Lạc Lạc trong lòng Thím Lý đột nhiên phát ra tiếng ư ở đáng thương, cơ thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.
Thím Lý đột nhiên cười nói: "Tôi còn đang thắc mắc sao gần đây nhóc con này ngày nào cũng chỉ lởn vởn ở phía sau vườn hoa, hóa ra là không dám đến phía trước, sợ nhìn thấy Phích Lịch."
Ánh mắt Giang Vũ Phi nhìn về phía Phích Lịch, nó to như con sư tử cái vậy, chỉ riêng dáng vẻ của nó đã vô cùng hung hãn rồi. Cô hoàn toàn không nghi ngờ, nếu nó chịu, nó nhất định có thể thoát khỏi dây xích sắt mà nhào lên cắn chết người khác.
"Có thể đưa nó đi chỗ khác không? Tôi không thích ngày nào cũng phải nghe tiếng sủa của nó." Cô ngước mắt nói với Nguyễn Thiên Lăng.
"Phích Lịch nó rất ít khi sủa kêu to. Em không cần sợ nó, nhiệm vụ chủ yếu của nó là gác cửa, phòng ngừa kẻ trộm lẻn vào." Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nói.
Lời anh nói, Giang Vũ Phi tất nhiên sẽ không thể nào tin tưởng.
Hệ thống bảo an ở đây rất tốt, chẳng lẽ còn cần một con chó đến gác cửa sao?
Anh nuôi con Phích Lịch này, đơn giản chính là để nó trông chừng cô mà thôi.
Nguyễn Thiên Lăng khoác tay lên vai cô: "Đi thôi, đến lúc phải đi rồi."
Giang Vũ Phi không nói một lời nào, đi theo anh ra ngoài ngồi lên xe.
Mười mấy phút sau, xe chạy nhanh vào làn xe nhà Nguyễn gia, sau đó chậm rãi dừng lại trước cửa.
Người làm chạy tới mở cửa xe cho bọn họ, cũng cười nói: "Thiếu gia, Giang tiểu thư, sáng sớm lão thái gia đã mong hai người về rồi."
Nguyễn Thiên Lăng hơi cong môi, đi qua nắm tay Vũ Phi.
Lúc hai người đi đến cửa phòng khách, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng từ bên trong đi ra.
Bà ta nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng, vẻ mặt có chút kích động: "Thiên Lăng, buổi chiều bác gái mời cháu uống ly trà được không?"
Nhưng biểu cảm của Nguyễn Thiên Lăng lại lạnh nhạt dửng dưng: "Xin lỗi, buổi chiều cháu không rảnh."
Ngữ khí của anh cực kỳ không khách khí, vị phu nhân kia cũng không tức giận, trên mặt luôn mang vẻ tươi cười trang nhã.
Ánh mắt bà ta nhìn lên người Giang Vũ Phi, nụ cười trở nên càng sâu hơn: "Vị này chắc là Giang tiểu thư rồi, trông đúng là một cô gái dịu dàng lương thiện đây."
Giang Vũ Phi không biết bà ta, hơn nữa vẻ mặt tươi cười của bà ta mang đến cho người khác một cảm giác rất không thoải mái.
Tuy rằng bà ta đang cười, nhưng ánh mắt bà ta nhìn cô lại rất lạnh lùng.
"Hứa phu nhân, xin hỏi dì còn có chuyện gì không?" Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười lạnh hỏi, đôi mắt đen lạnh giá, rõ ràng là không hoan nghênh Hứa phu nhân tiếp tục ở lại nơi này.
Giang Vũ Phi giật mình, hóa ra bà ta là mẹ Hứa Mạn, lúc này sắc mặt cô cũng trở nên lạnh lùng.
Hứa Mạn suýt chút nữa giết chết cô, cô đều không thể có sắc mặt tốt với cả nhà Hứa Mạn được.
"Không có việc gì, hai cháu cứ đi đi." Hứa phu nhân miễn cưỡng cười cười, tay vuốt vuốt tóc, vội vã rời đi.
Giang Vũ Phi và Nguyễn Thiên Lăng đi vào phòng khách, Nguyễn An Quốc nhìn thấy bọn họ, hiền từ cười nói: "Về đúng lúc lắm, cũng sắp ăn cơm được rồi."
"Vũ Phi, cháu lại đây với ông nào, để ông nội nhìn kỹ một chút, xem cháu có gầy đi hay không." Ông cười vui vẻ vẫy tay với Giang Vũ Phi, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh ông, cười gọi một tiếng ông nội.
Nguyễn An Quốc cầm tay cô hiền từ vỗ vỗ, sau đó ông buông tay cô ra nói: "Chuyện Hứa Mạn đã làm với cháu, chúng ta cũng biết hết rồi. Vừa rồi vị kia là mẹ Hứa Mạn, cô ta đến để cầu xin thay cho Hứa Mạn. Vũ Phi, cháu nói chúng ta có nên trừng phạt Hứa Mạn hay không?"
Ông nội đang làm gì đây, hi vọng cô bỏ qua cho Hứa Mạn, không truy cứu trách nhiệm hình sự với cô ta sao?
Giang Vũ Phi thản nhiên cười nói: "Ông nội, Hứa Mạn muốn giết chết cháu, chứng cớ vô cùng xác thực. Lúc cô ta xuống tay muốn giết chết cháu cũng không có mềm lòng, vậy thì tại sao cháu phải bỏ qua cho cô ta chứ. Cứ để toà án xử lý chuyện này như bình thường, vậy mới là công bằng với tất cả mọi người."
Nguyễn An Quốc lập tức cười ha ha.