Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Anh lập tức buông cô ra, cơ thể cao lớn chầm chậm cúi cuống, đau đến mức sắc mặt trắng bệch.

“Yêu cái đầu anh!” Giang Vũ Phi ra sức đẩy anh ngã trên mặt đất, tức giận chạy khỏi phòng tắm, Lạc Lạc bị bỏ rơi nãy giờ vui vẻ chạy theo cô, đắc ý vẫy vẫy đuôi với Nguyễn Thiên Lăng.

Ai bảo anh dám bắt nạt nữ chủ nhân, hừ, đáng đời! 

Giang Vũ Phi đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa thật mạnh, khóa trái cửa lại.

Dưới lầu, không biết Nguyễn Thiên Lăng dùng bao nhiêu ý chí mới có thể từ từ đứng lên.

Anh nắm chặt nắm đấm, giận đến nghiến răng nghiến lợi! 

Đồ đàn bà chết tiệt, thiếu chút nữa cô đã khiến anh đoạn tử tuyệt tôn!

Phía dưới vẫn còn quá đau, lát sau cơn đau giảm đi, khuôn mặt Nguyễn Thiên Lăng mới dần bình tĩnh trở lại, đi nhanh lên lầu.

Em cho rằng em trốn đi là anh không thể làm gì được em sao? 

Tối hôm nay sẽ lấy em ra để thử xem anh có đoạn tử tuyệt tôn hay không!

Tiếng bước chân Nguyễn Thiên Lăng mang theo sự tức giận đáng sợ, vang khắp hành lang lầu hai, ngay cả ở trong phòng ngủ đã đóng cửa cũng có thể nghe được.


Giang Vũ Phi ngồi trên giường, tay cô nắm chặt tấm chăn, mặt vẫn chưa hết đỏ. Có điều cô cũng bất an, sợ Nguyễn Thiên Lăng sẽ làm ra chuyện gì đó. 

"Lách cách, lách cách!" Tay nắm cửa đột nhiên bị vặn mạnh hai lần, nhưng vẫn không mở ra được.

Người đàn ông đứng ngoài đập cửa rầm rầm: “Mở cửa, Vũ Phi, em ra đây cho anh!”

Lông mi Giang Vũ Phi khẽ rung, Lạc Lạc hình như cũng bị Nguyễn Thiên Lăng dọa cho mất hồn. 

"Gâu gâu gâu..." Nó bất an sửa mấy tiếng với người bên ngoài cửa.

“Mau mở cửa ra!” Nguyễn Thiên Lăng ra sức đập vào cánh cửa, cả cánh phòng như rung lên, đến cửa kính cũng phát ra tiếng động.

Giang Vũ Phi cắn cắn môi dưới, cụp mắt chẳng nói năng gì. 

Nguyễn Thiên Lăng nghi hoặc một chút, trong lòng có hơi lo lắng: “Giang Vũ Phi, nếu em không mở cửa, anh sẽ phá cửa ra.”

Cửa đột nhiên mở ra, Giang Vũ Phi âm trầm nhìn anh: “Anh muốn làm cái gì?”

Nguyễn Thiên Lăng lửa giận bừng bừng thoáng cái đã tắt ngóm. 

Anh luôn có cảm giác Giang Vũ Phi giống như một con búp bê sứ, hơi mạnh tay một chút là cô sẽ vỡ tan


Anh còn có thể làm gì, tất nhiên là chẳng dám làm gì.

Nguyễn Thiên Lăng đi vào phòng ngủ, chỉ vào chiếc sofa, lớn tiếng nhấn mạnh từng chữ: "Tối nay anh sẽ ngủ trên sofa!" 

---

Mã Tinh đang ngồi trong văn phòng chỉnh sửa tài liệu, chuẩn bị qua chỗ Giang Vũ Phi, đột nhiên có trợ lý đến gõ cửa, nói là có khách đến gặp cô.

“Phải mời cô lần sau đến đây rồi, bây giờ tôi phải đi.” 

“Tôi chỉ nói vài phút thôi, nói xong tôi sẽ đi.” Đội một chiếc mũ dạ, kính râm to, trang điểm đậm, mặc bộ váy hàng hiệu bó sát người, thắt lưng da báo, Hứa Man mạnh mẽ bước đến.

Mã Tinh đã nhìn thấy rất nhiều nhân vật, liếc nhìn đối phương một cái là biết người này không thể trêu chọc.

“Tiểu Quyên, đi pha cho khách chén trà.” Cô liếc mắt sai trợ lý, Hứa Mạn phẩy tay: “Không cần, đừng lãng phí thời gian của nhau.” 

Mã Tinh thấy đối phương trả lời chẳng lấy gì làm tốt đẹp, liền nói trợ lý đi ra ngoài, cô mời Hứa Mạn ngồi xuống, mỉm cười hỏi: “Không biết nên xưng hô với cô như thế nào?”

Hứa Mạn lấy ra một tấm ảnh trong túi da, ý bảo cô ta xem đi: “Biết cô ta không?”

Người trong tấm ảnh không phải là Giang Vũ Phi thì là ai. 

Mã Tinh ngừng cười: “Cô gái, rốt cuộc cô tìm đến tôi có chuyện gì?”

Hứa Mạn cất tấm ảnh, lấy ra một tờ chi phiếu hai triệu đặt ở trên bàn.

“Chỉ cần cho tôi biết tình trạng của cô ta, số tiền này sẽ thuộc về cô.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận