Thề Không Làm Thiếp

Edit: Lăng Mộ Tuyết

Khi về Dương phủ, Dương Như Tuyên hoảng sợ, cũng không phải Dương phủ xảy ra chuyện lớn gì, mà là - -

"Đây là một chút lễ mọn của tiểu tế."

Dương Như Tuyên trừng Mặc Ngôn đang cầm hộp gỗ trên tay đi vào đại sảnh, không thể tin được thì ra Phiền Bách Nguyên có chuẩn bị cho lễ lại mặt. Bởi vì hắn không nói ra, cho nên nàng vẫn cho là hắn sẽ không chuẩn bị.

Thái độ của hắn đối với nàng, có lẽ chỉ tốt hơn người xa lạ một chút, bởi vậy nàng thật sự không nghĩ tới đối với cấp bậc lễ nghĩa hắn lại chu đáo như vậy, có lẽ hắn cũng không có quái gở lạnh lùng như trong tưởng tượng.

Không phải vì hắn chuẩn bị quà gì quý giá, mà đơn giản bởi vì hắn nguyện ý chuẩn bị quà, khiến nàng có chút cảm động.

"Tới tới tới, mau dùng bữa, mau dùng bữa." Vừa thấy hắn chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, lại tự xưng tiểu tế, không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo của Hầu gia, khiến Dương Kỳ sắp vui đến tận trời, thân thiện gọi hắn.

Dương Như Tuyên đỡ hắn, hai người giống như những cặp vợ chồng mới cưới, nhưng trên thực tế đây là để hắn không mất thể diện, tránh xảy ra tình huống lung túng ở trong Dương phủ.

Phiền Bách Nguyên hiểu ý của nàng, khó có được thuận theo, chỉ tiếc dùng đồ ăn sáng muộn, hơn nữa lại bị mùi vị của ‘cay thị’ lừa nên ăn nhiều một chén cơm, dẫn đến bữa trưa hắn không nuốt trôi cơm.

"Ăn hết giúp ta." Hắn nhỏ giọng nói với nàng.

"Ta không thể ăn nhiều như vậy." Nàng cũng nhỏ giọng đáp lại.

"Mặc kệ, ai bảo ngươi lấy nhiều đồ ăn như vậy." Hắn cầm chiếc đũa trên đỉnh khắc hoa đỉnh.

"Nhưng..." Đương nhiên nàng phải giúp hắn chia thức ăn, chẳng lẽ hắn biết đưa đũa đi đâu sao?

"Không liên quan."

"..." Dương Như Tuyên cúi mắt, đột nhiên cảm thấy tướng công của nàng có phần tùy hứng.

Nhưng cũng không thể trách hắn, thật sự do dùng đồ ăn sáng trễ, bao tử của nàng vẫn còn căng tròn, cho nên trên bàn toàn những món ăn nàng yêu thích, nàng cũng nuốt không nổi.

Nhưng không ăn lại cực kỳ thất lễ, mà cũng khiến cho những người chuẩn bị thức ăn cảm thấy không vui.

"Sao không ăn nhiều một chút?" Dương Kỳ chú ý hai người thủ thỉ bên tai, tuy vui mừng tình cảm bọn họ rất tốt, nhưng mới ăn có vài miếng, hắn không khỏi hoài nghi có phải không hợp khẩu vị Phiền Bách Nguyên hay không.

Dương Như Tuyên còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, đã nghe thấy Mục thị ái muội đẩy đẩy Dương kỳ: "Hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, có thể là do ngủ dậy muộn, dung đồ ăn sáng trễ, bây giờ còn chưa đói."

Dương Kỳ nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, không nghi ngờ ngược lại rót rượu cho Phiền Bách Nguyên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Như Tuyên đỏ bừng, lại không thể giải thích rằng dùng đồ ăn sáng trễ là vì bị bà bà làm khó dễ, trên thực tế tối hôm qua tướng công của nàng để nàng ngủ gục trên bàn.

Mọi người vui chơi vui vẻ, hiếm khi mọi người Dương gia tề tựu đông đủ, Dương Trí Nghiêu và Dương Trí Cần cùng dùng bữa, mãi đến khi ăn xong, Dương Trí Nghiêu một tay giao Dương Trí Cần cho Phiền Bách Nguyên uống vào say chuếnh choáng, đang tính toán bắt đầu giảng dạy đạo lý.

"Nghiêu ca ca, sao huynh lại giao Trí Cần ca ca cho Hầu gia?" Dương Như Tuyên hơi cáu nói.

Vốn dùng xong bữa, [email protected], nàng tính lôi kéo Phiền Bách Nguyên cáo từ hồi phủ, chỉ sợ Dương Trí Cần nhất thời hứng khởi, không niệm cho hắn mê man thì không rời đi.

"Yên tâm, tướng công của muội là người ra sao, một chút học vấn của Trí Cần, không dọa được hắn."

"Tướng công của muội là võ tướng." Thảo luận binh pháp còn có thể, nhưng nàng không xác định có thể nói chuyện nhiều một chút hay không, hắn có thể phất tay áo rời đi hay không.

Bởi vì bình thường khi Trí Cần ca ca uống rượu, cho dù thân là người nhà, bọn họ cũng sẽ tận lực cách xa hắn.

"Vậy thật sự muội không hiểu tướng công của muội rồi."

Dương Như Tuyên khẽ nhướng mi, như nhớ tới gì đó, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, Nghiêu ca ca, huynh và Hầu gia thân thiết như thế từ khi nào vậy? Nghe bà nội nói, mối hôn sự này cũng là huynh thay Phiền gia gửi lời."

"Huynh và Hầu gia quen nhau khi còn trẻ, sau này hắn đi Tây Đột thì mất liên lạc, mãi đến khi hắn bị thương quay về mới lại liên hệ."

"Là vậy." Cũng đúng, ở kinh thành bốn phòng của Dương gia là quan to hiển quý, hai người quen biết cũng không bất ngờ.

Nàng nghĩ kĩ, đứng ở trong phòng nhìn vào trong, chỉ thấy tướng công vẫn tán gẫu với Dương Trí Cần, tuy nói khoảng cách xa nàng không nghe được nội dung, nhưng biểu tình kia của Dương Trí Cần quả thực giống như là gặp được tri kỷ, hưng phấn tán gẫu ba ngày ba đêm cũng không mệt.

Cho nên cho dù hắn là võ tướng, nhưng học thức cũng không thể thiếu?

"Hầu gia đối xử với muội có được hay không?"

Dương Như Tuyên quay mắt, dường như không cần nghĩ ngợi mà nói: "Tốt!" Nhìn những món quà hắn chuẩn bị, chữ ‘tốt’ này nàng nói mà không cần phải suy nghĩ.

Dương Trí Nghiêu đánh giá nàng từ trên xuống dưới, như để xác định nàng không có nói dối mới khẽ gật đầu: "Vậy là tốt rồi, nhưng từ sau khi Hầu gia bị thương mắt, tính tình có vẻ khó nắm bắt, điểm ấy muội phải khoan dùn nhiều rồi."

Dương Như Tuyên nghe vậy, buồn cười nói: "Nghiêu ca ca, cách nói này của huynh, giống như hắn là người nhà của huynh, huynh đang nhờ muội chiếu cố hắn vậy."

"Nên nói như thế nào… " Hắn gãi gãi mặt, suy tư rốt cuộc có ên tiết lộ một ít cho nàng hay không, nhưng suy nghĩ một chút, hai người cũng đã thành thân, dường như cũng không nên giấu diếm, còn nữa nhiều người biết thì sẽ càng săn sóc hơn: "Kỳ thật, vốn cặp mắt kia của hắn có thể cứu chữa, đáng tiếc bị Nhị nương hắn ám toán."

Dương Như Tuyên hơi híp mắt lại: "Ý của huynh nói, mắt của hắn là bị Kha thị độc mù?"

Dương Trí Nghiêu khẽ gật đầu.

"Làm sao có thể?" Dương Như Tuyên có phần khó tin, Kha thị mà lại xuống tay nặng như vậy: “Hầu gia tuy mang thương tích, nhưng chiến thắng quay về, chỉ cần hai mắt hắn dưỡng tốt, vào triều đình, nhất định quan gia tấn tước, có thể sáng rọi cửa nhà, xuống tay với hắn, chẳng phải tương đương đánh Phiền gia một cái tát sao?"

Dương Trí Nghiêu nghe xong, nhịn không được cười nhẹ: "Đã nói muội vẫn còn quá non mà, không phát hiện vấn đề chân chính ở đây." Mắt nhìn trong phòng, hắn tận lực đè thấp giọng, bảo đảm Phiền Bách Nguyên sẽ không trong lúc phân tâm nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, dù sao nghe người ta nói, mắt mù thì nhĩ lực luôn luôn đặc biệt tốt: "Nếu Hầu gia quá mức phong quang, chẳng phải nhị thiếu có vẻ như vô năng?"

Hắn giải thích đơn giản, nhưng lời lẽ sắc bén.

"Thì ra vì như vậy?!" Quả thực Nàng không thể tin được.

Tuy nàng cũng từng đứng về phía Mục thị đối phó Lý thị, nhưg vấn đề là Lý thị tự tìm phiền toái, thậm chí bất kính đối với trưởng bối, nàng mới ra tay giáo huấn, nhưng mà Kha thị cũng chỉ là vì không cho Hầu gia đứng trên Phiền Bách Văn, lại độc mù đôi mắt vốn chỉ bị thương của hắn... 

"Hai mắt Hầu gia bị mù, ngày sau không có khả năng vào triều đình, chỉ cần Kha thị khẽ thối gió bên gối, Phiền đại nhân sẽ nghĩ biện pháp đưa Phiền nhị thiếu lên, đạo lý này rất đơn giản."

"Quá hoang đường, Phiền đại nhân này cũng rõ là..." Dù sao cũng là công công của nàng, dù cho có buồn bực cũng không thể nói lỡ, nàng chỉ có thể nuốt tức giận vào bụng.

Hiện giờ nghĩ đến, tình cảnh Phiền Bách Nguyên còn tồi tệ hơn nàng tưởng tượng, lúc trước nàng nghĩ lầm, tưởng rằng ông không yêu thương nên mới không quan tâm đến, nhưng thực tế ông vì chỉ lợi ích của gia tộc, không dùng được nữa thì vất vào trong góc.

Hắn luôn luôn ở trong Mai Trinh viện một mình, hắn chỉ ăn đồ ăn chuẩn bị ở phòng bếp nhỏ trong sân, như vậy chẳng trách đối với người ngoài hắn lại có phòng bị lớn như vậy, nhưng hắn chỉ có một mình, hai mắt không thể nhìn thấy, hắn phải bảo về chính mình như thế nào? 

Một võ tướng chinh chiến sa trường, không chết dưới đao kẻ địch, nhưng lại bị người nhà độc chết, sẽ không khiến người khác than thở sao?

Quá đáng giận, quả thực là thiên lý bất dung!

Dương Trí Nghiêu lẳng lặng đánh giá nàng, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nàng, hắn hài lòng khẽ gật đầu.

Nếu không phải lại mặt tuyệt đối không thể nghỉ lại một đêm ở nhà mẹ đẻ, Dương Như Tuyên thực sự hoài nghi chính mình đã bị Dương Trí Cần lưỡi dài làm hại biến thành người đầu tiên phá hoại quy củ, tân nương lấy chồng chưa được ba ngày đã bị hưu.

Ngồi ở trong xe ngựa, xác định Phiền Bách Nguyên không có một chút không kiên nhẫn vì bị Dương Trí Cần quấn hỏi, nàng cũng hiểu thêm một chút về hắn.

Thì ra chỉ cần có chung đề tài đối thoại, tán gẫu muộn chút cũng không thành vấn đề.

"Hầu gia, thật sự xin lỗi, Trí Cần ca ca của ta là con mọt sách, chỉ cần gặp được người hợp khẩu sẽ giữ chặt người đó không thả, sau khi uống rượu thì càng tệ hơn."

Trở lại Mai Trinh viện Phiền phủ, nàng đốt nến lên, hầu hạ hắn cởi áo đi ngủ, cho dù mặt hắn không có vẻ giận, nhưng nàng cho rằng vẫn nên giải thích một chút mới thoả đáng.

"Một quan văn hiểu được binh pháp, đúng là không dễ." Nói tới Dương Trí Cần, khóe miệng hắn xuất hiện ý cười cực nhạt.

Nói đến, mọi người Dương gia cực thú vị. Một người bằng hữu khắp thiên hạ, thủ đoạn khéo đưa đẩy - Dương Trí Nghiêu, một người đầy bụng kinh luân, tài trí hơn người - Dương Trí Cần, lại vẫn có một nữ tử hiểu biết binh pháp - Dương Như Tuyên... Mà còn, toàn gia tình cảm thân thiện, huynh hữu đệ cung... Phóng tầm mắt khắp Tấn vương triều, thực là hiếm thấy. 

"Huynh ấy biết? Huynh ấy đúng là yêu sách đến chết, thế nên mới giữ ngươi không thả, nếu không phải ta mời phụ thân đến, nói không chừng còn không chịu thả ngươi về." Cởi giày cho hắn, nàng không khỏi thở dài: "Cho nên ta mới nói, nếu hắn uống rượu, có thể tránh liền tránh."

Khẩu khí kia thật sự là bất đắc dĩ lại có nhiều hơn là bao dung, như là đang oán giận Dương Trí Cần, nhưng Phiền Bách Nguyên nghe vào trong tai lại như là lấy huynh làm vinh dự.

Không hiểu sao, khiến hắn có chút ao ước.

Dương Như Tuyên thấy hắn không có nửa điểm đáp lại, nhìn biểu tình của hắn không thể suy ra tâm tư của hắn, có phần tiếc nuối bầu không khí tốt như vậy lại quá ngắn ngủi.

Giúp hắn xử lý xong mọi việc, nàng quay đầu ngắm nhìn bốn phía, phát hiện tấm giường gấm góc bên kia cũng không tệ lắm, co tay chân lại là có thể ngủ, thật không may, không có chăn.

Nàng đang định thổi tắt nến, bất thình lình nghe hắn nói - -

"Cố thiện động địch giả, hình, địch nhất định theo; ta, địch nhất định thủ. Lấy lợi động, lấy tốt nán lại*... Nếu ngươi là kẻ địch của ta, ngươi sẽ mắc mưu sao?"

*Giỏi về điều động quân địch, biểu diễn cho quân địch xem một chút quân tình hoặc là thật hoặc là giả, quân địch chắc chắn mà theo; cho quân địch một chút ích lợi thực tế làm mồi, quân địch chắc chắn xu lợi mà đến, do đó nghe ta điều động. Dùng những biện pháp này điều động quân địch, đồng thời dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Nàng sửng sốt, khó hiểu quay đầu.

Nếu nàng là kẻ địch của hắn? Lời này lúc trước Trí Cần ca ca bắt lấy hắn hỏi về binh pháp... Lấy câu này hỏi nàng, có phải có chút kỳ quái hay không?

Là muốn tâm sự với nàng, nhân tiện suy nghĩ?

"Không có việc gì, ngủ." Không đợi nàng đáp lại, hắn đã quay lưng lại.

Dương Như Tuyên đứng ngốc tại chỗ, không thể nào lý giải. Nàng nghĩ, có lẽ nàng nghĩ quá lâu, nàng nên trực tiếp nói với hắn - - nàng là thê tử của hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không phải kẻ địch của hắn.

Đáng tiếc, lamt.lqd, nàng suy nghĩ quá chậm, ài.

"Vì sao chi tiêu phải tìm phu nhân?" Liễu bên cạnh cổng vòm Mai Trinh viện rủ xuống, truyền đến giọng nói khẽ kinh ngạc lại bất mãn của Dương Như Tuyên.

Gả vào Phiền phủ đã hơn tháng, đối mặt với cuộc sống trước mắt nàng không có bất mãn. Ban ngày chăm sóc Phiền Bách Nguyên sinh hoạt thường ngày, xuống bếp chuẩn bị các loại thức ăn cho hắn, mời hắn ăn rau ngâm của bà nội, thỉnh thoảng Mặc Ngôn và hắn sẽ tới thư phòng tìm sách đọc cho hắn nghe, thỉnh thoảng Nghiêu ca ca sẽ tới chơi, Mặc Ngôn sẽ pha trà đãi khách.

Đến buổi tối, ranh giới rõ ràng, hắn ngủ giường của hắn, nàng nằm giường gấm của nàng. Tuy hắn từng mở miệng muốn nàng quay về phòng của bản thân, nhưng nàng không muốn.

Hắn không thích bên người có người, bởi vậy nhà thuỷ tạ Thiên Nhất ở Mai Trinh viện cho nàng ở, tuy nhà thuỷ tạ và Lộc Minh các của hắn chỉ cách một hoa viên, không phải quá xa, nhưng gần mới chăm sóc được nhiều.

Dù sao nàng vì chiếu cố hắn mới gả vào Phiền phủ, tất cả mọi thứ từ đơn giản nhất của hắn, nàng đều quan tâm đến, hắn áo cơm đơn giản, nàng cũng lập tức theo vào, hoàn toàn là phu xướng phụ tùy, dù cho chỉ có thể ru rú ở Mai Trinh viện nhỏ bé này, ăn mặc chi phí khác xa cuộc sống Dương phủ, bọn họ cũng vui vẻ chịu đựng.

Duy nhất một chuyện không vừa lòng, là chi tiêu của Mai Trinh viện vậy mà phải liên quan đến Kha thị.

"Thiếu phu nhân, đây quy củ trong phủ, tiểu nhân thật sự là..." Vẻ mặt ủy khuất, đầu cũng sắp rơi xuống đất là quản sự Cổ Đạo Học của Mai Trinh viện.

Cổ Đạo Học gần 30 tuổi, nhiều thế hệ làm nô tài ở Phiền gia, đại ca Cổ Thủ Tín là quản sự Cán Hương viện, nàng đã gặp rồi, mà phụ thân lại là Đại tổng quản Cổ Hữu tài, nàng chưa từng gặp.

Thấy thắt lưng hắn sắp bị bẻ gẫy, nàng mới nói: "Mai Trinh viện muốn mua gì, chẳng lẽ cũng phải được phu nhân đồng ý mới có thể mua thêm?"

"Quy củ là như vậy."

Dương Như Tuyên trợn trắng mắt, không thể tin được trên đời này lại có loại quy củ này.

Trước đừng nói Phiền Bách Nguyên là Hầu gia hoàng thượng sắc phong, lúc trước nghe nói thưởng mười vạn lượng hoàng kim, lại thưởng một tòa Hầu phủ và ruộng tốt trăm mẫu, những những mảnh ruộng tốt đó giờ ở đâu, thu hoạch như thế nào, bây giờ đến vóc dáng cũng chưa nhìn thấy, cũng không biết được, trước mắt ngay cả chi tiêu trong Mai Trinh viện còn phải thông qua Kha thị, đây quả thực là phản rồi!

Vụ mùa dần dần nóng, nàng phát hiện trong tủ quần áo của Hầu gia tất cả đều là áo cũ, tuy chất liệu tốt, nhưng dù sao cũng là cũ, ngay cả đường viền cũng đã bị mài mòn, đường đường là một Hầu gia sao có thể mặc quần áo cũ? Đơn giản thế nào, dù sao cũng phải chuẩn bị mấy bộ áo bào để khi ra ngoài còn mặc.

Còn nữa, vì mắt của Hầu gia, nàng gửi thư muốn Trí Cần ca ca giúp nàng tìm ngự y hỏi một chút, lại nhờ khi Nghiêu ca ca qua phủ bái phỏng sẽ mang thuốc tới, trộn cùng với đồ ăn, dù cho có một tia hi vọng nàng cũng không chịu buông tha, mà thuốc này đã tiêu hao hơn phân nửa đồ cưới của nàng.

Chi tiêu trong phòng bếp nàng có thể tiết giảm đến thấp nhất, cơm rau dưa, nhịn ăn nhịn mặc cũng được, nhưng áo bào của Hầu gia và thuốc trị mắt, ai cũng không thể giảm của nàng.

Nhớ lại, nàng rõ ràng đi một chuyến tới chủ ốc, vừa thấy đến, Kha thị lập tức biết ý đồ đến.

"Phân lệ? Tháng trước mới cầm năm mươi lượng bạc, tháng này vẫn còn muốn phân lệ... Cưới ngươi cũng không phải tốn tiền bình thường đâu nha." Kha thị cười nheo mắt, uống trà.

Dương Như Tuyên cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, trưng lên khuôn mặt tươi cười còn sáng lạn hơn cả bà ta: "Nương, năm mươi lượng của tháng trước, con dâu cũng không có cầm, con dâu muốn chỉ là phân lệ tháng này, còn nữa, chỉ nhìn quần áo trên người chúng ta thôi, mặc cho là ai cũng có thể phân biệt được ai mới là người tiêu nhiều tiền."

Nàng mặc trên người chỉ là một loại tơ lụa, Kha thị mặc trên người lại là 12 loại tơ thêu dệt thành, chỉ nhìn màu sắc vải dệt và hoa văn, có mắt đều biết, Kha thị không chỉ tiêu nhiều tiền, mà còn là loại phá của!

"Đây là thái độ nói chuyện của ngươi với bà bà?" Kha thị buồn bực, cầm chặt chén trà trong tay, nghĩ muốn vứt, lại sợ bà bà lại giống như quỷ xuất hiện ở ngoài cửa, lại một lần nữa mắc bẫy nha đầu này.

"Oa, thì ra khi nói chuyện với nương thì không được cười nha." Dương Như Tuyên thật sự biết nghe lời, lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười lại không còn một chút, run sợ nghiêm mặt nói: "Đưa phân lệ của Mai Trinh viện cho ta!"

Từ khi biết mắt của Phiền Bách Nguyên còn có cứu, lmt.lqd, lại bởi vì bà ta hạ độc, dẫn đến hai mắt hắn bị mù, riêng điểm này nàng đã không thể tha thứ cho Kha thị, hiện giờ bà ta lại tính toán khấu trừ phân lệ của Mai Trinh viện, thật sự là càng ngày càng quá đáng, hôm nay nàng muốn làm không rõ ràng thân phận chính mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui