Nguyễn Thiên Lăng thay đổi sắc mặt, anh nâng cằm cô lên, nói giọng trầm trầm: “Chuyện xảy ra lúc em và anh đã ly hôn, anh định đính hôn cùng với cô ấy.”
“Có liên quan gì tới tôi cơ chứ! Từ trước đó rất lâu anh đã bẩn rồi.”
Cô thật sự rất ngu ngốc, lúc đó anh đã có bao nhiêu người phụ nữ, vậy mà cô vẫn còn muốn yêu anh, đôi mắt cô đúng là mù thật rồi.
Loại người đàn ông dơ bẩn như vậy, thế mà cô lại đồng ý cơ chứ, rốt cuộc cô đã uống nhầm thuốc gì!
Ông trời ơi, ông cho tôi sống lại để cho tôi hối hận về sự mù quáng nhất của tôi sao?
Bây giờ tôi rất hối hận, vô cùng, vô cùng hối hận về việc đã yêu Nguyễn Thiên Lăng. Ông có thể mở lòng từ bi, đừng có trừng phạt tôi nữa, để cho tôi sớm rời khỏi anh ta, được không?
Lời nói của cô khiến Nguyễn Thiên Lăng rất khó chịu.
Anh ôm ghì lấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chê anh bẩn sao, trước kia không phải em cũng rất hưởng thụ sao!”
Giang Vũ Phi nhíu mày: “Không được nói!”
“Được, không nói thì anh làm! Anh tin rằng cơ thể em sẽ thành thực hơn lời nói của em!” Nguyễn Thiên Lăng đè cô lên giường.
Lồng ngực săn chắc của anh áp lên mặt cô, mùi hương đặc trưng của anh quấn quýt khiến Giang Vũ Phi không dám thở.
Cằm cô cũng bị anh giữ chặt, đôi môi anh áp sát, Giang Vũ Phi cố gắng đẩy anh ra, nôn khan một trận.
Nguyễn Thiên Lăng sững sờ, anh bực bội đứng dậy, cầm quần áo ngủ, xoay người đi đến phòng khác.
Giang Vũ Phi dựa vào mép giường nôn khan một lúc mới cảm thấy dễ chịu.
Cô nằm trên giường, mái tóc dài xõa xuống như thác nước, khuôn mặt nhỏ bé của cô tái nhợt.
Khẽ nhắm mắt lại, Giang Vũ Phi tự nói với chính mình, không sao cả, sớm muộn gì cũng thoát khỏi anh. Cho nên không sao cả, phải kiên trì, tìm cơ hội để thoát khỏi anh một cách triệt để.
Tối hôm đó, có rất nhiều người không ngủ được.
---
Vừa rạng sáng hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng đã gõ cửa phòng, gọi Giang Vũ Phi dậy.
Cô không muốn đi công tác với anh, xoay người quay lưng về phía cửa, không thèm trả lời anh.
Nguyễn Thiên Lặng cứ thế mở cửa bước vào, anh đã ăn mặc chỉnh tề, rất đẹp trai.
“Dậy nhanh nào, phải đi rồi.”
“…”
Người đàn ông cong khóe miệng, anh đột nhiên vén chăn kéo cô dậy, vác lên vai, nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
“Anh làm gì vậy, thả tôi xuống.” Giang Vũ Phi vẫn chưa hết buồn ngủ, cô dùng sức nắm tay đánh anh, nhưng đối với Nguyễn Thiên Lăng mà nói chỉ như gãi ngứa mà thôi.
“Em không dậy, anh sẽ vác em xuống dưới lầu.” Người đàn ông đánh một cái vào mông cô, khóe miệng luôn mang nụ cười mê hoặc.
Giang Vũ Phi đỏ mặt xấu hổ: “Anh thả tôi xuống, tôi phải thay quần áo.”
“Đồng ý đi với anh?”
“Phải!”
Cô còn dám không đi sao, không đi cũng bị vác đi, nên thà thuận theo chứ không lại mất hết mặt mũi.
Giang Vũ Phi thay quần áo, đi giày đế bằng mềm mại. Thím Lý cũng nhanh chóng xếp cho cô một va li hành lý, để ở cốp xe.
Nguyễn Thiên Lăng dìu cô lên xe, ngồi cạnh cô, yêu cầu tài xế lái xe đến sân bay.
Chuyến bay của bọn họ là chuyến tám giờ sáng, bởi vì đi cho kịp giờ bay nên dậy sớm, chưa ăn sáng.
Cũng may thím Lý đã chuẩn bị bữa sáng trong cà-mên, để họ ăn trên xe.
Giang Vũ Phi ngồi dựa vào cửa xe, luôn duy trì khoảng cách với Nguyễn Thiên Lăng.
Cô khoác chiếc áo khoác rộng thùng thình, đeo kính mát, dựa vào thành ghế định ngủ một lát.
Tối qua không ngủ được nên hiện giờ cô rất buồn ngủ.
Nguyễn Thiên Lăng mở cà-mên ra, bên trong có bánh bao hấp nóng hổi và bánh bí ngô mà cô thích ăn nhất.