Nếu như bọn họ không ly hôn, con cô sinh ra sẽ không thể nào trở thành con riêng. Hơn nữa, nếu cô có thể suôn sẻ lấy Tiêu Lang thì đứa bé cũng sẽ không trở thành con riêng.
Nguyễn Thiên Lăng nghĩ tới đây, anh nhắm mắt lại, không dám tiếp tục nghĩ tiếp.
Con của anh, sao có thể nhận người đàn ông khác làm ba!
May là lễ đính hôn của Giang Vũ Phi và Tiêu Lang thất bại, cũng may là anh biết chuyện cô mang thai. Nếu không anh cũng không biết anh còn có con, nói không chừng sau đó không bao lâu Giang Vũ Phi sẽ tìm một người ba cho đứa trẻ!
Con của Nguyễn Thiên Lăng này, tuyệt đối không thể gọi người đàn ông khác là ba!
Nhưng mà khi đứa trẻ này được sinh ra, nó cũng sẽ không có một gia đình hoàn chỉnh.
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng tối lại, anh cụp mắt xuống, trong lòng nghĩ đến chuyện đó, tâm trạng rất phức tạp.
Máy bay đến thành phố H cuối cùng cũng đã hạ cánh.
Nhan Duyệt đeo kính râm đi ra sảnh sân bay, bắt một chiếc xe rồi ngồi vào.
Cô ta bấm số điện thoại gọi cho Vệ Bình, hỏi anh ta có biết khách sạn Nguyễn Thiên Lăng đang ở hay không. Vệ Bình chỉ biết chuyện Nguyễn Thiên Lăng đến thành phố H, nhưng không biết lý do anh đi.
Hơn nữa khách sạn đó cũng là anh ta đặt cho anh.
Nhan Duyệt là vị hôn thê của Nguyễn Thiên Lăng, đương nhiên anh ta không giấu giếm, thành thật nói ra tên của khách sạn, còn nói luôn cả số phòng.
Nhan Duyệt quyết định cho Nguyễn Thiên Lăng một bất ngờ, cô ta nghĩ là sẽ lén trốn trong phòng của anh, chờ khi anh về sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ lớn.
Vào khách sạn, cô ta đi đến trước quầy tiếp tân hỏi Nguyễn Thiên Lăng có ở trong phòng không, đối phương khẽ cười nói: "Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách."
Nhan Duyệt lấy ảnh chụp lúc hai người đính hôn từ trong ví tiền ra, lại giơ nhẫn đính hôn kim cương xa xỉ trên tay, cười tao nhã: "Thấy không, tôi là vị hôn thê của anh ấy. Lần này anh ấy đi công tác ở đây, tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ đặc biệt."
Sắc mặt nữ tiếp tân lập tức trở nên có chút kỳ lạ.
Nguyễn Thiên Lăng đẹp trai phong độ như vậy, đương nhiên là bọn họ gặp một lần là không thể quên được. Đương nhiên, bọn họ cũng không quên người phụ nữ trẻ xinh đẹp đi bên cạnh anh.
Hai người ở chung một phòng, không cần phải nói cũng biết bọn họ có quan hệ thế nào.
Nhưng bây giờ vị hôn thê của anh chàng đẹp trai nọ lại đột nhiên đến, chỉ sợ cuộc tình tay ba này cũng không giấu được nữa rồi.
Chỉ là thật tiếc, anh chàng đẹp trai thế mà lại là một thiếu gia ăn chơi lăng nhăng!
Bọn họ là phụ nữ, hận nhất chính là kẻ thứ ba. Nếu người phụ nữ đó là kẻ thứ ba, thì nhất định không thể để cho cô ta sống tốt.
Khuôn mặt nữ tiếp tân đanh lại rồi nói một cách máy móc: "Vị tiểu thư này, sáng sớm hôm nay Nguyễn tiên sinh đã ra ngoài, đi cùng một cô gái trẻ."
Nhan Duyệt đột nhiên ngơ ngẩn, vẻ mặt tươi cười kiêu ngạo cũng nhanh chóng biến mất: “Cô nói cái gì?"
---
Đám người Giang Vũ Phi dạo chơi bên ngoài rất lâu, đến tận lúc mặt trời sắp lặn về phía tây.
Chử Hạo Diệm đề nghị mọi người cùng nhau đi ăn cơm rồi hãy giải tán.
Sắc mặt Giang Vũ Phi rất khó coi, cô lắc đầu: "Thật xin lỗi, mọi người đi ăn cơm đi, tôi mệt quá rồi, muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi."
Chân mày Nguyễn Thiên Lăng nhíu chặt, anh lập tức quan tâm hỏi cô: "Cô bị làm sao? Không thoải mái chỗ nào, có cần đi bệnh viện hay không?"
Giang Vũ Phi lắc đầu, nhưng giọng nói có chút yếu ớt: "Tôi chỉ là quá mệt thôi, tôi muốn về khách sạn nghỉ ngơi."
"Được, bây giờ chúng ta về." Người đàn ông cầm chặt tay cô, nói lời tạm biệt với cả nhà Chử Hạo Diệm rồi dẫn Giang Vũ Phi về.
Nhìn theo bóng xe đi xa, Cung Mỹ dựa vào chồng, mỉm cười hỏi. “Anh nhìn Thiên Lăng xem có phải rất lo lắng cho Vũ Phi không?”