The Khải Huyền

Con cá sấu cứ ì à ì oa lượn tợi lượn lui rồi thò cái mõm dài ngoằn đầy răng lợi của nó vào chỗ miệng cống đớp lấy đớp để, chúng tôi thì vẫn chưa có kế sách gì đối phó, gọi về sợ chỉ huy họ cũng chịu thua vì chúng tôi đang ở sâu vài mét dưới lòng thành phố.

Thông thường những lúc như thế này tôi sẽ tương kế tựu kế tìm cách nhưng lần này thì bí, chỉ còn mỗi một cách là ném lựu đạn ra ngoài nhưng như vậy chẳng may bọn phiến quân ở trên mà biết được thì mọi sự còn tệ hơn nữa.

Cả nhóm chúng tôi ai cũng sốt ruột vì thời gian đã sắt sao lắm nhưng không ai dám manh động, trong khi con cá sấu thì mỗi lúc một hung hãn, tưởng như muốn phá tung cả đường cống để bắt bằng được chúng tôi. Ban đầu tôi còn  đứng gần miệng cống để quan sát tình hình nhưng thấy cũng chả giải quyết được gì nên chui vào sâu bên trong để khuất tầm mắt nó xem sao.

Ống cống nhỏ này ở giữa có một rãnh sâu chừng 50cm để rác lắng xuống dưới đó người ta sẽ dễ dàng móc lên hơn, tôi đi vào một chút thì thấy dưới rãnh toàn bọn chuột là lít cha lít chít nhưng lúc này có lẽ bọn nó sợ con cá sấu ngoài kia nên chui rúc hết xuống chẳng con nào dám ngang tàn như lúc trước.

Wings đứng sát bên tôi có vẻ không chịu nổi mùi hôi thối trong cống nên phát bực:

-Này, cậu rọi đèn cho tôi.

Nói xong anh ta cất khẩu súng ra sau, rút con dao găm ngang hông ra cầm phía đằng mũi rồi phóng đi, trong đêm tối mù mờ tôi chỉ kịp nghe con chuột kêu 1 tiếng thất thanh rồi giãy đành đạch.

Wings nhảy xuống cái rãnh lôi xác con chuột như con chó lên rồi rút con dao găm ngay đầu nó ra, chùi máu vào ống quần xong nhét lại vào thắt lưng.

Thấy anh ta hí hoáy làm gì đó tôi liền lại cầm đen pin soi sáng.

-Kíp nổ!

-Đây! tôi đưa cho Wings.

-Dây!


-Thử remote!

Hí hoáy một lúc chúng tôi đã làm xong một miếng mồi có gắn 2 lạng C4 có điều không biết con Cá Sấu kia có chịu đớp mồi hay không.

Báo cho nhóm bên kia một tiếng 2 người chúng tôi cẩn trọng bò ra để bẫy nó, con cá sấu vẫn lượn lờ phía ngoài, thấy có động lại chõ mõm vào cống táp lấy táp để.

Wings cầm con chuột bằng cả hai tay canh me lúc con cá sấu vừa há mõm thì ném tọt con chuột chết vào trong. Giống cá sấu này cũng thuộc dạng phàm ăn tục uống trong cơn đói cồn cào thấy cái gì đầy mùi máu chạy tọt vào trong mồm là nuốt ngay chẳng chần chứ.

Chúng tôi báo cho bên kia một tiếng rồi lui lại vài bước xong kích nổ, Bụp một cái con cá sấu rú lên một tiếng rồi nằm im, mõ vẫn chõ vào trong cống.

Thấy nó đã nhắm mắt, Tôi cẩn trọng nã thêm vào phát vào mắt nó rồi gọi bên kia ra kiểm tra, phải hí hoáy một hồi họ mới lôi cái mõm con cá ra được một khúc, vừa đủ cho tôi chui ra.

Con cá sấu tham ăn bị nổ khối thuốc nổ làm banh cả ổ bụng, máu me ruột rà tung toé, khoan bụng nó rộng tới nỗi chục người vào ngồi còn lọt khiến cho tôi nhợn cả họng.

Cả nhóm chưa kịp định thần thì bọn chuột trong kia lại nhao nhao, thấy xác con cá sấu chết thì bâu vào cắn xé, thấy không nên nán lại lâu nên chúng tôi lại tiếp tục di chuyển.

Lần này may mắn không gặp gì khó khăn, nửa tiếng sau chúng tôi đã ra được khỏi miệng cống nơi rìa thành phố và đã thấy được Kim Tự Tháp phía xa xa.

Leon  cho mọi người kiểm tra lại quân trang, quan sát điểm tập kích rồi báo cáo với sở chỉ huy xin chỉ thị. Tôi lúc này kiếm một chỗ cao dùng ống nhòm quan sát thì thấy ở dưới kim tự tháp lớn nhất là một doanh trại rộng vài trăm mét, tường được dựng bằng hàng rào và tôn sắt có cờ đen bay phấp phới, chưa nói đến việc tập kích vào trong như thế nào, việc đi đến đó đã là một vấn đề vì ngăn cách giữa chúng tôi là một dải sa mạc toàn cát trống hơ trống hoắc chừng hơn một cây số.

Tôi đưa mắt nhìn mọi người ý hỏi tính làm như thế nào vì trời đang còn sáng, đi bộ đến nơi rất dễ  bị phát Hiện. Chris và Wing cũng có vẻ hoang mang trong khi cậu Jake   kia thì đang hí hoáy lấy ra mấy lọ keo chẳng hiểu để làm gì.


-Mọi người mau lấy vải dù đa năng ra. Leon nói với chúng tôi

Chẳng là đi lính lúc nào cũng phải cầm theo tấm vài dủ dài 2,5 mét rộng chừng mét rưỡi, tối thì để đắp, ngày thì choàng lên nguỵ trang, che nắng, không thì lót dưới đất để bảo dưỡng súng ống. Nghe bảo vậy chũng tôi liền lấy ra trải lên mặt đất.

Jake tháo bao tay đổ lên mỗi tấm vải một ít keo rồi dùng tay trải ra thật đều sau đó đợi cho hơi khô rồi bảo chúng tôi vốc cát vung lên trên tấm vải. Lúc này cát liền bám vào keo xong dính chặt vào tấm vải một lớp khá dày, nhìn chẳng khác gì bề mặt cát của sa mạc, giống đến nỗi phải dùng tay lần mò mới tìm được mép của nó.

Cả ba chúng tôi trố mắt kinh ngạt sau đó choàng lên thử, cái thứ này ở giữa xa mạc cứ như áo choáng tàng hình, đứng xa độ hơn chục mét nếu thấp hơn cảnh vật phía sau thì không thể nào phát hiện được.

Cũng chẳng chần chừ lâu nữa, chúng tôi thảo luận lại phương án tác chiến rồi khoát tấm vải lên bắt đầu di chuyển, vị trí địch thì xa, quân trang lại nặng nên ai nấy đều thờ hồng hộc, trên đường đi nếu phía trước có cồn cát che chắn thì khom người di chuyển nhưng qua được cồn cát thì phải bò dưới mặt cát khá vất vả

Khu doanh trại mỗi lúc một gần, dù trời đã tối dần nhưng từ đây đã nhìn rõ được bố phòng bên trong, dọc theo hàng rào cứ mỗi năm mươi mét có một chốt gác bên trong thường có một đến hai tên lính, cổng doanh trại hướng về phía thành phố còn chúng tôi đang tiến theo hướng cánh trái.

Theo tin tình báo và vệ tinh thì bên trong có khoản hơn một đại đội tầm trăm hai lính nên chúng tôi phải đột nhập một cách lặng lẽ. Người ta hay nói về Kim tự tháp ai cập nhưng đến gần mới biết ở đây có đến 3 Kim tự tháp lớn bé với 3 niên đại khác nhau, xếp gần như thành một hàng thẳng, doanh trại này nằm ngay  dưới chân Kim Tự Tháp lớn nhất. Để chiếm ưu thế khi đột kích Wings được giao nhiệm vụ trèo lên trên một kim tự tháp gần đó để yểm trợ chúng tôi, xong 4 người tiếp tục bò về phía doanh trại.

Trời lúc này đã tối hẳn, để tránh bọn rab nên bên trong bọn chúng cũng chẳng thắp đèn đuốc gì, chúng tôi tiếp cận chân tường rào không khó khăn gì mấy. Lựa một khúc vắng vẻ tôi cũng Jake lấy xẻng công binh đào cát dưới chân tường rào lên để cả nhóm chui vào.

Bên trong này có nhiều láng trại, được dựng từ gỗ đến bằng vải dù  chẳng bố trí theo bố cục gì, kiểu như tiện ở đâu thì dựng lên ở đấy, xung quanh chất đủ thứ đồ từ phụ tùng xe cộ, hòm đạn đến cuốc xẻng để khai quật.

Đã định vị trước được điểm đến chúng tôi báo về sở chỉ huy, bật camera truyền tín hiệu, đeo kính nhìn đêm và lặng lẽ di chuyển đến khu nhà nghi ngờ đang giam giữ Johnny Copper. Vì ở trên đầu chúng tôi có máy bay không người lái trang bị kính tầm nhiệt  điện tử nên ở sở chỉ huy họ hướng dẫn nhất cử nhất động để tránh đụng địch.

Cứ đi được vài bước chúng tôi lại dừng lại nấp khi có hiệu lệnh, ở trong này có khá nhiều đá tảng to bị chúng quật lên đem ra ngoài vứt lung tung nên việc ẩn nấp không khó gì mấy, đi một đoạn chúng tôi lại gặp một nhóm lính đi lại huyên náo nên ẩn mình đợi chúng đi qua.


Trời lúc này đã tối hẳn, khu doanh trại rộng cả ngàn mét vuông bố trí lắt léo  chúng tôi vừa di chuyển vừa nấp nên mãi chưa đến nơi, vì phải tính toán luôn cả đường thoát ra nên đi qua nhưng nơi hiểm yếu như bãi xe, nơi chứa đạn dược chúng tôi cài cắm thêm mấy quả mìn để có gì còn kích nổ đánh lạc hướng chúng.

Lầm lũi bò trường mò mẫm đâu được hai phần ba quãng đường thì cả nhóm gặp hai tên lình gác ngán đường, khác với bọn lính tuần hai tên này lại đứng yên một chỗ để canh gác nên nhất định chúng sẽ không bỏ đi nơi khác vì vậy chúng tôi phải khử chúng mới vượt qua được khu vực này.

Hai tên lính đứng cách nhau không xa nên muốn hạ chúng phải thực hiện cũng lúc nên Leon báo bộ đàm cho Wings rồi một mình lẻn ra phía sau một tên. Wings đã trèo lên điểm cao từ lâu nên bằng một phát đạn đã bắn gục được một tên, vừa ngay lúc đó Leon cũng lao ra cắm dao vào cổ tên còn lại. Hai tên lính bị hạ gục trong chưa đầy 3 giây không kịp kêu một tiếng.

Cả 3 người chúng tôi nhanh chóng chạy ra lôi xác bọn chúng giấu đi, không quên phủ cát lên bãi máu dưới chân. Vì đã động thủ nên không sớm thì muộn bọn chúng cũng sẽ phát hiện ra nên chúng tôi nhanh chóng đi đến khu nhà nghiên cứu.

Khu nhà này nằm ngay dưới chân Kim tự tháp được lắp ghép tạm bợ bằng tôn  sắt, bên ngoài có 6 tên lính vừa gác vừa tuần, ở bên trong đèn điện sáng choang và có nhiều máy móc chứng tỏ chúng đang đào sâu xuống dưới lòng Kim tự tháp để khai quật lăng mộ vua Ekhanet.

Không chần chừ, chúng tôi chia nhau ra tiêu diệt đám lính gác rồi xông vào trong. Wings hỗ trợ bắn hạ hai tên còn 4 người chúng tôi mỗi người bắn một tên không khó khăn gì mấy.

Vào bên trong khu nhà ngoài máy móc và nhiệu dụng cụ đào bới chúng tôi thấy có một phòng nghiên cứu sinh học không có ai, ở giữa nhà là một đường hầm rộng hai mét sâu hun hút, không khó để đoán Johnny đang ở trong hầm mộ.

Để đảm bảo đường ra, chúng tôi cắt cử Jake ở lại canh cửa còn 3 ngừoi đi vào trong. Đường hầm rộng chừng hai mét sâu không thấy đáy, trong đường hầm được thắp mấy bóng đèn điện nhưng vẫn tối tù mù. Chúng tôi giương súng chậm rãi tiến vào, khoản mấy chục mét đầu là đường hầm mới được đào gần đây nhưng đi đến một đoạn thì nó được đào thông vào một đường hầm khác có lẽ đã được xây dựng cách đây mấy ngàn năm. Đường hầm cổ này to và rộng hơn, hai bên tường và trên trần có nhiều chữ tượng hình và phù điêu, không biết hai người kia như thế nào còn tôi từ khi bước vào đây bỗng nhiêu thấy lạnh gáy, cái không khí âm u đã đành mà sợ nhất là ma, gì chứ mấy vị ai cập cổ đại này là thánh về bùa phép ma mãnh với cả lời nguyền.

Chris đi trước dò dẫm khá cẩn thận xem có bẫy treo gì không nhưng tôi nghĩ bọn phiến quân đã đào ra nơi này chắn chắn chúng đã đi qua rồi nên cũng không có gì phải lo. Nếu lúc đầu đường hầm dốc thoai thoải xuống lòng đất thì đi một lúc chúng lại dốc ngược lên trên chứng tỏ chúng tôi đang đi vào  trong lòng kim tự tháp, ba người thận trọng dò dẫm nhau một hồi thì  đi đến một ngã ba có hai ngã rẽ giống hệt nhau, phía trên có chữ tượng hình nhưng tôi không hiểu là có ý gì.

-Hay chia ra? Chris hỏi khẽ.

-Hai cậu đi hướng nãy còn tôi đi hướng này. Leon đáp

Vậy là tôi cũng Chris rẽ sang phải còn Leon đi sang trái. Đường hầm này đi thêm vài chục bước nữa thì đi tới một giang phòng rộng chừng vài chục mét vuông, có ban thờ, tượng người và thú giống như nơi hành lễ, phía sau bệ thờ lại có một cái cầu thang dẫn lên trên một lối đi khác. Tôi lúc này khác hoang mang vì không hiểu cấu trúc của Kim Tự Tháp này như thế nào vì lối đi lắt léo, đi mãi chưa tới nơi, tôi cũng không biết mình đang ở đâu, trong lòng kim tự tháp hay dưới lòng đất.

Chris thì bình tĩnh hơn nhưng có lẽ cũng không chịu nỗi sự ngột ngạt bên trong này vì cũng đã mấy ngàn năm không có ai lui tới nên đi khá nhanh. Tiếp tục men theo hành lang chúng tôi đến một căn phòng mai táng rộng để chừng hai chục chiếc hòm đá xếp ngay ngắn thành bốn hàng,cái nào cái nấy đều to và chạm khắc tinh xảo, có vẻ là chôn cất người tuỳ táng theo nhà vua, qua ánh đèn kính nhìn đêm lờ mờ tôi thấy không có dấu hiệu cạy phá gì, có lẽ bọn phiến quân cũng chưa mò đến nơi đây.


Phía cuối căn phòng có một lối đi khác, chúng tôi lại dò dẫm đi đến đó nhưng mới được vài bước tôi dẫm lên một viên đá nghe cạch một cái, sợ có bẫy cả hai nhanh chóng nằm xuống nhưng lại không thấy gì.

Lồm cồm bò dậy tôi bật đèn pin lên nhìn thì thấy viên đá này lắp hờ che đậy một cơ quan gì đó bên dưới. Chris có lẽ cũng không chịu nổi tò mò nên lấy dao ra cạy nó lên, phía dưới là một cái nút bằng đồng,hình tròn, chạm khắc tinh xảo to bằng nắm tay.

Hai ông nhìn nhau, một nửa thì muốn táy máy xem nó là cái gì, một nữa thì muốn đi tiếp. Tôi chép miệng lấy tay ấn xuống xem sao thấy nó chả động đậy gì, xong lôi lên cũng không được. Đang tính hay là thôi thì Chris thò tay xuống xoay một vòng ai ngờ nó quay được. Cái nút lại kêu cạch một cái nhưng chả có động tĩnh gì, chúng tôi nín thở đợi chừng chục giây cũng chẳng có gì khác nên đậy viên đá lại tính đi tiếp.

Tôi đang bước vào lối đi kia thì bỗng sau lưng nghe tiếng hai phiến đá di chuyển cà vào nhau kin kít, chả cần nói cũng biết hồn vía lên mây quay ngoắc lại thì thấy mấy cái nắp hòm đang rung lên và di chuyển.

Mẹ bà, mấy cái hòm đã mấy ngàn năm tuổi sao nó lại có thể di chuyển cơ chứ, không lẽ có xác ướp sống dậy hay sao? Tôi hoang mang còn chưa hết thì ông Chris đã lên đạn kê mắt vào tâm ngắm coi bộ có con gì xông ra thì sẽ phơ luôn còn đấy.

Cả mấy chục cái hòm rung lắc mỗi lúc một mạnh rồi những nắp hòm từ từ trồi lên sau đó bật ra bởi hai thanh đồng chống ở bên trong. Tôi thấy vậy thì lạnh cả sống lưng, nổi hết da gà nhưng chưa biết có nên chạy hay không vì chưa thấy gì nguy hiểm cả, nắp hòm đã mở nhưng chúng tôi đứng phía lối ra nên không thấy được bên trong có gì, nếu mò lại xem nó vồ cho thì nguy nhưng Chris có vẻ không chịu nổi tò mò đã quay lại bật đèn pin tính nhòm vào trong.

Tôi vốn dĩ thận trọng, nói chính xác hơn là nhát chết nên đứng sau giương súng yểm hộ. Chris bước lại chậm chậm bật đèn pin rọi vào trong hòm rồi bỗng dưng giật mình lùi về sau:

-Cái gì vậy?

-Cậu lại đây mà xem!

-Cái gì mới được chứ! Tôi sốt ruột

-Cậu cứ lại đây, không thể nào…!

Tôi thấy anh ta cứ lầm bầm bảo mình lại thì cũng  miễn cưỡng đến xem sao. Bên trong khác với tưởng tượng của tôi là một xác ướp quấn băng trắng toát khô quắc queo thì là hình hài một thiếu nữ như đang còn sống, mắt nhắm hờ tựa như ngủ, da dẻ trắng toát, phục trang còn y nguyên nhưng cái xác này được lưu trữ bằng cách ngâm trong một chất keo đặc quánh màu  ngà như là hổ phách. Chris lấy dao chọc thử vào chất dịch lỏng đó thì thấy nó khá đặc và có mùi thơm nhẹ.

Tôi đảo quanh mấy chiếc hòm khác thì thấy nhiều thi thể khác như trẻ em, tướng lĩnh, quan hầu đều được bảo quản trong tình trạng tương tự. Những cái xác này đều là người chết tuỳ táng để theo hầu nhà vua sau khi ông ta sống dậy, có nghĩa những người này cũng sống dậy được, trước khi bước vào đây tôi không tin vào thuật hồi sinh nhưng nhìn những thi thể này quả thật họ như đang còn sống, lúc này cả tôi và Chris thấy thực sự lo sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận