Thế Hôn

Lâm Cẩn Dung từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, chỉ cảm
thấy toàn thân đau nhức giống như bị xe ngựa nghiền qua, hơi chút động đậy, là
có thể nghe thấy xương cốt và thắt lưng ca ca rung động. Hai tay và đùi lại bủn
rủn trầm trọng cơ hồ không nâng lên nổi. Nàng nhẹ nhàng thở ra, chăn bó sát người,
nửa mở mắt đánh giá tình hình trong phòng.

Trong phòng một mảnh hôn ám, nhiệt khí than đốt trộn
lẫn hỗn loạn với mùi hương bạch đàn, làm cho người ta đang mệt mỏi được thả
lỏng. Lục lão phu nhân nửa nằm trên tháp, trong tay nắm một chuỗi lần tràng hạt,
cúi mắt thấp giọng tụng kinh cơ hồ không thể nghe thấy. Tố Tâm và Sa ma ma
khoanh tay đứng ở một bên, cúi mắt, một bộ dạng buồn ngủ.

Lâm Cẩn Dung đứng dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi đến đứng
lại bên cạnh Sa ma ma, thấp giọng nói: “Ma ma, giờ nào rồi? Sao lão thái thái
tỉnh dậy cũng không bảo ta một tiếng?”

Sa ma ma nhỏ giọng nói: “Đã là giờ dậu. Lão thái thái
nói người vất vả, không cần gọi người dậy. Đói bụng không? Nhiều người bận rộn,
hiện tại đầu bếp không thể đưa cơm đến đúng hạn, đều là truyền lời thì sẽ đưa
tới. Ẩm thực của lão thái thái do phòng bếp nhỏ trong viện nấu, bà đã dùng
xong, có để phần cho người, lão nô sai người đưa tới đây?”

Lâm Cẩn Dung thấy bộ dạng này của Lục lão phu nhân,
đại để là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dừng lại, nhân tiện nói: “Ta đến
sương phòng phía đông ăn.”

Sa ma ma liền sai người an bài cơm canh cho Lâm Cẩn
Dung. Lâm Cẩn Dung lại thoáng đứng đó một lúc lâu, im lặng đối với Lục lão phu
nhân thi lễ, rồi rời đi.

Nghị Lang chưa tỉnh, Phan thị cùng Đậu Nhi ngồi bên
nôi bóc hạt dẻ, Song Phúc cùng Song Toàn, Anh Đào không thấy một đâu. Lâm Cẩn
Dung thuận tay lấy ra một viên hạt dẻ trong bát cho vào miệng: “Là muốn làm
bánh hạt dẻ sao?”

Đậu Nhi nói: “Nô tỳ nhìn bộ dáng này, cơm canh không
thể chu đáo, không biết chừng nào thì lại có khách tới, đầu bếp cũng không nấu
ra món gì ngon. May mà Vinh Cảnh cư có phòng bếp nhỏ, vừa vặn tự mình động thủ
làm chút điểm tâm mới mẻ, thiếu phu nhân không câu nệ là tốt rồi. Nếu bận việc
thì đói bụng có thể có thứ lót dạ.”

“Đậu Nhi luôn là người cẩn thận nhất.” Lâm Cẩn Dung
tán thưởng nàng một câu, hỏi qua việc ăn nghỉ của Nghị Lang hôm nay. Lại hỏi:
“Anh Đào cùng Song Toàn chạy đi đâu rồi?”

Đậu Nhi nói: “Đến viện chúng ta sửa sang lại hành lý
mang về từ trong kinh, Anh Đào nói, có chút vật phẩm quý trọng phải nhanh thu
xếp cất kỹ. Quà tặng đưa đến các phủ cũng phải thu thập xong.” Cũng là Anh Đào
nghe xong Lâm Cẩn Dung nói với Đào thị về việc hành lý chưa thu dọn, liền thừa
dịp lúc này đi làm việc.

Xem một đám các nàng làm việc đều thập phần cẩn thận
có trật tự, Lâm Cẩn Dung thực kiên định: “Tốt lắm. Gian ngoài tin tức thế nào?
Phương Trúc cùng Xuân Nha không sai người vào báo tin sao?” Nàng tính toán.
Người ở nhà cũ Lục gia hẳn cũng nên tới rồi.

Đậu Nhi nói: “Lúc trước Xuân Nha tỷ tỷ tiến vào, nói
là Đại phu nhân giữ các phu nhân thân gia dùng cơm chiều, gian ngoài cũng bố
trí xong rồi.”

“Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ đưa cơm cho người.” Hoàn
Nhi cầm theo thực hộp tiến vào, tay chân lưu loát dọn ra, cung kính thỉnh Lâm
Cẩn Dung đi qua dùng cơm. Tuy rằng tất cả đều là thức ăn chay, nhưng nấu tinh
xảo chỉnh tề. Lâm Cẩn Dung bỏ tâm tư xuống ăn cho no bụng, đem đồ ăn còn lại
thưởng cho Phan thị và Đậu Nhi, thưởng cho Hoàn Nhi một ít tiền, bảo nàng gọi
Anh Đào trở về đây.

Đến khi rửa tay trở lại trong phòng Lục lão phu nhân,
Lục lão phu nhân còn đang nhắm mắt tụng kinh, Lâm Cẩn Dung liền tìm cái ghế
ngồi xuống, bồi ở một bên. Sắc trời càng ngày càng tối, nhũ mẫu đốt đèn dọc
theo hành lang dài, trong từng đèn lồng trắng bừng sáng ngọn lửa, đem toàn bộ
tố sắc trong phòng chiếu một mảnh thanh bần.

Anh Đào cước bộ nhẹ nhàng đi vào. Dán bên lỗ tai Lâm
Cẩn Dung thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, nhóm tộc lão trong dòng họ đều đến
đông đủ rồi, Đại phu nhân thỉnh người đi ra ngoài.”

Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Lục lão phu nhân, Lục lão
phu nhân lúc trước chỉ đang cúi mắt lúc này đã hoàn toàn nhắm lại. Thanh âm
tụng kinh thấp đến nỗi cơ hồ nghe không thấy, da thịt lỏng lẻo cùng khóe môi rũ
xuống thoạt nhìn sầu khổ vô hạn. Lâm Cẩn Dung không biết Lục lão phu nhân đối
với chuyện xảy ra ở gian ngoài biết được bao nhiêu, nhưng giờ phút này nhìn Lục
lão phu nhân thật sự đáng thương, nàng có chút không đành lòng tiến lên quấy
rầy, lại cuối cùng cố lấy dũng khí tiến lên hành lễ: “Tổ mẫu……”

Lục lão phu nhân trong tay lần tràng hạt xoay chuyển
bay nhanh, mở to mắt yên lặng nhìn nàng, khẽ thở dài một cái: “Đi đi!”

“Tôn tức sẽ nhanh chóng trở về làm bạn với tổ mẫu.”
Lâm Cẩn Dung vốn định nói cho bà biết mình đi làm cái gì, phút cuối cùng lại
sửa lại chủ ý, quỳ gối hành lễ lui ra.

Lục lão phu nhân nhìn theo bóng dáng nàng, trong mắt
hiện lên một tia đau khổ, nhắm mắt tiếp tục tụng kinh.

Lâm Cẩn Dung một đường bước vào, không khí vừa lạnh
vừa vắng vẻ, tảng đá bên đường cùng hành lang dài nơi nơi đều là vũng nước, đèn
lồng màu trắng theo gió lay động, xa xa truyền đến tiếng hòa thượng siêu độ
tụng kinh cùng tiếng người ồn ào, vừa lạnh lùng lại náo nhiệt.

Lâm Cẩn Dung đi tới bên ngoài chính đường, vừa mới
bước lên thềm như ý, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ô ô nức nở của
Lục Kiến Trung, thỉnh thoảng còn nói mấy câu, ngữ khí đau khổ, phi thường hợp
với tình hình. Hắn nơi đó mới khóc xong, Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị cũng bắt đầu
khóc, ngay sau đó, Lục Kiến Lập và đám người Lục Kinh cũng bắt đầu khóc, một
mảnh vang vang.

Lâm Cẩn Dung vào chính đường, thấy bên trong đèn đuốc
sáng trưng, bốn tộc lão nổi tiếng nhất Lục thị theo thứ tự ngồi đó, đang khổ sở
khuyên nhủ đám người Lục Kiến Trung. Lã thị đã ở đó, cong vẹo tựa vào trên
người Tố Cẩm, một bộ thể nhược nhiều bệnh, đau khổ chống đỡ, Lục Kinh, Khang
Thị, Nguyên Lang, Hạo Lang tất cả đều đang khóc lóc, vì thế nàng cũng làm mặt
khóc tang, trầm mặc không lên tiếng đi đến đứng giữa Lã thị cùng Khang Thị. Vừa
mới đứng lại, Lục Kinh quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, Lâm Cẩn Dung chỉ
làm như không phát hiện.

Khó khăn lắm tiếng khóc mới ngừng lại, Lâm Ngọc Trân
lau lệ nói: “Lão Tam, phụ thân đêm qua đã công đạo đệ thế nào? Thừa dịp tộc lão
trong dòng họ đều ở đây, đệ nói ra tâm nguyện của người đi.”

Trong phòng có chút im lặng.

Dưới ánh nến, trên mặt mọi người lúc sáng lúc tối.

Lâm Cẩn Dung nhìn xem rõ ràng, vài vị tộc lão ngồi ở
phía trên đều là một bộ đoan nghiêm ngay ngắn, chí công vô tư. Phu thê Lục Kiến
Trung đều là cúi mắt, không thấy rõ thần sắc, Lâm Ngọc Trân trong mắt lóe ánh
sáng, Lục Kiến Lập lông mày nhíu lại, nửa do dự nửa ưu thương, Đồ thị có chút
bất an, dùng sức vò khăn tay. Những người khác đều dựng thẳng lỗ tai.

Vị cầm đầu kia bối phận so với Lục lão ông còn cao
hơn, Lục Giam phải gọi là lão tổ công vừa khụ một tiếng, run rẩy nói: “Lão Tam,
nơi này cũng không có người ngoài, con cứ yên tâm nói ra.”

Lục Kiến Lập lúc này mới từ trong lòng lấy ra lá thư,
trần thuật sự việc rõ ràng, hai tay đưa qua cho lão tổ công: “Thúc tổ phụ.
Thỉnh vài vị tôn lão nghiệm chứng, dấu niêm phong này còn nguyên hay không, chữ
viết trên đó có phải là của phụ thân con hay không?”

Lão tổ công tiếp nhận. Mị mắt soi dưới ánh nến, cũng
không lập tức trả lời, đưa cho người bên trái mà Lục Giam phải gọi là tổ bá
phụ. Tên là tộc lão Lục Trùng: “Đại chất nhi, con xem có phải hay không?”

Lục Trùng cũng là nhìn trái ngó phải, chậm chạp không
nói, mặt khác một bên hai tộc lão bối phận thấp hơn vẫn chờ hai người đưa qua,
nhưng không chờ nổi, trong đó một người Lục Giam gọi là Tam thúc tổ, tên là Lục
Lăng còn có chút mất hứng, nói: “Đến tột cùng có phải hay không, liếc mắt một
cái có thể nhìn ra được mà. Nếu ánh mắt của hai người không tốt. Đưa đây cho ta
xem!”

Một người khác Lục Giam gọi là Đại bá phụ, tên Lục
Tiêu lại tiếp lời: “Vốn là viết hai phần, thỉnh thúc phụ cùng Đại ca mở tráp
ra, lấy ra để đối chiếu liền hiểu ngay.”

Lâm Cẩn Dung thấy thế không khỏi thầm nghĩ, hóa ra bốn
người này cũng không phải bền chắc như thép, chẳng qua lão tổ công bởi vì bối phận
cao, lớn tuổi nhất, ngày thường được tôn trọng, nói chuyện cực kỳ có phân
lượng; Lục Trùng kia trong nhà thịnh vượng nhất, nhất hô bá ứng. Cho nên hai
người này ở trong tộc ngày thường luôn được yêu thích nhất. Ngay cả Lục lão
ông, cũng là chủ yếu đem tráp giao cho hai người quản, hai người khác chỉ được
chứng kiến.

Chỉ thấy lão tổ công bất mãn trừng mắt nhìn Lục Lăng
cũng Lục Tiêu một cái, cũng không lập tức tỏ rõ thái độ. Chỉ hỏi Lục Kiến Trung
cùng Lục Kiến Lập: “Mẫu thân các con đâu? Sao không thỉnh nàng ra nghe?”

Lục Kiến Trung lập tức lại chảy lệ, đấm ngực dậm chân:
“Gia mẫu bi thống quá độ, làm sao có thể ra ngoài? Ta nói trì hoãn một chút,
chờ lão nhân gia người đỡ hơn, Đại ca và các chất nhi ở bên ngoài về rồi nói
sau, nhưng mà……” Nói đến đây, hắn lại ngừng lời, chỉ dùng sức lau lệ. Dù sao
chính là, ý tứ của hắn là muốn cho mọi người thấy Đại phòng và Tam phòng không
cố kỵ lão nhân, trong lúc khẩn cấp lại muốn chiếm riêng tài sản.

Lâm Ngọc Trân khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Lục Kiến Lập trắng bệch nghiêm mặt nói: “Ta chỉ là
chiếu theo di ngôn của phụ thân mà làm việc thôi. Còn thỉnh các vị trưởng bối
thành toàn cho mảnh hiếu tâm của ta.” Nói xong cúi đầu thật sâu.

Lâm Ngọc Trân cũng tiến lên thi lễ, lau lệ cất cao
giọng nói: “Thúc tổ phụ, công công của ta đi vội vàng, rất nhiều lời chưa kịp
nói với chúng ta. Chúng ta làm thiếp bối tất nhiên là phải làm cho thật tốt
tang sự này, nhưng mà công công lại có an bài khác, chúng ta không biết căn do,
nếu làm trái nguyện vọng của lão nhân gia người, vậy cũng không phải là đại bất
hiếu sao? Sao có thể khiến người an tâm! Dù thế nào cũng không khỏi khiến lão
nhân gia thất vọng?”

Lão tổ công ánh mắt lóe ra, do dự cùng Lục Trùng nhìn
nhau một cái, lại nhìn nhìn Lục Kiến Trung, ân vài tiếng.

Lâm Ngọc Trân phiền chán chi cực, nói: “Đa tạ vài vị
trưởng bối thay lão thái gia nhà ta bảo quản này nọ. Không biết thư kia là nằm
trong tay vị nào?” Ngụ ý, bọn họ bất quá là giúp đỡ quản lý một chút mà thôi,
nào có đạo lý chủ nhân muốn còn luyến tiếc lấy ra?

Lục Kiến Lập đột nhiên thay đổi, tiến lên đoạt lại lá
thư trong tay Lục Trùng, ngạnh cổ nói: “Xem như vậy, thúc tổ phụ cùng Đại bá là
không tin ta. Vậy để ta mở lá thư này ra, đến tột cùng có phải bút tích của gia
phụ hay không, mọi người vừa thấy, vừa nghe liền biết thôi.” Nói xong quả thực
muốn xé thư.

Lục Trùng vội hỏi: “Tam chất nhi, con tức giận cái gì
vậy?Ta khi nào thì nói là không tin con đâu?”

Lục Kiến Lập nổi giận đùng đùng nói: “Các người là
trưởng bối đức cao vọng trọng, đúng hay không đúng, chỉ cần một câu nói, thái
độ như vậy, cũng không phải là không tin ta sao?”

Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước khuyên nhủ: “Tam thúc
phụ, người bớt giận, vài vị trưởng bối cũng là thận trọng, là vì mọi người suy
nghĩ.”

Lão tổ công hộc hộc hai tiếng, nói: “Nhìn xem, ta bất
quá là sợ các ngươi thương tâm, muốn chờ các ngươi xong việc rồi nói sau, hiện
tại biến thành ta không phải, chẳng lẽ ta có thể đứng giữa mưu lợi sao? Quên
đi, không cùng nhóm tiểu bối các ngươi so đo. Đại chất nhi, con lấy ra đi.”

Lục Trùng vung tay lên, một gã sai vặt cầm một hộp gỗ
hoàng lê dài tầm 5 tấc có dùng khóa đồng tiến đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui