Bộ dạng của anh giống như việc nấu nướng là việc dễ dàng lắm vậy.
Giang Vũ Phi biết rõ anh không thèm đếm xỉa đến lời cô nói, cô không cách nào ngăn anh lại được.
Cô nheo mắt hỏi anh: “Anh làm gì cho tôi ăn vậy?”
“Trứng gà.”
“Còn gì nữa không?”
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày: “Em muốn ăn gì?”
Thứ cô muốn ăn thì rất nhiều, nhưng vấn đề là anh đều không biết làm!
“Anh biết làm gì?”
“Em muốn ăn gì anh đều có thể làm được.” Lòng tự trọng của người đàn ông không ai sánh nổi, chính là không cho phép cô xem thường anh.
Giang Vũ Phi biết anh đang nói dối, vậy nhưng cô không thể không chừa đường lui cho anh mà nói: “Anh chém gió quá, đến chiên trứng anh còn không làm được, thì có thể làm được gì chứ?”
Có lẽ nếu nói vậy, anh sẽ lại tiếp tục tranh cãi với cô.
“Anh làm trong bao lâu?” Cô đành thay đổi cách thức để ngăn anh nấu nướng.
Nguyễn Thiên Lăng giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói một cách mơ hồ: “Nửa giờ... không, mười lăm phút!”
“Được rồi, cho anh mười lăm phút, nếu không làm được thì tôi sẽ vào bếp.” Nói xong cô đi ra khỏi phòng bếp.
Nguyễn Thiên Lăng lập tức xoay người lại bắt đầu chiến trứng. Thời gian mười lăm phút này chính là thời khắc quyết định sự uy nghiêm của anh.
Anh phải làm cho tốt, nhất định phải làm thật tốt!
Giang Vũ Phi ngồi trong phòng khách xem ti vi, cô đang chịu đựng cơn đói cực độ chờ mười lăm phút trôi đi. Trời biết, cô đang rất đói, rất đói.
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng không biết là cô đang đói, con người anh làm gì cũng đều coi mình là cái rốn của vũ trụ, không đứng trên góc độ của người khác để suy nghĩ gì hết.
Giang Vũ Phi uống một ly nước, cảm giác đói giảm đi đôi chút.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã được bảy phút, còn tám phút nữa...
Còn năm phút... Hai phút...
Vừa hết thời gian, Giang Vũ Phi nhanh chóng đi vào bếp.
“Nguyễn Thiên Lăng, hết giờ rồi, anh đã làm xong trứng chiên chưa vậy!”
“Xong rồi, ngồi đi, có thể ăn được rồi.” Nguyễn Thiên Lăng chặn cô ở cửa bếp, đẩy cô ngồi vào bàn ăn.
Giang Vũ Phi liếc nhìn, phát hiện đồ anh nấu vẫn còn nóng hổi và có chút hình dạng.
Cô nghi ngờ liếc nhìn anh, rồi xoay người ngồi xuống.
Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng đem chảo tới, đặt lên lót nồi trên bàn, sau đó mở nắp.
Giang Vũ Phi nhìn thấy liền đen mặt lại.
Không ngờ anh lại làm món không còn gì đơn giản hơn là trứng gà luộc!
IQ của anh là số âm sao? Chỉ biết làm cái này sao?
Nguyễn Thiên Lăng đã cho thêm nước lạnh vào trong nồi, một lát sau trứng gà không còn nóng nữa.
Anh đập quả trứng trên bàn, sau đó dùng đôi tay đẹp đẽ của mình bóc vỏ trứng, lại đưa quả trứng trắng nõn cho cô.
“Bụng đói lắm hả, mau ăn đi.” Anh cong môi mỉm cười, giống như đã nấu cho cô một bữa tiệc thịnh soạn vậy.
Giang Vũ Phi cũng không giơ tay ra nhận: “Anh cho tôi ăn cái này sao?”
“Em ăn cái này trước đi, lót dạ trước, rồi anh lại nấu mì cho em ăn.” Anh cố gắng bình tĩnh nói.
Giang Vũ Phi đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Anh ăn đi, tôi đi nấu mì.”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống: “Em không ăn đồ anh nấu cho em?”
“Tôi không thích ăn cái này.”
“Anh nhớ trước kia em cũng ăn cái này mà.”
“Bây giờ tôi không thích ăn.” Giang Vũ Phi đi xuống bếp, không thèm quan tâm đến dáng vẻ trầm mặc của anh.
Cô cũng không rõ tại sao anh lại tự mình nấu cơm cho cô, còn tự mình bóc vỏ trứng cho cô. Anh cứ chu đáo săn sóc cô, giống như hành động của một người chồng chồng với vợ mình vậy.
Nhưng anh không phải chồng cô, cô cũng chẳng phải vợ anh.