Giang Vũ Phi không kịp phòng bị, hơi lảo đảo lao về phía trước, đầu gối đập xuống nền đất kêu “cộp” một tiếng.
Hai tay cô chống trên mặt đường băng lạnh ẩm ướt, đầu gối đau nhức làm cô hoa cả mắt.
"Mẹ!" Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc kêu lên, anh không ngờ mẹ mình lại đột nhiên ra tay.
"Đừng để ý tới cô ta, chúng ta đi!" Bà Nguyễn lạnh nhạt liếc mắt nhìn Giang Vũ Phi, bà ta tiến lên kéo tay áo con trai, trong lúc vô tình, mắt nhìn thấy tờ chi phiếu trên mặt đất.
Nhặt chi phiếu lên, bà Nguyễn mở ra xem, là chi phiếu năm mươi triệu!
Bà tức giận sắc mặt tái mét, hung hăng quở trách Nguyễn Thiên Lăng: "Con cho nó nhiều tiền như vậy làm gì! Lúc ly hôn, đền bù tổn thất cho nó đã nhiều lắm rồi! Đi, về sau không cho phép con gặp lại nó nữa, nó một lòng muốn ly hôn với con, con có thể bớt kém cỏi chút hay không, đừng làm mẹ mất mặt!"
Giang Vũ Phi chậm rãi đứng dậy, cô nắm chặt hai bàn tay bị dơ, căn bản là không quay đầu lại liếc nhìn bọn họ, đi thẳng về phía trước.
Những câu mà bọn họ nói đều là đang sỉ nhục cô!
Cô chẳng muốn dây dưa với bọn họ thêm nữa.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng phức tạp nhìn về phía cô, trong gió lạnh, Giang Vũ Phi mặc một chiếc áo lông, có vẻ như đã cũ.
Lưng cô thẳng tắp, mỗi bước đi đều rất kiên định, dường như gió tuyết phía trước có lớn hơn nữa, cô cũng sẽ không bước chậm lại, sẽ không khom lưng chịu đựng.
Nhìn chằm chằm bóng lưng màu trắng của cô, trong thoáng chốc, anh giống như nhìn thấy một bông cúc trắng không sợ giá lạnh.
Nhan Duyệt phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào Giang Vũ Phi, cô ta âm thầm siết chặt tay, móng tay dài cơ hồ đâm thủng áo khoác dày của người đàn ông, nhanh chóng bấm vào cánh tay anh.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày, đưa mắt về phía cô ta.
Nhan Duyệt lui người lại, ngọt ngào cười nói: "Lăng, chúng ta đi thôi, bên ngoài lạnh quá, đừng để cho bác gái bị lạnh."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta cũng đỏ bừng vì lạnh, người đàn ông tưởng cô ta quá lạnh, anh cầm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh cóng của cô ta, lại ôm cả bả vai mẹ, cười đi phía xe.
“Hai người sao lại tới đây?” Ngồi vào trong xe, anh vừa khởi động xe, vừa hỏi bọn họ.
Nhan Duyệt cười nói: "Em cùng bác gái đến dạo phố, lúc đi về thì đói bụng, tìm một quán ăn cơm, không ngờ lại gặp anh ở chỗ này."
Cô ta rất thông minh không hề chất vấn anh, hôm qua anh nói có việc chính là tới gặp Giang Vũ Phi sao?
Có đôi khi lui nhường một bước, ngược lại có thể làm cho đàn ông cảm thấy áy náy, càng một lòng một dạ với cô ta.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi sáng lên, cười không nói gì thêm.
Chỉ là anh có chút nghi ngờ, không lẽ bọn họ tới nơi này là trùng hợp. Có điều anh lại không tin vậy, chối bỏ ngay nghi ngờ này, dù sao Nhan Duyệt cũng không cần theo dõi anh.
Bởi vì anh và Giang Vũ Phi cũng không có tình cảm, sau này cũng sẽ không còn liên quan nhau nữa.
Giang Vũ Phi trong lòng buồn bực, đi được một lát, một chiếc xe Bentley màu đen sáng bóng chậm rãi dừng lại bên cô, tiếng còi xe vang lên, cô ngoái đầu nhìn thì thấy khuôn mặt Tiêu Lang.
Người đàn ông hạ kính cửa số xe xuống, để cửa xe tự động mở ra nghiêng đầu cười nói với cô: "Lên xe đi, tôi tiễn cô một đoạn."
Giang Vũ Phi muốn từ chối, nhưng dáng vẻ tươi cười chân thành của đối phương làm cô không sao cự tuyệt được.
Cô do dự chút, ngồi vào trong xe kéo cửa xe đóng lại.
"Thật là trùng hợp." Anh mỉm cười với cô, sau đó đưa cho cô một bao khăn giấy, cười nói: "Tôi nghĩ bây giờ cô cần thứ này."
Giang Vũ Phi sững sờ, cô nhìn thấy hai cánh tay của mình vô cùng bẩn, khuôn mặt xấu hổ ửng hồng.
"Cảm ơn." Nhận khăn giấy, cô xấu hổ cúi đầu rút ra một tờ giấy, nhẹ nhàng lau sạch sẽ bùn trên tay.
Tiêu Lang khởi động xe, chẳng mảy may có ý chê cười cô.