Anh đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi để cô lâm vào nguy hiểm hai lần, sau này, nhất định sẽ không để cô phải lâm vào nguy hiểm lần nào nữa.
Anh sẽ làm tất cả để bảo vệ cô, không để cô bị người khác làm hại.
Giang Vũ Phi gật đầu, lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Tôi sao vậy?” Lúc này cô kịp phản ứng lại.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng u ám, nếu như anh trở về muộn một chút thôi, cô sẽ chết!
Nghĩ đến đây, trái tim anh như bị một bàn tay túm lấy, bóp nghẹt.
Anh vươn tay vuốt ve trán cô, nhìn khuôn mặt cô sưng phù tấy đỏ, thậm chí có chút biến dạng, nhưng không hề cảm thấy cô xấu chút nào.
Ngược lại rất yêu thương cô, rất đau lòng, rất đau lòng...
“Rốt cuộc tôi bị sao vậy?” Không thấy anh trả lời, Giang Vũ Phi có chút bất an.
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại đột nhiên hôn lên môi cô.
Động tác của anh vô cùng dịu dàng cẩn thận, như một chàng trai dịu dàng đang hôn người yêu.
Giang Vũ Phi kinh ngạc trong chốc lát.
Bỗng nhiên trong lòng cô sinh ra ảo giác rằng anh thích cô.
“Ư…” Cô nhíu mày rên nhẹ một tiếng, Nguyễn Thiên Lăng lập tức buông cô ra.
“Sao vậy? Cô đau ở đâu?”
“Không sao, rốt cuộc tôi bị làm sao vậy?”
Nguyễn Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm: “Cô không sao, chỉ là trên mặt bị thương rất nghiêm trọng.”
Giang Vũ Phi không cần nhìn cũng biết lúc này gương mặt cô chắc hẳn rất xấu.
Hai bên má sưng vù, chỉ cần cô liếc mắt qua là có thể nhìn thấy chỗ bị sưng đỏ.
“Có phải rất xấu không?” Cô hỏi anh.
Nghĩ thầm tôi xấu như vậy, anh còn có thể hôn được, không thấy buồn nôn sao?
Nguyễn Thiên Lăng nghiêm túc trả lời: “Không hề xấu chút nào!”
“…”
Giang Vũ Phi cảm thấy chắc hẳn Nguyễn Thiên Lăng uống nhầm thuốc, rõ rang cô rất xấu mà anh ta lại còn nói không xấu chút nào. Những người phụ nữ trước đây ở bên cạnh anh ta toàn là đại mỹ nhân cả.
Chỉ cần hơi xấu xí, anh ta cũng không thèm nhìn, bộ dáng hiện tại của cô, đáng lẽ anh ta phải muốn ói chứ.
Cô thật sự không hiểu nổi, anh không chỉ nhìn cô, mà còn hôn cô nữa.
“Cô rất quan tâm đến khuôn mặt của mình?” Nguyễn Thiên Lăng ngược lại có chút hiểu lầm ý cô: “Bây giờ nhìn thì có hơi nghiêm trọng, qua mấy ngày nữa sẽ bớt thôi. Sẽ không lưu lại bất cứ vết sẹo nào, tôi cam đoan với cô.”
Giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng, cô không ngờ anh sẽ an ủi cô.
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Vũ Phi nhăn lại, cô không cần anh đối tốt với cô.
Anh và cô không có khả năng quay lại như ban đầu, cho dù anh yêu cô sâu đậm, thái độ của anh đối với cô biến đổi 180 độ cô cũng sẽ không cảm động, cũng sẽ không để ý.
Giang Vũ Phi mệt mỏi nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Tôi muốn ngủ một lát.”
“Ngủ đi, tôi ở bên cạnh cô, không đi đâu hết.”
Anh nói gì cô cũng không có tâm trạng nghe, dưới tác dụng của thuốc, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn đôi má sưng đỏ của cô, lúc này trong mắt anh tràn ngập vẻ khát máu lạnh lẽo.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đứng dậy đi đến ban công gọi điện thoại.
“Điều tra ra chưa?”
“Thiếu gia, bọn họ chỉ nói là có người cho tiền, yêu cầu bọn họ giả làm cảnh sát, tới đón Giang tiểu thư, sau đó đẩy cô từ mái nhà xuống, tạo hiện trường giả giống như cô tự sát. Về những việc khác, bọn họ đều không biết, tuy không rõ đối phương trông như thế nào, nhưng bọn họ nói là nữ.”
Bàn tay đặt trên lan can của Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên siết chặt.
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên rất nhiều suy đoán, chẳng lẽ đối phương biết Giang Vũ Phi có chứng trầm cảm?
Hơn nữa còn biết rất rõ tình trạng bệnh của cô, nếu không sẽ không tạo ra hiện trường giả là cô nhảy lầu tự sát.