“Tôi không đùa anh, tôi rất lo lắng cho tình hình sức khỏe của mẹ tôi, bây giờ tôi nhất định phải gặp bà.”
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, ánh mắt nham hiểm.
Anh đột nhiên thò tay ra, lấy từ trong túi áo khoác cô ra một cây bút ghi âm nhỏ nhắn, xòe ra trước mắt cô cho cô xem.
Giang Vũ Phi đổi sắc mặt.
Nguyễn Thiên Lăng nhấn nút phát, máy phát ra cuộc đối thoại từ ban đầu của hai người.
Giang Vũ Phi cắn môi không nói gì, mục đích của cô đã bị bại lộ, tùy anh xử lý.
“Cô để tôi tự giác thừa nhận việc đó là tôi làm, bây giờ lại viện cớ đi thăm mẹ, đem cây bút ghi âm này giao cho cảnh sát, minh oan cho ba dượng cô, đẩy tôi vào tù đúng không?” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng phân tích, nhưng giọng nói đanh thép đã thể hiện anh đang rất tức giận.
“Sự việc vốn là do anh làm. Mà anh đã làm thì anh phải ngồi tù!”
“Cô cho tôi uống thuốc ngủ, cô cũng phải ngồi tù!”
“Tôi bị anh dồn ép. Nếu anh buông tha cho tôi, sao tôi lại cho anh uống thuốc chứ. Nguyễn Thiên Lăng, tất cả là do anh ép tôi, đáng đời anh.”
Nguyễn Thiên Lăng sắc mặt trầm xuống: “Quả nhiên thuốc là do cô bỏ vào.”
Giang Vũ Phi đã biết sự việc sẽ bị bại lộ từ lúc cô làm, cô cũng không có gì phải giấu giếm.
“Không sai, là tôi làm. Giờ tôi rất hận sao lúc đó không hạ độc với anh luôn.”
Cô chẳng qua là nhất thời tức giận, Nguyễn Thiên Lăng lại tưởng thật. Bởi vì quả thật thiếu chút nữa là cô đã hạ độc chết anh, dù cô chỉ cho anh uống thuốc ngủ, nhưng đối với anh lại chẳng có gì khác với thuốc độc.
Bình thường lúc ăn cơm anh sẽ cẩn thận từng li từng tí, tuyệt đối không để cho người khác có cơ hội hạ độc anh.
Nhưng anh không ngờ rằng người bỏ thuốc vào thức ăn lại là người ngay bên cạnh anh.
Mà người bên cạnh này lại từng là vợ anh, người phụ nữ của anh, mẹ của con anh.
Dù thế nào thì theo anh thấy, điều này cũng giống như là bị người thân thiết nhất phản bội vậy.
Nguyễn Thiên Lăng cứng đơ cả người, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nham hiểm đáng sợ.
Giang Vũ Phi co người lại, anh đột nhiên ra tay xé rách quần áo trên người cô. Chất vải rất tốt mà trong tay anh lại mềm như giấy vệ sinh, vừa xé đã rách.
“Xoẹt... xoẹt...”
Âm thanh vải vóc bị xé rách làm Giang Vũ Phi tỉnh lại.
“Anh làm gì vậy, dừng tay, anh dừng tay cho tôi, đừng!” Mặt cô đỏ lên ra sức giãy giụa, người đàn ông gạt tay cô ra, trong chốc lát đã xé rách áo cô, để lộ ra nội y màu hồng.
Giang Vũ Phi giơ tay ra định tát vào mặt anh thì bị anh nắm lại, tay còn lại của anh nhanh chóng cởi nút quần jean của cô, dùng sức kéo xuống.
Giang Vũ Phi giãy giụa hét toáng lên, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Cô nhớ tới lần trong phòng tắm đó, anh cũng bất chấp tất cả mà đối xử với cô như vậy. Việc xảy ra ngày hôm đó đối với cô mà nói luôn là cơn ác mộng, nếu anh còn dám cưỡng bức cô lần nữa, cô nhất định sẽ giết anh.
Quần bị kéo xuống, lộ ra đôi chân trắng nõn của cô.
Giang Vũ Phi có cảm giác bị người ta lột sạch quần áo rồi ném ra ngoài đường.
Tim cô cũng như rơi xuống hầm băng, cơ thể không kìm được mà run lên.
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng không tiếp tục nữa, anh đứng thẳng người từ trên cao nhìn xuống cơ thể cô, ánh mắt lạnh lùng có chút mỉa mai, càng khiến cho cô thêm khó chịu.
Giang Vũ Phi cuộn tròn người lại, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn anh.
Người đàn ông trầm giọng: “Cô muốn lấy mạng của tôi, nên biết kết cục sẽ thế nào. Trừng phạt cô một chút, để cô nhớ lâu một chút, đừng có không biết trời cao đất dày là gì.”