Thế Hôn

Lâm Ngọc Trân hàn huyên vài câu, rồi nói: “Vân nhi từ
nhỏ sinh trưởng ở Giang Nam, ở Bình Châu trừ bỏ các tiểu thư tỷ muội một vài
phủ cũng không quen biết ai, ta tính ở nhà tổ chức ấm lô hội (thường tổ chức vào
mùa đông), thỉnh nhóm phu nhân tiểu thư các nhà ở Bình Châu xem
diễn chơi đùa. Tam tẩu cũng bảo Tứ tiểu thư qua chơi, nàng không còn nhỏ nữa,
cũng không nên nhốt trong nhà.”

Bản thân những người kiêu ngạo, thường không thích
những người cũng kiêu ngạo như mình, nhưng đồng thời cũng xem thường hạng người
khom lưng uốn gối, chỉ biết a dua nịnh hót. Lâm Ngọc Trân đúng là người như
vậy, nàng không thích Đào thị kiêu ngạo, vì vậy cũng không thích cặp song sinh
kiêu hoành, Lâm Ngũ tiểu thư thì sao, nhìn qua có vẻ rất tốt, nhưng luôn cảm
thấy ánh mắt mơ hồ lóe ra suy nghĩ, lại thích a dua nịnh hót, có chút không
thích hợp. Nhưng Lâm Cẩn Dung, thuần hiếu im lặng, dung mạo lại đẹp, phụ thân
mẫu thân cũng không phải người cường thế gian trá. Đào thị càng không để Lâm
Cẩn Dung đến làm khách nhà nàng, nàng càng muốn Lâm Cẩn Dung đi.

Đào thị trầm ngâm một lát, cuối cùng đáp ứng: “Nàng có
chút thẹn thùng, để Tam tỷ nàng đi cùng vậy.” Sau đó cũng không nói nửa chữ.

Tất cả mọi người đều nhận ra Đào thị không thích các
nàng đến thăm, bởi vậy chỉ ngồi một lát rồi cáo từ rời đi. Lâm Cẩn Dung chạy
tới nũng nịu với Đào thị: “Các muội muội tính tình đều trẻ con thích đùa giỡn,
con không muốn ở cùng các nàng, chỉ muốn ở cạnh nương.”

Đào thị có quyết định của chính mình: “Con luôn theo
ta canh giữ ở trong phòng, giấu mặt không ra ngoài, cũng giống như trường hợp
của Bát tiểu thư, là muốn để người bên ngoài không biết Lâm gia còn có một Tứ
tiểu thư hay sao, sao lại không đi? Ta biết con sợ người lạ, gọi tỷ tỷ đi cùng
con, sẽ không có trở ngại gì nữa.”

Lâm Cẩn Âm đã ở một bên phụ họa: “Muội nên xuất môn
nhiều một chút, không thể tuổi còn nhỏ mà đã trầm tĩnh quái gở như thế, thật
không tốt.”

Lâm Cẩn Dung đầy bụng ưu tư không thể thổ lộ, thở dài,
lại được cả phòng tán dương: “Tứ tiểu thư thật sự là hiếu thuận……”

Đào thị nói: “Nàng nếu thật sự hiếu thuận thì phải
nghe lời ta.”

Lâm Cẩn Dung khóc không ra nước mắt.

Sắc trời mù mịt, Lâm Cẩn Dung đã mở mắt tỉnh dậy. Nàng
mẫn cảm nhận thấy hôm nay thập phần rét lạnh, ngay cả tròng mắt so với ngày
thường cũng thấy buốt lạnh hơn, chăn kề mũi cũng có chút ẩm ướt. Nàng nhẹ nhàng
ngồi dậy, choàng áo khoác màu xanh lá mạ ở bên gối vào, tựa vào đầu giường nhìn
chậu than đã dập tắt mà ngẩn người.

Năm ấy, Lâm Ngọc Trân cũng mở ấm lô hội. Trải qua tỉ
mỉ an bài, Lục Vân trước mặt mọi người biểu diễn tuyệt kỹ pha trà, gây náo
động, ở Bình Châu trở thành một trong những thục nữ thành tựu danh môn hàng
đầu. Bắt đầu mùa đông đã lâu, Lâm gia thỉnh vài khách nhân, nàng còn tưởng rằng
đã bỏ qua, ai ngờ vẫn diễn ra.

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Quế Viên cùng Lệ Chi một
người bưng chậu nước, một người cầm chậu than, tiến vào nói: “Hôm nay trời rất
lạnh, âm u, lúc này còn chưa sáng, sợ là tuyết sắp rơi. Tiểu thư hôm nay đến
làm khách nhà Cô phu nhân, cần phải ăn mặc trang điểm một chút.”

Lâm Cẩn Dung chui vào ổ chăn, chỉ ló mặt ra nói: “Ta
không thoải mái.”

“Chỗ nào không thoải mái?” Lệ Chi vôi buông chậu than,
tiến lên sờ trán của nàng, Quế Viên thì rót một chén nước ấm tới: “Không phải
bị cảm lạnh chứ?”

Lâm Cẩn Dung nhắm mắt lại không nói lời nào.

“Tiểu thư!” Quế ma ma tiến vào, cười nói: “Cữu lão gia(Cữu lão gia họ Đào
nhưng vì gọi theo xưng hô là cữu phụ (cậu) nên gọi là cữu lão gia, cũng giống
như Cô phu nhân) cùng
biểu thiếu gia tới rồi! Mang theo một xe ngựa, vừa mới tiến vào cửa. Nói là vào
dịp đông chí trong nhà có việc, không thể tới tặng lễ ân cần thăm hỏi, cho nên
trước tiên đến vấn an.” Phong tục của Triều Đại, sau khi đính hôn, mỗi khi có
lễ tiết, nhà trai đều phải hướng nhà gái tặng lễ ân cần thăm hỏi.

Lâm Cẩn Dung lập tức xoay người ngồi dậy, hai mắt tỏa
sáng: “Thật sự?!” Tới sớm không bằng lúc này, cữu phụ tới rất đúng lúc.

Quế ma ma cười: “Lừa người làm chi? Hai người còn mang
đến một lão đại phu họ Thủy, được tôn là thánh thủ đứng đầu ở Thanh châu, ra
giá cao mời đến xem bệnh cho phu nhân, A di đà Phật, chỉ mong phu nhân sớm hồi
phục.”

Rốt cuộc là cốt nhục nhà mình, so với người ngoài vẫn
chu đáo săn sóc hơn. Lâm Cẩn Dung nhanh chóng đứng lên, giơ tay giơ chân để các
nha hoàn mặc quần áo rửa mặt, rồi vội vã chạy tới thỉnh an lão thái thái.

Vừa tới Lâm Cẩn Âm đã ở đó, hai tỷ muội nói hai ba câu
thuyết minh ý đồ đến, Lâm lão thái thái cúi mắt chậm rãi nhấp một ngụm trà, rồi
nói: “Cữu phụ của các con hiếm khi đến một chuyến này, cốt nhục chí thân, nên
đoàn tụ với nhau. Nhưng trước đây các con đã đáp ứng với cô cô, đột nhiên lại
không đi, sẽ mang tiếng thất tín…… Như vậy đi, Tam nha đầu có thể không đi, Tứ
nha đầu trước hết hành lễ với cữu phụ, sau đó đến nhà của cô cô, chắc rằng cữu
phụ của con cũng sẽ không chỉ ở lại có một ngày.”

Lâm Cẩn Dung nghe vậy, vội nháy mắt với Lâm Cẩn Âm, ý
bảo nàng giúp mình nói vài câu, Lâm Cẩn Âm lại chỉ cười.

Thấy Lâm Ngũ tiểu thư, cặp song sinh đều ở đây, Lâm
lão thái thái liền nói: “Lần này là cô cô cố ý chuẩn bị cho Vân biểu mội của
các con, các con nhớ lấy cần phải khiêm tốn thủ lễ.” Lời này trọng điểm muốn
nói với cặp song sinh, chính là không được trở nên nổi bật so với gia chủ.

Các tiểu thư đều cười đáp ứng, Lâm Cẩn Dung cúi mắt
nhìn mũi hài, thầm nghĩ, khiến người vui mừng không dễ dàng, khiến người phiền
chán còn khó khăn hay sao? Đây chính là các ngươi bức ta a.

Hai tỷ muội bước vào sân viện của Đào thị, đúng lúc
thấy Đào thị đang được đám người Cung ma ma, Xuân Nha trợ giúp trang điểm cho
nàng thêm khí sắc. Lâm Cẩn Dung tiến lên ôm cánh tay mẫu thân, đỏ đôi mắt nói:
“Con không muốn đi, nhà của cô cô thì gần, mà cữu phụ thì đã lâu chưa được
gặp.” Nếu tính từ thời điểm của kiếp trước, chắc chắn đã rất nhiều năm nàng
chưa được gặp Đào Thuấn Khâm.

Đào thị bật cười: “Nha đầu này, cũng không phải lập
tức đến nhà cô cô. Trước hành lễ với cữu phụ rồi đi, có gì phải vội vàng?” Lại
dỗ dành Lâm Cẩn Dung: “A Dung, không thể luôn trốn tránh ở trong nhà nha. Như
vậy không tốt.”

Chợt nghe thanh âm lãnh đạm của Cung ma ma: “Nô tỳ
thỉnh an Tam lão gia.” Ngay sau đó, Lâm Tam lão gia mặc một kiện miên bào màu
xanh nhạt, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt cười mỉa, cầm cây quạt phe phẩy bộ
dạng phong lưu ở cửa ngó đầu vào nói: “Các ngươi đều ở đây?”

Chính là Lâm lão thái gia ra lệnh hắn đến hòa hảo với
Đào thị, cần phải để Đào Đại cữu nhìn thấy phu thê hai người hòa thuận, để
người của Đào gia bớt lo lắng. Lâm Tam lão gia mặc dù đã sớm phiền chán Đào thị
hay làm ầm ĩ, nhưng cũng không dám không đến.

Đào thị vẻ mặt lập tức trầm xuống, trong mắt nhanh
chóng uẩn khởi một tầng lửa giận. Lâm Cẩn Âm cùng Lâm Cẩn Dung tất nhiên biết
được Lâm Tam lão gia tới làm gì, thi lễ xong liền đứng sang một bên.

Lâm Tam lão gia nhìn bộ dáng của Đào thị, có chút
hoảng hốt, lại có chút phiền chán, chỉ sợ nàng nổi điên, vội giả vờ giáo huấn
nữ nhi: “Cữu phụ của các con cùng Đại biểu ca đến, không bao lâu sẽ tiến vào,
nhớ rõ phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, đừng để cho người khác chê cười, nói
Lâm gia nữ nhi không có quy củ. Các con nên nói cái gì, nên làm cái gì, đều đã
biết rồi chứ?”

Lâm Cẩn Âm cùng Lâm Cẩn Dung trong lòng biết hắn muốn
bảo hai tỷ muội giúp đỡ khuyên nhủ Đào thị đừng nói ra chân tướng ở trước mặt
Đào Thuấn Khâm, nói rằng hắn có lỗi. Trong lòng hèn mọn không thôi, lười trả
lời hắn, chỉ cúi đầu không nói.

Nữ nhi kháng cự lời nói của mình, Lâm Tam lão gia nhíu
mày, đang vắt óc suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể nói ra mà không tổn hại
đến thể diện, thì chợt nghe Đào thị ở một bên cười lạnh: “Không biết xấu hổ! Có
bản lĩnh làm thì đừng sợ hãi! Lúc này còn giả vờ sĩ diện trước mặt nữ nhi. Nếu
là ta, xấu hổ cùng mắc cỡ đến chết, không bằng đâm đầu vào vách tường chết cho
sạch sẽ.”

Lâm Tam lão gia giận dữ. Nữ nhân này điên rồi, trước
mặt nữ nhi nguyền rủa hắn, trong thế gian này còn có phụ nhân nào ác độc như
thế này nữa không đây! Lập tức liền ác thanh ác khí nói: “Đào Thái Linh! Hiền
lương thục đức, ngươi nhìn xem ngươi có chỗ nào giống? Ngươi đừng cho rằng cả
đời ta thiếu nợ ngươi, muốn ta nhường nhịn ngươi cả đời. Chẳng lẽ ngươi còn
muốn gọi ca ca cùng chất nhi của ngươi đến đánh ta sao? Đến nha! Gọi bọn họ tới
nha! Ta nếu sợ hãi, liền đem chữ Lâm của ta viết ngược lại!”

Đào thị thân mình không tốt, không thể vận động mạnh,
liền liếc mắt lạnh giọng châm chọc: “Lâm Tam lão gia học thức thật cao thâm,
chữ Lâm kia viết ngược lại còn không phải vẫn là chữ Lâm sao? Hay là, Lâm Tam
lão gia có học vấn có biện giải khác? Thiếp thân nguyện nghe cho rõ ràng.”

Lâm Cẩn Âm, Lâm Cẩn Dung một người kéo lấy phụ thân,
một người đỡ lấy mẫu thân, khuyên nhủ: “Đều nói bớt một câu đi.”

Lâm Tam lão gia lại không nghe, mất mặt nói: “Điêu phụ
này! Cũng không sợ dạy hỏng nữ nhi sao!”

Đào thị trả lời: “Ngu phu như ngươi! Cũng không sợ bại
hoại môn phong sao!”

“Xì!” Có người ở bên ngoài nhịn không được cúi đầu nở
nụ cười một tiếng. Tiếp theo Cung ma ma gương mặt cứng ngắc đem Lâm Tứ thiếu
gia Lâm Phàm Chi của Nhị phòng tiến vào.

Ở trước mặt nữ nhi và chất bị mất thể diện, Lâm Tam
lão gia nhất thời vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, càng hận Đào thị không giữ mặt mũi
cho hắn, liền phẩy tay áo bỏ đi.

Lâm Phàm Chi chịu đựng ý cười đối với phu thê Đào thị
vái chào thật dài, lớn tiếng nói: “Tiểu chất thỉnh an Tam thúc, Tam thẩm nương.
Đại bá phụ bảo ta tới nói với hai vị trưởng bối một tiếng, hắn sẽ dẫn Đào gia
cùng Thủy lão tiên sinh vào đây.”

“Làm phiền Tứ ca chạy một chuyến này, huynh còn có
việc, không trì hoãn huynh.” Lâm Cẩn Dung không hề có cảm tình với Tứ đường
huynh vui chơi với nha hoàn, lại thờ ơ nhìn nha hoàn bị mẫu thân dùng một chén
dược phá thai, rồi thanh thản ổn định chờ cưới thê vào cửa. Nghe hắn chê cười
phu thê Lâm Tam lão gia cãi nhau lại không thoải mái, lập tức nói ra ý đuổi
người. Lâm Tam lão gia đúng là đáng chê cười, nhưng không phải ai cũng đều có
thể ở trước mặt nàng mà chê cười nhà họ.

Lâm Phàm Chi vốn muốn cùng hai đường tỷ muội nói
chuyện, nghe vậy ngẩn ra, lại nhìn Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm trên mặt ẩn ẩn
xấu hổ và giận dữ, lập tức hiểu được, hư hư lấy lệ một câu, rồi nhanh bỏ của
chạy lấy người.

Nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm nói chuyện,
Lâm Tam lão gia mới thu liễm thần sắc khó chịu trên gương mặt, cười tủm tỉm đi
ra cửa nghênh đón đám người Đào Thuấn Khâm. Đào thị nằm lại trên giường, Lâm
Cẩn Âm giúp nàng buông màn gấm, lôi kéo Lâm Cẩn Dung đến sau bình phong. Hai tỷ
muội theo khe hở của bình phong rình coi, thấy Thủy lão tiên sinh râu tóc bạc
trắng, khuôn mặt thanh quắc, biểu tình trầm tĩnh, khiến người ta cảm thấy yên
tâm, không khỏi đầy cõi lòng chờ mong.

Thủy lão tiên sinh bắt mạch trái rồi đổi sang mạch
phải, lại thỉnh nhấc màn lên để hắn nhìn sắc mặt cùng đầu lưỡi của Đào thị, sau
đó vuốt râu trầm ngâm không nói gì. Lâm Tam lão gia vẫn bồi ở một bên vội hỏi:
“Tiên sinh? Bệnh của nội tức thế nào?”

Thủy lão tiên sinh nói: “Đi ra ngoài rồi nói.”

Ra gian phòng dùng trà bên ngoài, có Lâm Đại lão gia
và Đào Thuấn Khâm cùng hỏi thăm. Lâm Cẩn Dung nghe thấy hắn nói một tràng bí
hiểm, sau đó tổng kết một câu, Đào thị bị bệnh không nhẹ, phải tĩnh dưỡng, tâm
tình thoải mái, không thể bị kích thích, không thể mệt nhọc lo lắng, sau đó
liền mài mực trải giấy.

Không bao lâu, nghe thấy Lâm Tam lão gia cao giọng gọi
người đi bốc thuốc, sau đó lại là Lâm Đại lão gia bồi Thủy lão tiên sinh đi ra
ngoài. Thấy không có người ngoài, Đào thị cúi đầu ho khan một tiếng: “Thỉnh Cữu
lão gia tiến vào gặp mặt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui