Giang Vũ Phi cảm thấy Nhan Duyệt chính là một kẻ điên không nói trái phải gì hết.
Cô giễu cợt cười một tiếng: "Tôi lợi dụng cái gì? Lúc ấy không phải là cô “chết” rồi sao? Chẳng lẽ Nguyễn Thiên Lăng biết chuyện cô còn sống, tôi cũng biết cô còn sống? Cho dù biết thì đã làm sao, người muốn kết hôn với tôi là anh ta, không ai ép buộc cả, lúc ấy sao anh ta không cưới cô chứ?"
Nhan Duyệt không ngờ miệng lưỡi Giang Vũ Phi lại sắc sảo như thế.
Cô ta cười lạnh lùng nói: "Được lắm, Giang Vũ Phi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi cho cô biết cô chẳng là cái thứ gì cả! Cô muốn ở bên cạnh Lăng sao, không có cửa đâu!"
Nói xong, cô ta nổi giận đùng đùng quay người rời khỏi.
Giang Vũ Phi khinh thường cười cười, cô không thèm ở lại bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng.
Cô đi đến trước sofa ngồi xuống, Lạc Lạc chạy quanh bên chân cô, nó sủa vài tiếng gâu gâu, tựa như là đang an ủi cô.
Giang Vũ Phi ôm nó lên, cười nói: "Lạc Lạc, có những người còn không bằng mày ấy chứ."
Thím Lý không nhịn được bật cười, Giang Vũ Phi đang mắng Nhan Duyệt còn không bằng chó sao?
Buổi tối Nguyễn Thiên Lăng lại đến, anh vào phòng khách, một viên thịt trắng như tuyết lăn vèo một cái đến bên chân anh, vây quanh chân anh làm nũng, ngây thơ nhảy nhót.
Giang Vũ Phi không còn lời nào để nói, ban ngày vẫn còn sủa cắn người ta, thế mà giờ đã biết nịnh nọt anh rồi. Con chó này, thật sự là sợ ông chủ hung ác mà.
Nguyễn Thiên Lăng bỏ qua Lạc Lạc, đi đến bên người Giang Vũ Phi ngồi xuống: "Muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không, tôi đưa cô đi hóng mát."
"Không cần." Giang Vũ Phi không thèm nhìn anh lấy một cái, vẫn đang chăm chú xem ti vi.
Thật ra cô cũng muốn đi ra ngoài một chút, nhưng cô không thích đi cùng anh mà thôi.
Nguyễn Thiên Lăng lười biếng dựa vào sofa, mắt cũng nhìn vào tivi theo cô.
"Đêm nay tôi ở đây, tôi đi lên lầu tắm trước đây." Anh đứng dậy đi lên lầu, cũng không trưng cầu ý kiến của cô.
Giang Vũ Phi cụp mắt, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Xem chừng Nguyễn Thiên Lăng đã đi tắm rửa, cô cũng đi theo lên lầu, định cầm áo ngủ đi sang phòng khác ngủ.
Cô đi vào phòng ngủ, chợt nghe thấy điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng đang reo.
Tiếng chuông đặc biệt này là anh cài đặt riêng cho Nhan Duyệt.
Giang Vũ Phi đi đến bên giường, cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi.
"Lăng, anh về đến nhà chưa?" Nhan Duyệt mềm mỏng mở miệng hỏi.
Giang Vũ Phi nhếch môi cười nói: "Nguyễn Thiên Lăng đang tắm, lát nữa cô gọi lại nha."
Người ở đầu bên kia bỗng nhiên không nói lời nào, điện thoại cũng đột nhiên bị dập máy. Giang Vũ Phi thả di động lại chỗ cũ, cầm áo ngủ quay người lại, liền nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng toàn thân ướt sũng, đầu đầy xà bông mở cửa đi ra.
"Cô nhận điện thoại của tôi?" Anh nheo mắt hỏi cô.
Trong phòng tắm anh có thể nghe được tiếng chuông, biết là Nhan Duyệt gọi điện tới. Tiếng chuông đột nhiên gián đoạn, anh mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Giang Vũ Phi, sau đó còn chưa tắm xong đã đi ra.
"Ừ, tôi nghe, là Nhan Duyệt gọi cho anh." Giang Vũ Phi lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trở nên khó coi: "Cô nói gì với cô ấy?"
"Tôi nói anh đang tắm, bảo cô ta lát nữa gọi lại."
"Giang Vũ Phi, cô cố ý!"
Giang Vũ Phi cười nhạt nói: "Lời tôi nói đều là sự thật mà."
Nguyễn Thiên Lăng âm trầm nhìn cô một cái, đóng cửa đánh rầm, tiếp tục tắm rửa.
Tính tình anh hình như tốt hơn rồi?
Giang Vũ Phi buông áo ngủ xuống, đắc ý đi khỏi phòng ngủ, nghĩ thầm đêm nay Nguyễn Thiên Lăng nhất định không thể ở lại.
Cô xuống lầu tiếp tục xem tivi, chờ Nhan Duyệt đến đưa Nguyễn Thiên Lăng đi.
Nguyễn Thiên Lăng tắm rửa xong đi ra, sau khi mặc quần áo thì gọi điện thoại cho Nhan Duyệt, nhưng mãi vẫn không có người nghe máy.