Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Anh nghĩ, đợi sau khi đứa nhỏ này sinh ra, anh nhất định sẽ yêu thương nó thật nhiều, để cho nó trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Lần đầu tiên, Nguyễn Thiên Lăng chờ mong đứa nhỏ này ra đời đến như thế.

Anh tưởng tượng đứa bé sẽ giống mẹ nhiều hơn, hay là giống ba nhiều hơn. 

Những ý nghĩ này của anh Giang Vũ Phi cũng không biết, cô nắm chặt tay, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, biểu cảm chết lặng.

Nguyễn Thiên Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của cô, đột nhiên có chút lạc lõng.

Thật giống như bị giội nước lạnh vào đầu, tất cả nhiệt tình đều nguội lạnh. 

Anh nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn qua phủ lên hai người, ôm eo cô từ phía trước.

"Vũ Phi, nhũng lời anh nói nói đều là thật, chờ anh và Nhan Duyệt từ hôn xong chúng ta sẽ lập tức kết hôn."

"…" Giang Vũ Phi lạnh nhạt dửng dưng nhìn anh, ánh mắt không có chút dao động nào. 

Nguyễn Thiên Lăng không thích ánh mắt lạnh như băng này của cô chút nào.

Anh kéo đầu cô vào trong ngực, môi mỏng khẽ mấp máy bên tai cô: "Em không tin anh cũng không sao, anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh thật lòng muốn phục hôn với em."


Không phải là cô không tin anh! 

Căn bản là cô không thèm phục hôn với anh.

Giang Vũ Phi đẩy người anh ra, xoay người đưa lưng về phía anh: "Tôi buồn ngủ rồi, anh đừng có quấy rầy tôi nữa."

Nguyễn Thiên Lăng nhìn vào gáy cô, mặt trầm xuống không lên tiếng nữa. 

Một đêm đi qua, vừa rạng sáng ngày thứ hai, bọn họ ăn xong điểm tâm liền chuẩn bị về nhà Nguyễn gia.

Giang Vũ Phi và Nguyễn Thiên Lăng về nhà, người vui vẻ nhất chính là thím Lý.

Bà tủm tỉm cười giúp bọn họ sắp xếp mấy thứ, vui vẻ nói với Giang Vũ Phi: "Cô Giang, xem ra thiếu gia thật sự dự định phục hôn với cô, nếu không cũng sẽ không đưa cô về nhà gặp người lớn. Thật tốt quá, cô lại có thể gả vào Nguyễn gia, tôi đã nói chỉ có cô mới có thể làm thiếu phu nhân Nguyễn gia mà…" 

Giang Vũ Phi im lặng.

Cô cũng không có dự định gả vào Nguyễn gia lần nữa, cô phải vất vả lắm mới ly hôn được, không thể nào lại nhảy vào hố lửa này nữa.

"Đi thôi." Nguyễn Thiên Lăng đi tới khoác vai cô, ôm cô đi ra phía ngoài. 


"Gâu gâu…" Lạc Lạc đột nhiên xông tới, theo sát sau lưng Giang Vũ Phi, dáng vẻ như cô đi đâu nó liền theo đó.

"Lạc Lạc, quay về đây, mày không thể đi theo được." Thím Lý tiến lên ôm lấy nó, nó sốt ruột sủa thím Lý hai tiếng, cơ thể nhỏ bé lại rúc vào bên chân Giang Vũ Phi, nhất định không chịu đi.

Giang Vũ Phi nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng: "Mang nó cùng đi nhé." 

Nguyễn Thiên Lăng lên tiếng cự tuyệt: "Mang nó đi làm gì chứ, mẹ anh không thích trong nhà có chó."

Giang Vũ Phi lộ vẻ khó xử, Lạc Lạc giống như cảm nhận được tâm tư của cô, nó cắn ống quần cô, chết cũng không buông ra.

Giang Vũ Phi ngồi xổm xuống định ôm nó, thím Lý đã mau chóng tiến lên ôm lấy Lạc Lạc: "Cô Giang, bây giờ cô đang mang thai, bình thường có thể chơi cùng nó một chút, nhưng không nên thường xuyên ôm nó, cẩn thận bị lây bệnh đó." 

Giang Vũ Phi gật gật đầu: "Thím Lý, thím chăm sóc nó tử tế nhé."

"Được rồi, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Giang Vũ Phi liếc mắt nhìn ánh mắt đáng thương của Lạc Lạc, bất đắc dĩ quay người đi ra ngoài. 

Thím Lý ôm Lạc Lạc theo sau bọn họ, dự định tiễn bọn họ đi.

Ra khỏi phòng khách, đi vào vườn hoa, Phích Lịch đang bị nhốt dưới tàng cây đột nhiên tỉnh dậy, nó lười biếng đứng lên, nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng nó rất hưng phấn, sủa hai tiếng gâu gâu.

Mà tiếng sủa của nó và tiếng sủa đáng yêu của Lạc Lạc khác nhau rất nhiều, nghe vào tai thật sự không khác gì tiếng dã thú đang gào rống. 

Lạc Lạc trong lòng Thím Lý đột nhiên phát ra tiếng ư ử đáng thương, cơ thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận