thực uyển chuyển, nhưng cự tuyệt
chính là cự tuyệt. Mai Bảo Thanh nghe hắn nói xong, liền ghé vào phía trước cửa
sổ ngắm mưa, nhìn cây lựu dưới lầu, nói thạch lựu kia sẽ không kết được quả, rõ
ràng chính là uy hiếp hắn, hiện tại lại cùng hắn đàm luận về trà.

Mai Bảo Thanh nở nụ cười, trầm mặc uống một ngụm trà
trong tay, giương mắt nhìn mưa bụi trắng xóa ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Ta
mặc dù bất tài, nhưng năm gần đây thật sự là rất ít bị người ta cự tuyệt, cho
nên trong lòng có chút không thoải mái. Cự tuyệt, dù nói dễ nghe thế nào vẫn là
cự tuyệt. Đệ vẫn không thuận mắt ta.”

Lục Giam thấy hắn rốt cục nói đến chính đề, ngược lại
thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cười nói: “Ta cũng có thể nói là huynh khinh
thường ta trước mà?” Ngươi đối với ta thế nào, ta liền đối đãi với ngươi như
thế, có lẽ ta đánh không lại ngươi, thế lực không mạnh bằng ngươi, nhưng từ
trong tâm mà nói, ngươi không thuận mắt ta, ta đương nhiên cũng có thể khinh
thường ngươi.

Ngón tay của Mai Bảo Thanh nhẹ nhàng lướt qua hoa văn
khảm trai trên bàn, chậm rãi nở nụ cười: “Được, đệ nói thật sự đúng, ta trước
vốn không ôm tâm tư kết giao bằng hữu đến gặp đệ, đương nhiên không thể làm
bằng hữu với đệ, đó là đàm luận sinh ý. Như vậy, chúng ta kết giao bằng hữu
được không?”

Lục Giam nghiêm túc nói: “Vậy phải xem Minh Thẩm huynh
muốn kết giao là loại bằng hữu nào.”

Mai Bảo Thanh hỏi: “Có những loại bằng hữu nào?”

Lục Giam nói: “Hời hợt chi giao cũng có thể coi là
bằng hữu, thổ lộ tình cảm tri kỷ cũng có thể coi là bằng hữu. Mà cái gọi là
bằng hữu chân chính, không phải nói làm là có thể làm được.”

Mai Bảo Thanh giương mắt: “Giống như việc buôn bán
vậy, danh dự không phải đột nhiên được tạo dựng nên, mà là từng giọt từng giọt
chậm rãi tích lũy. Là ý tứ này chăng?”

“Đúng. Đột nhiên ta muốn cùng Minh Thẩm huynh trở
thành tri kỷ, Minh Thẩm huynh khẳng định không tin.” Lục Giam gật đầu mỉm cười,
hướng Mai Bảo Thanh nâng chén trà.

Mai Bảo Thanh nâng lên chén trà, cười nói: “Được rồi.”

Hai người đều không tiếp tục nghiên cứu và thảo luận
vấn đề này nữa, Lục Giam cũng không hỏi hắn sẽ xử lý chuyện Lục gia thế nào, theo
như Lục Giam dự đoán sẽ nhận được một câu trả lời khẳng định.

Mưa tầm tã dần dần hóa thành mưa nhỏ tí tách, mưa bụi
được ngọn đèn huy hoàng ngoài Phong Nhạc chiếu lòe lòe, giống như con nhện phun
tơ, bám người mà ẩm ướt. Lục Giam lôi kéo áo tơi trên người, khi đi qua cây
thạch lựu bị mưa gió tàn phá tàn hồng rơi đầy đất, cố ý nhìn lên phía đầu cành.
Trên đầu cành còn vài quả xanh, mơ hồ có thể nhận ra bộ dạng rất mạnh kiện, dù
xuất hiện vài cơn mưa gió nữa, chúng nó còn có thể phát triển lớn hơn nữa.

Lục Giam quay đầu lại nhìn nhã gian trên tầng 3 ở phía
nam, ngọn đèn như trước, Mai Bảo Thanh đứng ở nơi đó hướng hắn vẫy tay. Ngay cả
cách một tầng mưa bụi màn đêm hắn không thấy rõ thần sắc của Mai Bảo Thanh,
nhưng hắn nghĩ, thần sắc của Mai Bảo Thanh nhất định là cô thanh tịch mịch. Dựa
theo định nghĩa của Mai Bảo Thanh đối với nhân loại, người này đại khái không
có bằng hữu chân chính, chỉ có đồng bọn hợp tác, chỉ cần có lợi không cần quan
hệ. Dựa vào trực giác, hắn cảm thấy hắn hẳn là so với Mai Bảo Thanh may mắn hơn
hạnh phúc hơn.

Sớm có tiểu nhị ân cần dắt ngựa lại đây, Lục Giam xoay
người lên ngựa, phân phó Trường Thọ: “Đi thôi.”

Mưa bụi tinh tế rơi xuống trên lá cây sum suê của bồ
đào, lại tụ tập thành từng giọt lớn, lá cây bồ đào rốt cuộc chịu được không
được sức nặng này, liền “Xoạch” một tiếng rơi xuống, lọt vào cổ áo Lục Giam,
lạnh lẽo khiến hắn không thể khống chế mà rùng mình.

Hắn vươn tay lau đi hạt mưa ở cổ áo, giương mắt nhìn
về phía trước. Trong phòng Lâm Cẩn Dung lộ ra ngọn đèn ấm áp, chỉ liếc mắt một
cái, hắn liền thấy hàn khí trên người bớt đi không ít.

Hắn nhẹ nhàng vén mành lên, thấy Lâm Cẩn Dung ôm Nghị
Lang đứng ở phía trước cửa sổ ngắm mưa, đang cúi đầu cùng Nghị Lang nói chuyện:
“Cục cưng, đây là mưa a, trời mưa, con nghe xem, mưa rơi vào lá cây bồ đào……”
Biểu tình của nàng điềm tĩnh nhu hòa, ánh mắt ôn nhu như nước, Nghị Lang im
lặng nằm ở khuỷu tay nàng, chuyên chú nhìn nàng cười, không hề giữ lại đem
miệng trương đến mức lớn nhất, lộ ra hàm lợi nhỏ phấn hồng, ngẫu nhiên y y nha
nha đáp ứng một tiếng.

Lục Giam nhịn không được mỉm cười, luyến tiếc lên
tiếng phá vỡ cảnh tượng trước mắt, hắn cứ như vậy im lặng đứng ở trước cửa,
lẳng lặng nhìn mẫu tử hai người. Anh Đào cùng Đậu Nhi ở một bên hầu hạ nhìn
thấy hắn, đang muốn thốt ra tiếng, hắn liền nhẹ nhàng vẫy tay để các nàng lui
ra, từ đầu tới cuối, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi mẫu tử Lâm Cẩn Dung.

Trong phòng chỉ có mình, Lâm Cẩn Dung cho dù là có
chút mê mẩn, cũng rất nhanh phát hiện không đúng. Nàng quay đầu nhìn Lục Giam,
hướng hắn mỉm cười: “Chàng đã về rồi? Trên người không bị ướt chứ?” Sau đó đem
Nghị Lang ôm lấy đến đối mặt với hắn, ôn nhu nói: “Nghị Lang, phụ thân đã về
rồi.”

Lục Giam đi qua, cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghị
Lang bao hàm yêu thương hôn một cái, thuận tiện ở trên tay Lâm Cẩn Dung hôn
thêm một cái: “A Dung, về nhà nhìn thấy hai người thật tốt.”

Trên mặt của hắn có hàn khí, Nghị Lang không thích ứng
nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu, trốn vào trong lòng của Lâm Cẩn Dung.

“Dám chê ta?” Lục Giam nhịn không được, lại vang dội
hôn một cái trên mặt hắn, Nghị Lang có chút không kiên nhẫn, nhưng cũng không
mếu máo. Lâm Cẩn Dung buồn cười nói: “Trước thay quần áo đi, gột rửa rồi nói
sau.”

Lục Giam chú ý tới nàng mặc một thân lụa mới màu son
đỏ, thắt lưng cũng buộc chặt, trên môi còn thoa chút son, thật sự xinh đẹp.
Không khỏi giật mình không kịp nghĩ lại, tay cũng đã vòng ở thắt lưng của Lâm
Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Ta lúc này không muốn động đậy, làm sao bây giờ?”

Lâm Cẩn Dung khoan dung nói: “Vậy trước theo giúp ta
ngồi một lát.”

Lục Giam ôm mẫu tử hai người đi đến trước tháp, gắt
gao ngồi xuống cạnh Lâm Cẩn Dung, bắt tay vào trong ngực ủ ấm mới cầm tay nhỏ
bé của Nghị Lang, thấp giọng nói: “Tay nhỏ như vậy, không biết khi nào mới có
thể lớn lên a.”

Không biết khi nào mới có thể lớn lên. Lâm Cẩn Dung
trong nháy mắt thất thần, ngược lại cười nói: “Không phải đều nói hài tử rất
mau lớn sao? Rất nhanh khiến chàng chưa kịp phản ứng đấy chứ.”

“Thật không?” Lục Giam cùng nàng dựa sát vào nhau,
chậm rãi nói với nàng chuyện hôm nay: “Hắn trước tiên là nói ta không thuận mắt
hắn, có chút tức giận, nhưng sau lại nói muốn kết giao bằng hữu. Nhưng mà người
như vậy, không thể hoàn toàn tin tưởng.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Chàng không hỏi hắn, Bình châu bên
kia rốt cuộc tính thế nào sao?”

Lục Giam lắc đầu: “Không có. Dù sao rất nhanh có thể
nhìn ra.”

Lâm Cẩn Dung có chút tiếc nuối, cố gắng còn có phương
thức khác, nhưng nếu Lục Giam đã lựa chọn như vậy, liền theo hắn đi, tóm lại
như thế nào cũng không có khả năng bi thảm như kiếp trước. Nàng dùng thanh âm
nhu hòa thay đổi đề tài: “Hôm nay có người cầm thư và lễ vật đầy tháng cho Nghị
Lang của Ngô Tương đến. Thư đặt trên bàn học của chàng.”

Lục Giam vội hỏi: “Tặng cái gì vậy?”

Lâm Cẩn Dung cười: “Một chuỗi ngọc dây xích bát bảo.
Có thêm hai hộp trà ngon cho ta, hai hộp mực tốt cho chàng.”

Lục Giam xoa xoa cái trán, cười nói: “Hắn tay chân
thật nhanh nhẹn, ta còn nghĩ đến thư này thế nào cũng phải tháng sau mới có thể
nhận được đây.” Hoặc là, vĩnh viễn cũng không nhận được. Nhưng xem tình hình
lúc nào, dù thế nào cũng không giống như muốn tuyệt giao, hắn muốn đi xem trong
thư của Ngô Tương nói như thế nào, lại luyến tiếc rời khỏi Lâm Cẩn Dung cùng
Nghị Lang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui