"Trước khi ngủ có cần một nụ hôn chúc ngủ ngon không?" Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười hỏi.
"Không cần!" Giang Vũ Phi vội vàng từ chối.
"Năm phút thì thế nào?"
"Tôi nói không cần!"
"Được rồi, vậy thì năm phút."
Phớt lờ kháng nghị của cô, anh cúi đầu xuống hôn cô…
Một phút sau, anh buông cô ra.
Giang Vũ Phi há to miệng hít thở, mới hít thở hai cái, nụ hôn của anh lại rơi xuống một lần nữa, ngông cuồng nhưng lại không hề mất đi sự dịu dàng.
Giang Vũ Phi đánh lên người anh, anh cũng không có chút sứt mẻ nào, thân hình rắn chắc cường tráng nhẹ nhàng bao trùm lên trên người cô, cũng không khiến cô có cảm giác bị đè nặng.
Lại một phút nữa qua đi, anh buông cô ra, lần này cô có kinh nghiệm, không dám há miệng hít thở nữa, mà ngậm chặt miệng phòng bị nhìn chằm chằm vào anh.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười không chút đứng đắn nào, nghĩ thầm cô không cần phòng bị nữa, bởi vì anh không có ý định hôn môi cô, mà anh muốn hôn những nơi khác trên người cô cơ.
Một nụ hôn ẩm ướt nồng nhiệt rơi lên trên trán, lông mi Giang Vũ Phi khẽ run rẩy một chút.
Tiếp theo, anh lại hôn lên mắt, lên lông mi của cô.
Giang Vũ Phi nhíu mày nghiêng đầu, nụ hôn của anh rơi xuống liên tiếp, làm sao cũng không ngừng được.
Hôn mắt của cô xong, anh lại hôn lên cái mũi xinh xắn, lên gò má, sau đó là vành tai cô.
---
"Đủ rồi, Nguyễn Thiên Lăng, tôi buồn ngủ, anh đừng quấy rầy tôi có được không?" Giang Vũ Phi dùng sức đẩy anh một cái, xấu hổ giận dữ lườm anh.
Người đàn ông cũng không có thêm hành động nào nữa, nếu thân mật quá mức thì chính anh cũng sẽ không khống chế được mất.
Anh ngẩng đầu lên, khàn khàn nói: "Mới được ba phút thôi, còn hai phút nữa."
"Đủ rồi!" Giang Vũ Phi tức giận kêu to, anh có thể đừng chọc ghẹo cô nữa không?!
"Sao đủ được chứ, anh vẫn còn chưa hôn bảo bối nhỏ của anh đâu."
Cái gì là bảo bối nhỏ của anh?
Rất nhanh chóng, Giang Vũ Phi đã biết bảo bối nhỏ của anh là cái gì.
Anh đưa người xuống dưới, vén áo ngủ của cô lên, lộ ra vùng bụng hơi lồi lên.
Bây giờ đứa bé chỉ mới hơn hai tháng tuổi, cơ bản trên bụng không nhìn ra dấu vết gì cả.
Chỉ có nhìn kỹ mới có thể nhìn thấy một chút thịt hơi nổi lên.
Người nào không biết sẽ cho rằng đó là phần bụng dưới, thật ra đó là bởi vì cô mang thai.
Nhờ vào ánh sáng lờ mờ của đèn đường bên ngoài, Giang Vũ Phi sững sờ nhìn anh cúi đầu xuống, hai tay chống hai bên người cô, nhắm mắt lại chân thành hôn lên bụng cô.
Khoảnh khắc khi bờ môi nóng ấm của anh đặt lên bụng cô, trái tim đã “chết” từ lâu của cô đột nhiên khẽ nhúc nhích một chút.
Nhưng đầu óc và thân thể cô nhanh chóng có phản ứng bài xích, cảm giác mờ nhạt trong khoảnh khắc đó lập tức liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
Trái tim của cô vẫn nguội lạnh như trước, không có một chút dao động nào.
Nhưng lúc Nguyễn Thiên Lăng hôn lên bụng cô, lại sinh ra một cảm giác rất kỳ diệu.
Trong lòng dâng lên một khao khát muốn bảo vệ, muốn yêu thương…
Người phụ nữ này là của anh, đứa nhỏ này cũng là của anh!
Đều là của anh, ai cũng đừng hòng cướp đi của anh!
Anh nghĩ, đợi sau khi đứa nhỏ này sinh ra, anh nhất định sẽ yêu thương nó thật nhiều, để cho nó trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Lần đầu tiên, Nguyễn Thiên Lăng chờ mong đứa nhỏ này ra đời đến như thế.
Anh tưởng tượng đứa bé sẽ giống mẹ nhiều hơn, hay là giống ba nhiều hơn.
Giang Vũ Phi đều không biết những ý nghĩ này của anh, cô nắm chặt tay, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, biểu cảm chết lặng.
Nguyễn Thiên Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của cô, đột nhiên có chút lạc lõng.